Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lục Hàn dường như thấy tim mình đã ngừng đập. Từ Thiên thích cô. Anh thật sự đã có tình cảm với cô. Cảm xúc trong cô trào dâng đầy hỗn loạn. Nếu trước khi đính hôn mà anh tỏ tình với cô kiểu này, Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ vui vẻ làm vợ anh không một lời oán trách. Nhưng tại sao lại là bây giờ, tại sao lại là khi Vũ Lục Hàn bắt đầu "có gì đó" với Hàm Vũ Phong? Cô không thể hành động bồng bột như vậy lần thứ hai, vứt bỏ mọi thứ rồi bỏ trốn như một đứa trẻ con hèn nhát. Cô có món nợ với Hàm Vũ Phong, cô không thể ở cùng nhà với hắn rồi lại chấp nhận tình cảm của Từ Thiên. Nói cách khác, giây phút cô biết người mình từng thầm thương mến cũng có tình cảm với mình cũng là lúc Vũ Lục Hàn buộc phải từ bỏ tình cảm đó, mãi mãi.

"Anh xin lỗi..." Từ Thiên cười gượng, có một chút bối rối khi Vũ Lục Hàn chỉ mở to mắt nhìn anh mà không đáp lại. "Anh nói vậy có lẽ khiến em khó xử, anh không có ý gì đâu."

"Không... không ạ..." Vũ Lục Hàn vội vàng xua tay, mặt mũi đỏ bừng. Trong cô lại dâng lên cảm giác khó tả. Không lẽ cô có thể cùng một lúc thích hai người à? Cái thứ logic gì thế này?

"Anh... anh đã có ai... có vị hôn thê nào đấy..." Vũ Lục Hàn khổ sở ấp úng, không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào. Cô vẫn nhìn anh, nhưng không dám nhìn vào mắt. Từ Thiên bật cười.

"Chưa, anh chưa tìm thấy cô bé nào như em." Từ Thiên trở nên dịu dàng, hạ nhỏ giọng. "Em biết đấy, công việc quá nhiều khiến anh chẳng có thời gian hẹn hò... Thực tế thì mẹ anh lại bắt đầu giục anh đi xem mặt rồi đấy."

Nỗ lực xoa dịu tình hình của Từ Thiên đã có tác dụng. Vũ Lục Hàn không còn co người lại một cách căng thẳng nữa, hai vai cô đã thả lỏng dần theo nụ cười trên môi.

"Làm gì có ai dám từ chối xem mặt con trai bộ trưởng chứ ạ?" Vũ Lục Hàn buông ra một câu nói đùa, rồi im bặt vì nhận ra điều gì đó "không đúng". Từ Thiên cười lớn.

"Đúng vậy, không có ai dám to gan từ chối con trai bộ trưởng cả. Trừ em."

Từ Thiên xoa đầu cô. Vũ Lục Hàn mỉm cười khi nhận ra anh đang đáp lại câu đùa, tuy trong lòng cũng có sự áy náy khi nhận ra mình đã thiếu tinh tế đến mức nào.

Đột nhiên Vũ Lục Hàn nhìn thấy đôi giày trắng vô cùng quen mắt trước mặt. Vội vàng ngẩng đầu lên, cô như đứng tim khi thấy Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt không thể nào lạnh lùng hơn được nữa.

"Anh... sẽ để hai người tự nhiên."

Từ Thiên nhìn theo cô, nhận ra hắn, hắng giọng đứng dậy gật đầu chào rồi rời đi. Hàm Vũ Phong không hề nhìn anh, không đáp lại lời chào, đôi mắt màu nâu khói chỉ nhìn chằm chằm vào cô với một vẻ uy hiếp quen thuộc. Cái nhìn đầy uy hiếp vào đêm đầu tiên họ gặp nhau, cái nhìn khiến Vũ Lục Hàn sởn gai ốc.

"Em thật đáng yêu." Hàm Vũ Phong buông ra một câu nói mỉa mai, nhất thời khiến Vũ Lục Hàn bối rối. Cô ngồi như tượng, trân trân nhìn lại hắn, sợ hãi một cách vô cớ và không biết phải nói gì.

"Tôi không nghĩ cô lại cảm thấy cô đơn tới mức phải đi tìm người yêu cũ trò chuyện."

Hàm Vũ Phong tiến lại gần khi thấy Vũ Lục Hàn không phản ứng, bản thân hắn cũng cảm thấy khó chịu khi phải nói như vậy. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, thể hiện một biểu cảm như bị tổn thương mà hắn chưa hề thấy trước đây.

"Từ Thiên không phải người yêu cũ của tôi." Cô nuốt một cách khó khăn, nhưng đồng thời lời công kích của hắn khiến cô tìm lại được giọng nói của mình. "Chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau."

Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thể hiện sự cương quyết nào rõ ràng như vậy, hẳn là cô đã cảm thấy buồn lòng trước lời cáo buộc thô lỗ của hắn. Hàm Vũ Phong đứng lặng yên một lúc, lông mày giãn ra. Hắn thở dài.

"Phải rồi, tôi đã nghĩ gì chứ?" Hắn lại tiến thêm một bước nữa, đứng sát trước mặt cô. Vũ Lục Hàn đã hụt một hơi thở mà không hiểu vì sao. "Tôi nghĩ mình có chút bất an khi thấy cô nói chuyện với anh ta. Dù sao thì đó cũng là người cô chuẩn bị lấy làm chồng cơ mà?"

Hàm Vũ Phong đổi giọng một cách đột ngột khiến Vũ Lục Hàn không kịp trở tay. Hắn trông như thể cậu học sinh đang ghen vì người mình thương đã có người khác vậy. Dù cô không nghĩ mình đã đánh giá đúng tình hình, nhưng sự thay đổi trong thái độ của người đối diện vẫn khiến cô dịu lòng.

"Tôi làm anh thấy bất an?"

Thay vì trả lời câu hỏi, Hàm Vũ Phong khẽ cắn môi. Vũ Lục Hàn rùng mình, đưa ánh mắt đi chỗ khác ngay lập tức.

"Cứ thế này làm sao tôi dám để cô rời xa tôi nữa đây..."

Từng lời hắn nói thoát ra nhẹ bẫng, kèm theo một tiếng thở dài khe khẽ. Vũ Lục Hàn nhận thấy tai mình đã ù đi, trái tim bắt đầu chệch khỏi nhịp đập thông thường, tăng tốc. Hàm Vũ Phong đưa bàn tay ra phía trước, cái nhìn dành cho cô có sự dịu dàng xen lẫn một nét buồn nuối tiếc.

"Đi nào, cô không nên rời khỏi tôi nữa. Chúng ta cần phải đi cùng nhau."

Vũ Lục Hàn quá đỗi bất ngờ, nghe rõ tiếng tim mình đập bên tai. Rồi cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xòe ra của hắn, lấn cấn không biết có nên nắm lấy hay không. Hàm Vũ Phong không có vẻ gì thúc giục, nhưng Vũ Lục Hàn lại thấy thật hối hả.

Sau một hồi cân nhắc, Vũ Lục Hàn đã bám vào bắp tay hắn, đứng dậy. Không nắm tay, không thể hiện một sự kết nối nào. Suy cho cùng, dù cô và Từ Thiên giờ đã thành người dưng thì cô và Hàm Vũ Phong cũng chẳng có mối quan hệ nào. Cô chỉ ở đây vì điều khoản trong hợp đồng, cô ở đây vì hắn cần thuê một người đi cùng mình trong mấy bữa tiệc. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng mình là bạn gái của Hàm Vũ Phong.

"Anh thật khó hiểu." Vũ Lục Hàn thở ra khi đứng trước mặt hắn, cố gắng lảng tránh ánh mắt. "Anh bảo tôi đợi anh, rồi lại khó chịu khi tôi ngồi đợi. Chẳng phải anh có việc nên tôi mới phải đợi ư?"

Hàm Vũ Phong nhét cả hai tay vào túi quần, khẽ thở dài. Vũ Lục Hàn lại rùng mình khi hơi thở của hắn phả vào tóc cô, gây tê một đường từ đỉnh đầu tới dọc sống lưng.

"Vậy cảm phiền cô cố gắng lắng nghe chuyện công việc nhàm chán của tôi nhé."

Vũ Lục Hàn khẽ mỉm cười khi nhận ra sự châm biếm trong câu nói của hắn, gật đầu. Hàm Vũ Phong nghiêng người, xoay khuỷu tay để Vũ Lục Hàn bám lấy. Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa khít với cánh tay của hắn, cứ như thể chỗ trống đó chỉ chờ đợi cô lấp vào.

Buổi lễ khánh thành bắt đầu. Phóng viên và máy quay được phép vào sâu trong bữa tiệc, nhưng phải đứng phía sau những dải băng đỏ và bốn người bảo vệ. Một số máy ảnh chĩa về phía Vũ Lục Hàn, và cả Từ Thiên – chàng trai đang đứng đối diện cô – khi phóng viên nhận ra hai người cùng xuất hiện trong một bữa tiệc.

Vũ Lục Hàn chỉ thẹn thùng cúi đầu, cố gắng quay ngược lại phía máy ảnh, rũ tóc xuống để che tối đa gương mặt. Thế nhưng cô vẫn cố nhìn theo khi Hàm Vũ Phong chậm rãi tiến về phía Hoàng Lâm – người đang chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành. Hai người bắt tay nhau, trong khi Hoàng Lâm cười vô cùng tự tin thì Hàm Vũ Phong chỉ nhìn mọi người với một biểu cảm cứng đờ, nói một tiếng cảm ơn, không cười một chút nào kể cả khi chụp ảnh.

Trước khi phát biểu, Hàm Vũ Phong đã liếc nhìn về phía Vũ Lục Hàn. Và cũng chỉ duy nhất khi ấy, hắn nhoẻn miệng cười.

Trời sẩm tối, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Hoàng Lâm vô cùng bận rộn vì là người đứng ra tổ chức, bây giờ là bữa tiệc mặn để chào mừng người chủ mới Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn vẫn luôn đi bên cạnh hắn, vẫn gây nên nhiều nỗi tò mò. Có một số người thắc mắc ra miệng, Hàm Vũ Phong chỉ khéo léo chuyển chủ đề mà không trả lời một ai cả. Bởi vậy, Vũ Lục Hàn lại càng bị để ý khi giờ đây phần lớn khách mời đã nhận ra cô là vị hôn thê cũ của Từ Thiên. Họ vừa phán đoán với nhau về danh phận của Vũ Lục Hàn, vừa thi nhau phỏng đoán mối quan hệ giữa hắn và cô. Hẳn cô gái này phải vô cùng đặc biệt mới có thể xuất hiện cạnh vị thần nổi tiếng "trơ trước cái đẹp" như quý ngài James Adam. Cô thậm chí đã từng đính hôn với cả con trai của Bộ trưởng Y tế, chắc hẳn gia thế cô nàng cũng không vừa.

"Có mệt không?"

Lần đầu tiên Vũ Lục Hàn nhận được một câu hỏi đầy quan tâm từ Hàm Vũ Phong. Cô bỗng chốc cảm động, mỉm cười lắc đầu dù thực chất cơ thể đang rã rời, hai chân tê mỏi vì đứng trên giày cao gót quá lâu, và quai hàm cô như muốn rớt khỏi cằm vì phải cố gắng giả vờ cười quá nhiều. Hàm Vũ Phong không đáp, nhìn quanh, đột nhiên dẫn cô đi ngược lại với đám đông, tách xa khỏi căn phòng chính.

"Anh đi đâu vậy? Họ đang chuẩn bị bữa tối rồi đó!"

Vũ Lục Hàn chột dạ vì nghĩ hắn định bỏ về. Cô biết Hàm Vũ Phong là một phần của bữa tiệc, hắn giờ đây chính thức là chủ nhân của khu resort cao cấp này. Hắn không thể nào đột ngột bỏ về được, như vậy là bất lịch sự. Tuy vậy Hàm Vũ Phong vẫn kéo tay cô và tiếp tục đi, không một chút do dự.

"Chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành thôi mà."

Hàm Vũ Phong tự tin trả lời, hình như đã cười. Hắn có vẻ thông thuộc nơi này, dẫn cô ra khỏi phòng tiệc, đi ngang qua khu vườn trồng đầy hoa hồng trắng, về phía bể bơi. Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp trước bể bơi ngoài trời vô cùng lớn của khu resort, chưa bao giờ trong đời thấy một cái bể bơi. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ ở nhà – đi học – tới thư viện, đôi khi cũng thấy tò mò khi nghe mấy đứa bạn trong lớp bàn chuyện đi bơi vào dịp nghỉ hè. Bởi vì quá nhát gan để dám mặc đồ bơi trước mặt nhiều người, Vũ Lục Hàn kiên quyết không đi bơi, không tập bơi. Cô vẫn luôn xấu hổ vì chừng này tuổi đầu vẫn không hề biết bơi.

"Còn đứng đó làm gì thế?"

Hàm Vũ Phong vẫy gọi khi thấy Vũ Lục Hàn đứng thẫn thờ bên bể bơi, nhìn vào làn nước xanh trong vắt đầy mê hoặc dưới hàng loạt bóng đèn rọi sáng. Hắn đã ngả lưng trên một chiếc ghế đệm nhìn thẳng xuống bể bơi, ngay gần những bụi hồng.

"Lại đây nào!"

Hàm Vũ Phong vẫy tay. Vũ Lục Hàn nuốt khan tiến lại gần, cô chưa bao giờ thấy hắn nằm ngả người thoải mái như vậy. Chưa từng, dù họ ở chung một nhà. Hắn luôn thức dậy trước cô và đi ngủ sau cô, suốt cả một ngày chỉ ngồi trên ghế làm việc. Nhìn hắn nằm thư giãn thế này, trong cô lại xuất hiện cảm giác khó tả khiến dạ dày quặn thắt.

Hàm Vũ Phong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười hoàn hảo. Hắn vỗ tay vào phần đệm ghế rất-ít-ỏi cạnh mình, nhìn biểu cảm ngạc nhiên đầy bối rối của cô.

"Anh bảo tôi... ngồi đấy á?" Cô hoảng hốt, nhìn quanh. Có vài chiếc ghế nữa y hệt được kê song song ven bể bơi, Vũ Lục Hàn chỉ vào một cái ở cạnh hắn. "Tôi sẽ... qua bên đây..."

Vũ Lục Hàn còn chưa nói hết câu, Hàm Vũ Phong đã vươn người dậy kéo cô nằm xuống cạnh mình. Ngay trong tích tắc đó, nhịp tim của cô tăng lên hai trăm mười chín nhịp trên một giây, cảm giác sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Những dây thần kinh trong đầu cô cũng đập loạn xạ, và cô nghĩ mình đã nín thở một lúc. Mùi hương dịu mát của Hàm Vũ Phong ngay lập tức phủ kín không khí xung quanh cô khi mà hắn vòng tay sang ôm trọn cô vào lòng. Mọi thứ diễn ra nhanh và bất ngờ đến mức Vũ Lục Hàn mất ý thức tạm thời, không còn biết hiện tại này là gì nữa. Xung quanh thật bình yên, cô đã nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi.

Lần đầu tiên nằm cạnh hắn, nằm trong vòng tay hắn, Vũ Lục Hàn mơ hồ không cảm nhận được tình cảm gì từ Hàm Vũ Phong. Nhưng cô thích sự bình yên và cảm giác an toàn ngay lúc này. Điều này vẫn khiến cô phải suy nghĩ. Nếu Hàm Vũ Phong không có tình cảm với cô, lí do gì khiến hắn cư xử như vậy? Nếu không thích sẽ không làm thế đâu nhỉ? Có chàng trai nào liên tục quan tâm, hỏi han, ôm ấp một người mà họ không hề thích không? Chẳng thể nói rằng hắn đang "thương hại" vì thấy cô "thích" hắn, Vũ Lục Hàn nghĩ mấy trò đỏ mặt ấp úng mà cô làm với hắn cũng giống như những cô gái bình thường khác khi đứng trước một người đẹp trai mà thôi. Cái đó không gọi là thích được, mà có vẻ Hàm Vũ Phong cũng không phải loại người thích trêu chọc mấy cô gái "thích" mình. Đây là người nổi tiếng phớt lờ phụ nữ, hình như còn bị đồn là gay? Có phải anh ta làm thế này để chứng tỏ mình không gay không nhỉ?

Vũ Lục Hàn chưa từng cảm nhận được chút tình cảm chân thành nào từ Hàm Vũ Phong, bất kể hắn có tỏ ra hắn đang quan tâm cô một cách đặc biệt. Như Từ Thiên, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt anh dành cho cô đều mang theo vô vàn tình cảm trong đó. Cô đã khóc trong cơn say khi thấy anh đau khổ, vỡ vụn tới mức nào trước cảnh tượng giữa cô và hắn. Cô đã hổ thẹn không nói nên lời khi thấy anh vẫn ân cần, dịu dàng với mình tới mức nào dù cô là người đã bỏ chạy khỏi anh. Tình cảm của anh khiến cô ấm lòng, dù có thể đó chỉ là bản năng xoa dịu của một bác sĩ. Hàm Vũ Phong đi ngược lại với mọi thứ của Từ Thiên. Mặc dù cô biết hắn chưa từng làm những điều này với bất cứ ai – không khó để nhận thấy dựa vào phản ứng của mọi người quanh hắn – Vũ Lục Hàn không nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm vậy. Hắn đã hôn cô, chưa ai từng hôn cô. Hắn đã ôm cô, chưa ai ngoài bố mẹ ôm cô như vậy. Nhưng trong tất cả mọi chuyện, Vũ Lục Hàn luôn cảm giác rằng một phần nào đó trong hắn chưa bao giờ muốn những chuyện đó xảy ra. Như thể hắn bị ai đó khác sai khiến làm những việc trái ngược với lương tâm vậy.

Hàm Vũ Phong là một kẻ vô cùng khó đoán. Mọi suy nghĩ, hành động của hắn dường như vượt xa khỏi xã hội này. Không một ai có thể biết được hắn nghĩ gì, hắn muốn gì, mục đích những hành động của hắn là gì. Một lỗ đen vũ trụ nơi vạn vật đều bị hút vào, nhưng kể cả khi đã lọt vào, vẫn không biết có gì bên trong nó. Vũ Lục Hàn cũng không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt của lỗ đen vũ trụ, cô đã bị nó hút vào rồi.

Và giờ, tuy chưa cảm nhận được cái "sống không bằng chết" khi nằm trọn trong lỗ đen chết tiệt ấy, cô cũng không thể kìm nén sự dày vò của những tò mò ngày càng lớn. Cô là một thực thể bé nhỏ, lọt vào giữa lỗ đen vũ trụ, mênh mông không tìm thấy lối ra.

"Tôi nghĩ chúng ta... nên quay lại..."

Sau khi những suy nghĩ rời khỏi trí óc, Vũ Lục Hàn nhận ra không khí yên ắng thái quá và sự ngại ngùng đang dâng đầy trong cô. Hàm Vũ Phong không nhúc nhích, hơi thở vẫn đều đều mơn trớn trên tóc cô.

"Không. Họ sẽ không đi tìm đâu." Hắn đáp. Cô chỉ nhìn mông lung vào khoảng không, hai bàn tay ép sát vào cơ thể mình.

"Sao... sao anh lại chọn tôi?"

Vũ Lục Hàn ngập ngừng nói ra điều mình suy nghĩ, và nói vô cùng nhỏ. Cô hi vọng hắn không nghe rõ, sẽ không trả lời. Hàm Vũ Phong vẫn giữ im lặng, tuy rằng cô cảm thấy hơi thở của hắn thay đổi trên tóc mình.

"Cô... rất giống..."

Hàm Vũ Phong thì thào, nhưng lại ngập ngừng không nói. Vũ Lục Hàn khẽ nhăn mặt, ngước lên nhìn hắn. Hắn đang nhắm mắt, tay còn lại gác lên trán che khuất hai mắt mình. Hắn chỉ nằm đó lặng yên, nhưng hắn vẫn đẹp tuyệt. Một lỗ đen vô cùng chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro