Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi giống... người quen của anh?" Vũ Lục Hàn hỏi lại. Cô vẫn nhìn hắn. Hàm Vũ Phong mở mắt liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng vô vàn suy nghĩ phức tạp. "Có phải vì thế nên anh tốt với tôi?"

Hàm Vũ Phong càng im lặng, Vũ Lục Hàn lại càng không chịu thua. Cô chẳng biết can đảm ở đâu ra khiến cô dám chơi trò đọ mắt với hắn. Hàm Vũ Phong cuối cùng cũng đầu hàng, nhăn mặt cười bất lực.

"Cô biết tò mò như vậy từ bao giờ thế?"

"Xin lỗi." Cô nhăn nhó với một sự không hài lòng. "Anh dường như biết mọi thứ về tôi... Nhưng tôi không biết gì về anh cả."

"Nên cô cảm thấy bất công?" Hàm Vũ Phong bỗng quay đầu về phía cô, khoảng cách giữa họ ngắn lại đột ngột khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Cô vội vàng cúi đầu xuống để che giấu, quả là không thể nào tranh giành thế chủ động được với Hàm Vũ Phong.

"Tôi... không biết." Cô nói nhanh. "Nhưng... tôi không thấy an toàn..."

"Hiểu rồi." Hắn cười lớn, cơ thể rung rinh. Vạt áo vest của hắn cọ vào bờ vai trần của cô, tạo thành một luồng điện khiến cơ thể cô tê tái. "Vậy là cô nghĩ có người biết mọi thứ về mình trong khi mình không biết gì về họ là thiếu an toàn?"

Vũ Lục Hàn gật đầu, nghiêng người ra phía sau để lảng tránh sự đụng chạm quá mức chết người của hắn. Hàm Vũ Phong rướn hẳn người về phía cô, đưa tay nâng cằm cô ngước lên đối diện mình. Hai má cô đỏ hồng, dù trời nhá nhem tối vẫn có thể thấy rõ.

"Cô tin tôi chứ?" Hàm Vũ Phong thì thầm với một nụ cười. Vũ Lục Hàn nhìn hắn vài giây, lắc đầu. Hắn khẽ chau mày.

"Không tin thật sao?" Hắn bật cười. "Vậy mà hàng đêm cô vẫn yên giấc cùng nơi tôi ngủ, sáng vẫn thản nhiên theo tôi lên xe, bảo đi đâu là đi theo đó. Bây giờ cô đang ở một mình với tôi, nằm ở một nơi mà bất kì thằng đểu nào cũng dễ dàng đè cô xuống, làm gì đó nhanh chóng rồi để cô lại và bỏ đi. Sau tất cả, cô vẫn bảo cô không tin tôi sao?"

Vũ Lục Hàn cứng người, trợn mắt bàng hoàng. Chính cô cũng không nhận ra những điều ấy cho đến khi hắn phơi bày những sự thật t.rần trụi như vậy. Bản thân cô vô cùng tin tưởng hắn, trong vô thức, cô còn dám phủ nhận cái gì?

"Vũ Lục Hàn, cô tin tôi, vậy cô còn thấy tôi thiếu an toàn ở chỗ nào?" Hàm Vũ Phong cười đắc thắng, tận hưởng chiến thắng khi thấy biểu cảm cau có của Vũ Lục Hàn.

"Không phải ngày đầu gặp nhau anh dọa sẽ cho tôi sống không bằng chết à?"

Vũ Lục Hàn nhăn nhó làu bàu. Ngay khi nói xong câu ấy, cô cảm thấy nụ cười của Hàm Vũ Phong đã cứng lại. Cô có một chút bối rối trước phản ứng sững sờ của hắn, như thể cô mới chọc vào một điểm yếu vô hình. Hắn nhìn cô, lần đầu tiên cô cảm nhận sự dịu dàng từ đáy mắt. Một sự dịu dàng thật sự, vô cùng chân thành.

"Tôi cứ nghĩ mấy ngày qua ở cùng tôi, cô phải thấy như vậy rồi chứ?" Hàm Vũ Phong mỉm cười, buông lời trêu ghẹo. Bàn tay hắn vẫn đang ở cằm cô, ngón cái của hắn trong vô thức xoa nhẹ nhàng dọc quai hàm.

"Tất nhiên là có, nhất là khi phải lau cửa kính. Tôi không quen dùng cây lau kính của anh nên mọi chỗ đều lau bằng tay đấy! Anh có biết là cửa rất cao, chỗ nào cũng là cửa kính, để lau được tôi đã rất khổ sở, phải lấy cả thang để tỉa cây ngoài vườn vào bắc lên mà vẫn phải với, chưa kể..."

Vũ Lục Hàn được thể xả nỗi tức giận của một cô giúp việc bé nhỏ phải lau cửa kính bằng tay. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, những ngón tay d.i chuyển, chạm nhẹ vào môi cô. Lời nói bị kẹt lại nơi đầu môi, Vũ Lục Hàn chỉ thấy lờ mờ trước mắt. Cô không dám thở mạnh, không dám để hắn biết rằng trái tim cô lại nhảy điệu samba trong lồng ngực rồi.

Hàm Vũ Phong tiến lại gần hơn, cô nhận thấy hơi thở của hắn cũng gấp gáp và đứt quãng y như mình vậy. Chóp mũi cô đã chạm vào mũi hắn, Vũ Lục Hàn không thể phủ nhận cô đã chờ đợi giây phút này. Cô muốn hôn Hàm Vũ Phong, rất nhiều.

Điện thoại hắn đột nhiên vang lên. Vũ Lục Hàn gần như đã nín thở, ngay lập tức thở hắt. Hàm Vũ Phong khẽ hắng giọng, thở dài, đưa tay kéo cô dậy và vuốt lại tóc cô vào nếp. Hắn chẳng thèm kiểm tra điện thoại.

"Quay vào thôi. Đến giờ chen lấn rồi."

Hàm Vũ Phong làm bộ thở dài, nói một câu đùa giỡn. Hắn tự xốc lại bộ vest, chỉnh lại cravat, rồi vuốt phẳng gấu váy cho Vũ Lục Hàn. Đầu óc cô vẫn còn đang bay bổng bởi khoảnh khắc vừa rồi, đứng yên như khúc gỗ nhìn hắn chỉnh chu lại trang phục của chính mình. Cô biết hai má mình đã đỏ ửng, không thể tin rằng trong lòng có chút hậm hực vì đã bị "hụt".

"Nghỉ ngơi như vậy đủ đánh tan cơn mệt mỏi của cô chứ?"Hàm Vũ Phong nhìn thấy biểu hiện của cô, nở nụ cười ranh mãnh chọc ngoáy. Vũ Lục Hàn nhăn nhó quay đi, gật đầu, mím môi đầy bất lực. Thật. Vô cùng. Đểu cáng!

"Đi thôi nào." Hắn đưa tay ra, chờ đợi để nắm lấy tay cô. "Tôi và cô còn phải giải quyết nhiều việc nữa đấy."

Năm người bọn họ lại ngồi chung một chiếc bàn. Vũ Lục Hàn bây giờ ngồi cạnh Hàm Vũ Phong, bên phải cô là Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo ngồi cạnh bên kia của hắn và Trần Hải Minh ngồi đối diện cô. Vũ Lục Hàn đã bớt ngại ngùng hơn so với lần đầu ngồi cạnh họ, thậm chí cô đã dám nhìn mọi người thay vì cứ cúi gằm mặt. Cô nhận thấy sắc mặt chàng trai tóc đỏ đối diện mình khác hẳn so với ban nãy, trầm tư hơn, có một chút hoảng hốt, thỉnh thoảng lại nhìn Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn bỗng thấy lo lắng khi nghĩ rằng đã có chuyện gì đó liên quan tới công việc của Hàm Vũ Phong, tuy nhiên hắn lại bình thản lạ thường. Hắn có vẻ còn chẳng biết Trần Hải Minh đang có tâm tư gì.

"Hai ngày nữa là sinh nhật em." Chu Bạch Thảo chống tay lên bàn, giữa bữa ăn, nhìn mọi người thông báo. Nàng nhìn cô.

"Chà, anh còn chưa nghĩ ra món gì tặng em." Hoàng Lâm trở nên sôi nổi. "Chưa biết làm gì cho vượt mặt thằng tây kia! Gì chứ năm ngoái, bức tranh cổ vô cùng hiếm mà cậu ta còn mua được. Lần này khéo cậu ta sẽ tặng em cả hành tinh mất."

Vũ Lục Hàn nghe vậy, trái tim như thắt lại. Hắn đã mua cả một bức tranh hiếm để tặng Chu Bạch Thảo sao? Hẳn là Hàm Vũ Phong đã từng thích nàng lắm. Một cô gái ở bất cứ góc nhìn nào cũng vô cùng xinh đẹp, khí chất; nếu Vũ Lục Hàn là đàn ông, chắc chắn cũng không khỏi rung động. Trong cô lại dấy lên cảm giác tội lỗi, như một ả tiểu tam đi cướp chồng người khác. Nếu quả thực là vậy, cô không thể trách nàng khi luôn dành cho cô những cái nhìn thiếu thiện cảm. Vũ Lục Hàn đã công khai xen vào giữa bọn họ, cô chính là kiểu người mà cô khinh nhất khi xem phim truyền hình dài tập. Thật đáng buồn!

"Anh không cần làm vậy đâu." Chu Bạch Thảo nhìn Vũ Lục Hàn, khẽ nở nụ cười đắc thắng khi thấy bộ dạng cúi gằm tội lỗi của cô. Nàng duyên dáng nhấp một ngụm rượu, nhìn quanh bàn một lượt.

"Năm nay, em đã quyết định sẽ tổ chức tiệc bốn ngày ba đêm trên hòn đảo mà em đã chính thức được nhận từ bố năm ngoái." Nàng đưa mắt cười vô cùng quyến rũ. "Chỉ cần mọi người vui vẻ tham gia là đủ, em không cần nhận quà."

"Chà, con bé này!" Trần Hải Minh bây giờ mới lên tiếng, nhìn nàng đầy bất ngờ. "Lý do gì khiến em chịu chơi quá vậy? Bữa tiệc hấp dẫn như thế, ai nỡ bỏ qua chứ!"

"Em đã quá chán những bữa tiệc trên bờ rồi." Nàng thở dài, bộ dạng âu sầu vẫn vô cùng xinh đẹp. "Năm nào cũng vậy, nào ăn, rồi nhạc, rồi tặng quà, rồi uống, rồi đi về, chẳng phải là quá nhàm chán sao? Nhưng nếu vẫn làm như vậy, trên một con tàu sang trọng dẫn đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, mọi thứ như thể em là nàng công chúa cưng của đất nước này ấy..."

Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn Vũ Lục Hàn. Cô gần như đã cúi gằm mặt xuống bàn. Đúng vậy, nếu tôi là công chúa của đất nước này, cô vẫn chỉ là một kẻ nô tì bé nhỏ mong được với cao mà thôi.

"Anh rất sẵn sàng!" Hoàng Lâm đưa ly rượu của mình ra chạm ly cùng nàng. Chu Bạch Thảo nhấp miệng với một nụ cười mỉm, liếc nhìn hắn và cô gái ngồi cạnh.

"Anh Vũ Phong." Nàng ngước lên và nhận được ánh nhìn của hắn. "Anh, và cô gái kia, sẽ đi chứ?"

Lần đầu tiên nghe nàng nhắc đến mình, Vũ Lục Hàn rụt rè nhìn lên. Chu Bạch Thảo đang nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt lanh lợi của nàng ánh lên một tia gian xảo. Cô không biết vì sao bỗng dưng nàng mời cô tham dự tiệc sinh nhật của mình, cô luôn nghĩ nàng còn không hề coi cô có tồn tại trên đời. Nếu cô đúng là người đã vô tình phá hoại mối quan hệ giữa Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo thì nàng phải căm thù cô lắm mới phải. Có lí do nào cho lời mời đột ngột này không? Vũ Lục Hàn cụp mắt xuống, không thể chịu được cái nhìn đầy uy hiếp của nàng.

"Cô ấy sẽ phải nghỉ học." Hàm Vũ Phong trả lời nàng, còn Vũ Lục Hàn ngồi im thít. Cô cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn.

"Không phiền chứ?" Nàng hỏi cô. Lần đầu tiên nàng nói chuyện với cô. Vũ Lục Hàn thấy tim đập thình thịch, hệt như khi đang đi phỏng vấn xin việc. Cô nhìn lên nàng, bối rối, hoảng hốt. Không hiểu vì sao, cô thấy sợ nàng.

"Đừng căng thẳng quá." Hàm Vũ Phong dường như nhận ra sự căng thẳng trong cô, nghiêng người về phía cô một cách thoải mái và ghé sát môi vào tai cô. "Hãy coi cô ấy như một người chị của mình."

Đôi mắt Chu Bạch Thảo tối sầm lại sau câu nói ấy của hắn. Hành động thân mật kia chưa bao giờ hắn thể hiện ra. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn cô, biểu hiện vô cùng phức tạp.

"Em... em cũng..." Vũ Lục Hàn ấp úng. Trong lòng hỗn loạn, cô không dám từ chối mà cũng không dám đồng ý. Chu Bạch Thảo thấy sốt ruột, tựa vào ghế uống một ngụm rượu lớn, nhìn cô thiếu kiên nhẫn.

"Em được mời trực tiếp mà còn ngại sao?" Nàng hỏi cô, giọng lạnh tanh. Nếu Vũ Lục Hàn không đi, nàng biết phải làm gì đây?

"Em.. em sẽ..." Cô như bị thúc giục, càng hoảng, lúng túng không thể nói hết câu, nuốt khan một cách khó nhọc. Hàm Vũ Phong đột nhiên đặt tay mình lên tay cô, nhìn cô cười nhẹ nhàng rồi quay sang nhìn Chu Bạch Thảo.

"Bọn anh sẽ đi. Cô ấy vẫn còn ngại ngùng nên sẽ hơi chậm chạp một chút khi bị giục giã."

Chu Bạch Thảo khẽ nhăn trán trước những hành động gỡ rối của Hàm Vũ Phong. Hắn chưa từng làm vậy với bất kì ai. Hàm Vũ Phong chẳng có thừa thời gian để quan tâm tới người khác đến mức ấy.

"Tuyệt." Nàng nhìn hai người, buông ra một câu nói không cảm xúc, nhấc ly rượu lên uống liền một hơi. Hoàng Lâm nhìn họ mỉm cười, trong khi Trần Hải Minh chỉ lẳng lặng thở dài.

Tiệc tàn. Thực khách lần lượt ra về, nán lại bắt tay chào Hoàng Lâm và Hàm Vũ Phong khi đi qua cổng. Vì một lí do nào đó, Trần Hải Minh cũng đứng lại chờ đợi, không bắt tay ra về, đăm chiêu nhìn vào lượt khách. Vũ Lục Hàn cũng đang đứng đợi hắn, bên cạnh Trần Hải Minh, cách xa hai chàng trai là nhân vật chính của bữa tiệc.

"Anh đang chờ bạn sao?" Cô tò mò nhìn cậu. Trần Hải Minh khẽ cười.

"Tôi chờ một người đáng ra không nên xuất hiện." Cậu đáp, mắt vẫn hướng về dòng khách đang bước đến cửa. Câu trả lời của cậu khá khó hiểu đối với Vũ Lục Hàn, tuy vậy cô giữ im lặng vì nghĩ rằng nó không phải việc của mình.

Thái độ của Trần Hải Minh đột ngột thay đổi. Cậu mở to mắt, quai hàm cứng lại, ánh mắt có chút gì đó như là bực bội. Vũ Lục Hàn tò mò nhìn theo, nhận thấy Từ Thiên đang theo dòng khách ra tới cổng chào. Một cô gái trẻ đang khoác tay anh, họ đang tới gần cô và hướng về phía Hàm Vũ Phong.

"Anh cần em giúp một việc." Trần Hải Minh đột nhiên quay sang, tóm lấy vai Vũ Lục Hàn. "Đừng nói bất cứ điều gì cho đến khi em về nhà nhé?"

"Dạ vâng?" Vũ Lục Hàn ngơ ngác, chưa kịp thắc mắc thì cậu đã kéo tay cô bước nhanh về phía Hàm Vũ Phong.

"Tiểu Hàn đang say lắm rồi, cô ấy suýt ngất hai lần rồi đấy." Trần Hải Minh vội vã kéo tay Hàm Vũ Phong, nhìn thẳng vào hắn một cách nghiêm túc. Hắn nhăn trán nhìn cô, Vũ Lục Hàn cũng ngơ ngác nhìn lại hắn. Không cần cân nhắc nhiều, Hàm Vũ Phong quay lại nói vài câu với Hoàng Lâm rồi tới trước mặt cô.

"Mệt rồi phải không?" Hàm Vũ Phong cúi xuống nhìn, nhầm tưởng hai má đỏ ửng của cô là vì say rượu. "Về thôi, hôm nay tới đây là đủ rồi."

"Nhưng..."

Toan thắc mắc, Vũ Lục Hàn im bặt khi nhớ tới lời hứa lúc nãy với Trần Hải Minh. Chàng trai tóc đỏ đã thế chỗ hắn, đứng cạnh Hoàng Lâm bắt tay với từng vị khách rời bữa tiệc. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn về phía Trần Hải Minh với câu hỏi lởn vởn trong đầu. Cậu vẫy tay chào cô và hắn, nở một nụ cười gượng ép. Hàm Vũ Phong quàng một tay qua vai cô, đưa cô đi thẳng mà không hề nhìn lại.

Trần Hải Minh khẽ thở ra. Thật may cậu đã đuổi được hắn về. Hoàng Lâm quay sang nhìn bạn, cười tươi.

"Không phải là cậu đang tác thành cho họ đấy chứ?" Chàng thư sinh hỏi trong khi vẫn liên tục bắt tay, cúi đầu chào khách. Người bạn tóc đỏ thở dài.

"Một ngày nào đấy đẹp trời và có hứng thú, tôi sẽ kể hết cho cậu."

"Hi vọng đó là ngày mai." Hoàng Lâm đùa giỡn.

Trần Hải Minh định đáp lại bằng một câu đùa, ngay lập tức im bặt khi Từ Thiên và bạn hẹn bước đến gần. Cô gái đi cùng anh đội một chiếc mũ vành màu pastel đồng bộ với bộ váy suông dài xếp lớp. Vành mũ đã che khuất gần hết khuôn mặt cô gái, chỉ để buông xuống vài sợi tóc đen mượt mà.

"Tạm biệt, hi vọng anh đã có khoảng thời gian vui vẻ."

Hoàng Lâm máy móc lặp lại câu nói kèm theo một nụ cười. Từ Thiên bắt tay cậu, lịch sự nói cảm ơn. Hoàng Lâm vươn tay sang để bắt tay cô gái đi cùng anh, lập tức thấy tò mò bởi gương mặt khuất sau vành mũ. Cậu nhìn cô hơi lâu, nhưng không muốn khiếm nhã cúi xuống chiêm ngưỡng khuôn mặt đã được che giấu một cách cố ý.

"Tôi đã gặp cô bao giờ chưa, người đẹp?" Hoàng Lâm buông lời tán tỉnh pha chút đùa giỡn. Cô gái ấy cười khẽ, cúi đầu duyên dáng.

"Đây là lần đầu tôi tham gia một bữa tiệc, thưa Ngài."

"Thưa Ngài!" Cậu thốt lên bất ngờ. "Đừng dùng kính ngữ với tôi, tôi còn trẻ lắm!"

"Vâng, ở nơi tôi sống trước kia vẫn dùng kính ngữ nên có chút chưa thích ứng." Cô gái nhẹ nhàng đáp. Hoàng Lâm tỏ ra vô cùng thích thú.

"Cô không phải người ở đây sao?"

"Cô ấy mới từ Anh về." Từ Thiên ngắt lời cậu. "Cô gái này là một người hàng xóm của tôi, hôm nay mới dành chút thời gian cùng tôi đến dự tiệc."

"Ồ, thật tuyệt!" Hoàng Lâm nhìn anh, cười nửa miệng. "Chúc một buổi tối tốt lành. Hi vọng sẽ gặp lại hai người vào một ngày không xa!"

"Cảm ơn." Từ Thiên trả lời một cách lịch sự, đưa cô gái thong thả ra về. Trần Hải Minh lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, bỗng bỏ đi theo Từ Thiên. Hoàng Lâm bất ngờ trước hành động của cậu bạn, vội vàng gọi với theo.

"Cậu đi đâu vậy? Không đi chuyến nữa cùng tôi à?"

"Xin lỗi, có việc gấp. Để hôm khác nhé."

Tóc Đỏ quay lại chào, rút điện thoại trong túi. Mắt cậu không rời cặp đôi phía trước, không rời những ống kính máy ảnh đang chĩa vào họ. Chàng quý tử nhà Bộ trưởng vừa bị từ hôn nay lại xuất hiện cùng một cô gái lạ – trong đúng bữa tiệc mà hôn thê cũ của chàng cũng tham gia bên một chàng trai khác. Đây sẽ là câu chuyện vô cùng tuyệt vời cho những bài báo câu view. Có lẽ Từ Thiên đã chuẩn bị trước cho tình huống này nên cô gái đi cùng anh đã đội một chiếc mũ rộng vành rất to nhằm che giấu gương mặt, chọn kiểu tóc búi thấp nhưng để vài sợi tóc rơi xuống bờ vai, nhằm hạn chế tối đa việc bị nhận dạng. Thế nhưng tất cả những thứ đó không thể qua mắt Trần Hải Minh. Và cậu biết rõ, cậu đã nhận ra thì không đời nào Hàm Vũ Phong không nhận ra nếu có nhìn thấy. Điều duy nhất cậu phải làm chính là không được để hắn nhìn thấy.

Đó là điều cậu từng làm, giờ cậu vẫn sẽ làm. Cậu tin rằng điều cậu làm là đúng, nó sẽ tốt cho Hàm Vũ Phong. Từ Thiên là bạn cậu, nhưng Hàm Vũ Phong là người anh em của cậu, người không khác gì một thành viên trong gia đình, người mà cậu sẵn sàng hi sinh để bảo vệ. Bởi vậy, Trần Hải Minh sẽ làm những việc một người bạn thân cần phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro