Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Bạch Thảo nhìn Vũ Lục Hàn, ánh mắt không thể che giấu nỗi bàng hoàng. Điều nàng không thể tưởng tượng nổi chính là Hàm Vũ Phong có tình cảm với cô gái khác, không phải nàng. Không phải người đã bên cạnh hắn suốt tám năm trời, không phải người chăm lo cho hắn từng chút một, không phải nàng! Nàng đã tự tin cho rằng nàng vô cùng hiểu hắn, nàng là người duy nhất phù hợp với hắn. Còn ai trên thế giới này hiểu hắn bằng nàng? Nàng luôn là người có mặt đầu tiên khi hắn gọi, luôn là người đưa hắn về trong mỗi cơn say, nhưng chưa bao giờ được bước qua vạch ranh giới mà hắn đã vẽ. Dù có say, Hàm Vũ Phong vẫn luôn tạm biệt nàng trước cửa, nàng luôn luôn phải nhìn cánh cửa đóng lại ngăn cách cả hai, luôn đau lòng đến trào nước mắt khi hắn mệt mỏi ngủ gục sau cánh cửa, một mình.

Nàng đã từng thì thầm với hắn, khi hắn tựa vào vai nàng trong cơn say, Vì sao không cho em cơ hội chăm sóc cho anh? Hắn không bao giờ đáp, dù nàng biết hắn luôn luôn tỉnh táo, kể cả khi đã uống quá nhiều. Hàm Vũ Phong luôn làm theo ý mình, không phản đối khi nàng đưa về nhưng luôn chỉ lặng lẽ đi bên cạnh nàng trở về phòng, chào tạm biệt nàng, và giam mình trong căn phòng lạnh lẽo. Khi hắn làm việc quá mệt mỏi, nàng mang đồ ăn tẩm bổ cho hắn. Khi hắn làm việc quên giấc ngủ, cũng chỉ có nàng nhắc nhở hắn hãy yên giấc. Dù hắn luôn cảm ơn một cách lạnh lùng, và chưa bao giờ muốn rút ngắn khoảng cách của ranh giới, nàng vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi rằng một ngày hắn sẽ nhận ra tình yêu của nàng, sẽ đáp lại tình cảm ấy.

Nhưng hôm nay, chính hắn đã dội cho nàng một gáo nước lạnh. Hắn gặp cô gái này lần đầu chỉ nửa tháng trước. Vậy mà hôm nay, người đi cạnh hắn, người đón nhận tình cảm của hắn, không phải nàng. Cô gái kia là ai? Cô gái kia đã làm gì, vì sao mới xuất hiện đã khiến Hàm Vũ Phong thay đổi như vậy? Vì sao mới xuất hiện đã khiến hắn ngay lập tức lãng quên mọi cố gắng của nàng trong tám năm qua?

"Em có muốn uống gì không?"

Trần Hải Minh lôi Chu Bạch Thảo về hiện thực khi nhìn thấy nàng đứng thất thần. Nàng nhìn cậu, một chút bối rối hiện lên, rồi lặng lẽ lắc đầu.

"Em sẽ tự lấy những thứ mình thích, cảm ơn anh."

Chu Bạch Thảo liếc nhìn Vũ Lục Hàn thêm một lần rồi quay lưng bước đi thẳng. Nàng sẽ không chấp nhận việc hắn có tình cảm với cô gái này. Một nụ hôn không chứng minh điều gì cả, và nàng sẽ đấu tranh để giành lại điều nàng vẫn mong mỏi. Nàng sẽ tự mình tìm hiểu về cô gái đó, nàng và cô ấy sẽ cạnh tranh một cách công bằng. Chu Bạch Thảo chưa bao giờ chịu thua kém bất cứ ai.

"Tôi gọi em là Tiểu Hàn được không?"

Trần Hải Minh nhìn theo Chu Bạch Thảo trong khi hỏi chuyện Vũ Lục Hàn. Cô nghe cậu gọi tên, cười nhẹ với vài tia bối rối và gật đầu.

"Hmm, hiện giờ James... Phong đang bận, tôi thay mặt cậu ta đưa em đi vòng quanh thăm thú được chứ?"

Vũ Lục Hàn thể hiện một cái nhìn bất ngờ, rồi đồng ý. Dù sao cô cũng không thể đứng mãi một chỗ được. Không có Hàm Vũ Phong bên cạnh, cô cảm thấy bản thân như chìm nghỉm giữa chốn xa hoa đầy lạc lõng này. Thật may khi Trần Hải Minh có nhã ý, vì sau màn ngượng ngùng bắt bạn hắn phải chứng kiến vừa rồi, cô chỉ sợ mình sẽ phải hứng chịu thêm đôi ba lời bàn tán không mấy vui vẻ. Trần Hải Minh lấy hai ly cocktail, đưa một ly cho Vũ Lục Hàn. Cô nhận lấy, nói cảm ơn, nhưng lòng bắt đầu nôn nao bởi đã quá sợ mùi rượu.

Trần Hải Minh dẫn cô đi dọc trên một con đường đá, hai bên là những bụi hồng đỏ được cắt tỉa thành một hàng vuông vắn, dẫn đến một đài phun nước vô cùng hoành tráng với một bức tượng khắc thủ công trong suốt đặt chính giữa. Bức tượng thủy tinh điêu khắc một cô gái với gương mặt nhỏ nhắn, thân hình mềm mại bé nhỏ, nửa dưới là đuôi cá với mỗi vảy cá nhỏ được đính một viên đá trắng, trong suốt, long lanh dưới sắc pastel của nắng chiều. Tóc của nàng tiên cá suông dài, chạm đến mặt nước, với dòng nước lấp lánh bạc chảy dọc theo suối tóc xuống đài nước. Xung quanh bệ đá chứa bức tượng nàng tiên cá là hệ thống vòi phun đan xen vô cùng đẹp mắt, trang bị bóng đèn trắng và xanh lắp xen kẽ để nàng tiên cá vẫn tỏa sáng vào ban đêm. Một số vị khách, đa số là nữ, đang thơ thẩn chụp ảnh quanh đài nước và trầm trồ trước vẻ tinh xảo của bức điêu khắc nàng tiên cá. Trần Hải Minh ngồi lên bệ đài phun nước, đưa tay vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình như một lời mời. Vũ Lục Hàn ngượng ngùng ngồi xuống bên cậu.

"Đây là lần thứ hai em ở giữa một bữa tiệc nhỉ?" Trần Hải Minh nhìn cô cười hỏi. Cô nhìn bụi hoa hồng trước mặt, rồi lại cúi đầu.

"Lần thứ ba. Em đã từng đính hôn mà..."

"Xin lỗi..." Cậu thở hắt với nụ cười lịch sự. "Em chắc là rất hoang mang."

"Vì sao ạ?" Cô ngạc nhiên hỏi. Chàng trai tóc đỏ bật cười.

"Vì tôi cảm giác em vốn không thuộc về những nơi thế này." Cậu đáp. "Tôi thấy em có vẻ không được thoải mái."

"Thế ạ?" Vũ Lục Hàn đỏ mặt. "Em xin lỗi, em vẫn đang cố làm quen..."

"Em rất thật thà." Trần Hải Minh bất ngờ hạ giọng buông lời khen ngợi. "Bởi vì em vẫn luôn sống đúng với bản thân mình, dù có mặc trên người những bộ đồ đắt tiền và đứng giữa những bữa tiệc xa hoa. Tôi biết có rất nhiều cô gái không được như em. Rất nhiều người đã đánh đổi mọi thứ chỉ vì muốn được khoác lên những bộ đầm đắt tiền và không muốn bỏ lỡ bất kì sự kiện sang trọng nào."

"Anh đánh giá em cao quá... Cảm ơn anh..." Vũ Lục Hàn rụt rè đáp, không dám nhìn vào mắt người ngồi cạnh. Đó là câu nói khá nhất cô có thể nghĩ ra.

"Đừng quá tự ti về bản thân, Tiểu Hàn ạ. Hãy biết phát huy mọi điểm tốt của em, như vậy sẽ thu hút được nhiều cơ hội tốt hơn."

Sau câu nói ấy, không khí giữa hai người trầm hẳn xuống. Vũ Lục Hàn không phải không biết điều đó, nhưng cô không thể khiến bản thân gạt bỏ hết sự tự ti. Bất kể cô quyết định điều gì cũng luôn có một tia tiêu cực trong đấy. Nó chính là thứ khiến sự tự tin của Vũ Lục Hàn luôn không cánh mà bay.

"Nơi này Hàm Vũ Phong sẽ làm chủ, em có biết không?" Trần Hải Minh một lần nữa gợi chuyện. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu.

"Anh nói thật ạ?"

"Tôi đùa em làm gì?" Cậu bật cười. "Đây là nơi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế và thi công. Hàm Vũ Phong là chủ đầu tư. Bữa tiệc này vừa để khánh thành khu resort, vừa để chào đón chủ nhân mới. Có vẻ hắn ta chẳng nói gì với em nhỉ?"

"Không... không ạ." Vũ Lục Hàn đảo mắt nhìn quanh. Hàm Vũ Phong sở hữu toàn bộ nơi này, vậy là hắn có vô cùng nhiều tiền. Dù có là bạn thân đi nữa, một khi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế, không thể nào cậu lại bán đứa con cưng với giá rẻ mạt. Cả một nơi lộng lẫy, hoành tráng thế này...

"Chính xác thì... Hàm Vũ Phong... làm nghề gì hả anh?" Vũ Lục Hàn tỏ ra ngập ngừng. Chàng trai ngồi kế bên nhìn cô lạ lẫm, hóa ra cô vẫn chưa biết gì.

"Em tò mò cũng phải. Cậu ta hoạt động dưới danh nghĩa của bố, cũng ít khi để lên báo... Em lại còn không thuộc lĩnh vực này."

"Vậy... anh ấy... quan trọng lắm ạ?"

"Em đã từng nghe tên tập đoàn ACorp chưa?"

"Em có nghe ..." Vũ Lục Hàn đương nhiên đã nghe thấy cái tên này rất nhiều, bởi ACorp là một tập đoàn tư nhân rất lớn. Họ có chuỗi cửa hàng tiện lợi ở khắp nơi, chính cô cũng hay mua đồ ở đó. Ngừng lại trước nụ cười đầy ẩn ý của Trần Hải Minh, Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt. "Anh đừng nói là..."

"Đúng rồi đấy." Cậu vờ vỗ tay. "Hàm Vũ Phong là ông chủ của ACorp."

Vũ Lục Hàn cảm thấy choáng váng như ngồi cạnh một quả bom mới phát nổ. Cô đờ đẫn nhìn Trần Hải Minh, miệng cứng lại. ACorp là một tập đoàn kinh tế tư nhân của đất nước cô, tập trung đầu tư vào du lịch và bất động sản. Hai thương hiệu lớn nhất và đang phát triển vô cùng mạnh của họ là ASand – một chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng, khu biệt thự biển, công viên giải trí năm sao và trên năm sao ở đẳng cấp quốc tế; và AMart, bao gồm tổ hợp trung tâm thương mại, văn phòng, căn hộ hạng sang tại các thành phố lớn khắp cả nước. Có nằm mơ Vũ Lục Hàn cũng không thể nghĩ người điều hành ACorp lại là Hàm Vũ Phong. Hắn quá trẻ so với tưởng tượng của cô về một người điều hành tập đoàn lớn mạnh như ACorp, cô cứ nghĩ hắn cùng lắm chỉ là một doanh nhân trẻ thành đạt. Vũ Lục Hàn rùng mình, những bản tin về tập đoàn ACorp cô hay nghe trên tivi cùng lúc ập về trong suy nghĩ của cô.

Vũ Lục Hàn từng có ấn tượng rất lớn với tập đoàn ACorp khi thông tin về một dự án từ thiện của họ dành cho tầng lớp nghèo khó, người vô gia cư được triển khai hồi đầu năm ngoái. Dự án đó mang tên Angels, bao gồm hàng loạt dãy nhà lô hiện đại được xây dựng như dành cho tầng lớp trung lưu, nhưng lại chỉ hỗ trợ những người nghèo, những công nhân thu nhập thấp, hoặc người vô gia cư. Tập đoàn ACorp đã chịu lỗ vốn nhều khi chi ra một số tiền khổng lồ để xây khu nhà ở hiện đại mà mức giá để được ở trong một căn hộ chỉ bằng một phần tư giá trị thật của nó. Với mỗi căn hộ cho thuê, giá thuê ban đầu sẽ chỉ bằng một phần tám giá trị căn hộ, tùy theo mỗi năm sẽ tăng giảm trong phạm vi không quá một triệu. Những người vô gia cư, không có việc làm sẽ được hỗ trợ giảm chi phí hàng tháng. Song song với cấp nhà ở, Angels còn bao gồm hàng loạt cửa hàng ăn, cửa hàng sách, cửa hàng tạp hóa, tạo điều kiện cho những người thất nghiệp sinh sống trong khu nhà được làm việc ở đó. Từ khi công bố hoạt động cho tới nay mới hơn một năm, mô hình Angels của tập đoàn ACorp vô cùng hiệu quả khi đã giúp giảm tỉ lệ người thất nghiệp, giúp người nghèo không chỉ có chỗ ở, mà còn có việc làm với thu nhập ổn định. Người nghĩ ra dự án này đã thực hiện đúng tiêu chí "không đưa họ những con cá mà đưa họ cần câu và dạy họ cách câu cá". Nếu người nghĩ ra dự án này là Hàm Vũ Phong, cô sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình về hắn – rất nhiều.

Vì tập trung vào phát triển ở hai lĩnh vực du lịch và bất động sản, tập đoàn ACorp thu lời rất cao bởi hiện tại nó là tập đoàn đầu mối của rất nhiều khu du lịch, nghỉ dưỡng đông thực khách. Không chỉ vậy, do có lợi thế với ông chủ là người nước ngoài, ACorp cũng phát triển tại Anh Quốc – điều đó khiến Hàm Vũ Phong trở thành một ông chủ giàu có với chiến lược ổn định trong phát triển kinh doanh. Ở Anh, tập đoàn ACorp đã có hệ thống trường học liên cấp với tên gọi chung ASchool. Còn ở châu Á, ACorp đã mở hai bệnh viện đa khoa tư nhân AHealth, và hàng loạt văn phòng cho thuê khác với tên gọi AOffice. Để cạnh tranh ở mọi lĩnh vực, tập đoàn ACorp còn lấn sân sang phục vụ chị em với thương hiệu làm đẹp riêng A Charming Lady. Hàm Vũ Phong đã cho mở hai trung tâm làm đẹp bên trong những khu thương mại lớn, và đang hợp tác với một công ty mỹ phẩm nổi tiếng để cho ra thương hiệu riêng. Ngoài ra, A Fashionista là thương hiệu hợp tác với nhánh thiết kế thời trang của Hoàng Lâm, là một thương hiệu thời trang độc quyền dành cho giới trẻ. Với tham vọng vô cùng lớn của mình, Hàm Vũ Phong dường như muốn mở rộng tới mọi lĩnh vực, sắp tới sẽ cho ra mắt hãng viễn thông riêng biệt của mình ATel. Mỗi ngày, tập đoàn ACorp thu về hàng chục triệu đô la – đồng nghĩa với một ngày, Hàm Vũ Phong có thể mua được một chiếc Airbus A318 chỉ để đỗ nó ở một mảnh đất nào đó của riêng hắn.

Nghĩ đến đây, Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình. Cả gia đình cô kiếm được một tháng cũng chưa bằng số tiền hắn có trong một giây đồng hồ mỗi ngày. Đúng là "kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra". Tuy nhiên, cô rất nể phục Hàm Vũ Phong, vì hắn là người chủ duy nhất thuộc một tập đoàn vô cùng sang trọng lại có riêng một dự án lớn dành cho người nghèo, và tạo điều kiện cho họ mà không màng lợi nhuận. Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình hắn dám liều như vậy, vì lợi nhuận từ những thứ khác đã quá đủ cho hắn. Số lỗ từ dự án Angels không thấm nhuần gì so với lợi nhuận hắn có được. Bởi vậy, những ngôi nhà thuộc dự án Angels luôn được bảo trì hàng tháng, luôn ở trong trạng thái tốt nhất để sử dụng, và luôn mang đến cho những người kém may mắn các cơ hội việc làm ổn định.

Trên hết, Hàm Vũ Phong chưa bao giờ có ý định khoe khoang với Vũ Lục Hàn về công việc của mình. Vũ Lục Hàn, nếu không chủ động hỏi, sẽ không bao giờ biết. Những điều đó khiến cô càng thêm ngưỡng mộ hắn. Đối với cô, Hàm Vũ Phong thật sự là một thiên thần.

"Sao bỗng dưng em quan tâm đến cậu ta vậy?" Trần Hải Minh hỏi một câu khiến cô bối rối. Vũ Lục Hàn nhìn cậu một lúc, mím môi.

"Anh ấy biết mọi thứ về em, còn em không biết gì về anh ấy cả." Cô khẽ nhăn trán. Hàm Vũ Phong còn biết cả chỗ cô làm thêm, trong khi cô chẳng hề biết chút gì về hắn cho tới lúc này. Một cái tên đầy đủ cũng chưa từng được giới thiệu một cách tử tế, cô chỉ đoán mò tên hắn qua cách mọi người vẫn hay gọi.

"Em sẽ còn phải ngạc nhiên rất nhiều."

Chàng trai có mái tóc đỏ nhìn cô cười ám muội, uống một ngụm cocktail, phóng tầm mắt về phía đám đông thực khách. Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào mắt cậu. Trần Hải Minh khựng lại, có một chút bàng hoàng hiện lên trong ánh mắt. Cậu vội vàng đứng bật dậy, hành động khẩn trương một cách bất thường. Cậu quay sang nhìn một Vũ Lục Hàn đang bối rối, nở nụ cười để trấn an cô.

"Tôi có chút chuyện khẩn cấp, em ngồi đây một mình được chứ?"

"Được ạ..." Vũ Lục Hàn chưa kịp nói hết câu, Trần Hải Minh đã cầm ly cocktail rời đi. Cô nhìn theo cậu lách người vào đám đông, trong vô thức co người lại và nhìn chằm chằm vào mũi giày vì không còn người quen nào xung quanh.

"Tiểu Hàn?"

Một giọng nói vô cùng gần gũi vang lên khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt ngước mắt lên. Từ Thiên, trong bộ suit lịch lãm màu xám, đang đứng ngay trước mặt cô. Vũ Lục Hàn ngay lập tức bật dậy, nhìn anh ngỡ ngàng không nói được lời nào. Anh vẫn vậy, mái tóc màu đồng được chải chuốt cẩn thận, cặp kính đen gọng nhỏ ngay ngắn trên sống mũi, đôi mắt nâu hiền lành nhìn cô vẫn dịu dàng như xưa. Từ Thiên cười hiền từ, bước đến gần cô.

"Chào Tiểu Hàn, lâu rồi không gặp em." Sự dịu dàng của Từ Thiên khiến cô vô cùng bối rối. Vũ Lục Hàn đã nghĩ rằng anh không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.

"Từ Thiên, anh... cũng lâu không gặp..."

Cô ấp úng từng chữ, tim đập nhanh như đang ở trong một cuộc thẩm vấn vậy. Từ Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, bước đến ngồi lên bệ đá cạnh cô, đập tay vào bên cạnh ra hiệu. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi xuống, nhích ra xa một chút.

"Em và hai bác vẫn khỏe chứ?" Anh hỏi, không có một chút giận dỗi hay thù hận nào. Vũ Lục Hàn không dám nhìn dù chỉ là lọt vào khóe mắt.

"Vâng."

"Tốt quá. Dạo này anh bận quá nên không nhắn tin hỏi thăm được..."

Vũ Lục Hàn đáp một câu Vâng thật nhỏ, cúi thấp đầu, không biết liệu Từ Thiên có đang nói dối để cô bớt thấy tội lỗi. Đầu cô trống rỗng, không thể nghĩ được bất cứ điều gì để nói với anh. Sự im lặng cũng vì thế kéo đến rất nhanh, bao chùm quanh họ một cách đầy ngại ngùng.

"Em và... cậu ta... vẫn tốt... phải không?"

Từ Thiên phá vỡ sự im lặng giữa họ, nhưng câu hỏi của anh khiến tim cô như ngừng đập. Cô thấy cả người nóng bừng, đôi môi tê cứng. Anh vẫn nghĩ cô và Hàm Vũ Phong là một đôi. Anh vẫn nghĩ cô vì Hàm Vũ Phong mà từ chối anh.

"Vâng..." Vũ Lục Hàn nuốt một cách khó khăn. "Bố mẹ anh... chắc là rất giận em... Em xin lỗi..."

"Không." Từ Thiên cười, chạm tay lên vai cô. Hành động bất ngờ của anh khiến Vũ Lục Hàn giật thót mình. Anh ngay lập tức thu tay về. "Anh đã nói với họ ngay tối hôm đó. Chúng ta đã không lắng nghe em, bắt em phải làm theo những sự sắp đặt mà không biết em đã có hạnh phúc riêng của mình. Bố mẹ anh đã hiểu ngay điều đó và muốn đến gặp gia đình em và em để xin lỗi, nhưng anh đã ngăn cản. Anh nghĩ rằng..."

Từ Thiên đột ngột dừng lại. Vũ Lục Hàn lén lút nhìn sang anh. Anh khẽ thở dài, cúi đầu với một nỗi buồn giấu sau cặp kính cận. Như thể biết Vũ Lục Hàn đang nhìn, Từ Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười buồn bã vẽ trên môi.

"Anh nghĩ rằng... nếu... gặp lại em lần nữa, anh sẽ... bất chấp hạnh phúc của em, giành lấy em về bên cạnh anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro