Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Bạch Thảo dẫn cô đi thẳng xuống quán bar phía bên dưới sảnh chính. Quán bar lác đác người, có lẽ sau hai đêm thác loạn, mấy cô cậu thanh niên trên tàu đã cảm thấy chán ngấy chúng. Chu Bạch Thảo chọn vị trí khuất nhất, gọi một ly martini, chờ đợi Vũ Lục Hàn. Cô không dám ngồi cạnh nàng, và khi ngồi xuống, đôi mắt chỉ biết cụp lại, không dám đối diện ánh mắt nàng.

Chu Bạch Thảo nhìn cô trong vài giây, khẽ cất tiếng.

"Tôi không hiểu nổi anh ấy thích cô ở điểm nào, Vũ Lục Hàn ạ."

Cô ngẩn ngơ nhìn nàng, có chút hoang mang hiện lên qua ánh mắt.

"Tôi quen anh ấy đã tám năm." Nàng tiếp tục. "Tôi hiểu con người anh ấy. Tôi thuộc làu từng thứ nhỏ nhất về anh ấy. Tôi luôn là người đầu tiên ở bên cạnh anh ấy, mỗi khi anh say. Tôi đã rất cố gắng, thế nhưng tôi chưa bao giờ có được một phần trái tim của Hàm Vũ Phong."

Giọng nàng vỡ òa, nhưng vẫn giữ vững sự cứng rắn. Vũ Lục Hàn không biết nói gì, nhìn nàng với ánh mắt tột cùng bối rối.

"Cô có biết không, tôi đã bỏ dở tương lai sáng lạn tại ngôi trường của mình, để chạy sang học cùng trường với anh ấy, chỉ mong anh ấy cảm động. Nhưng rồi anh ấy chỉ nói duy nhất một câu..."

Nàng ngừng lại, nhìn cô, khẽ nở nụ cười buồn khổ. "Đừng ngu ngốc chạy theo anh nữa. Anh ấy đã nói như vậy đấy..."

Vũ Lục Hàn bỗng nổi lên một tia đau xót. Hàm Vũ Phong là người lạnh lùng đến nhường nào mà lại không nhận ra tình cảm của nàng dành cho mình lớn đến vậy? Thế mà cô, chỉ có nửa tháng qua bên cạnh hắn. Cô hi vọng gì ở việc hắn sẽ nhận ra tình cảm của cô?

"Anh ấy là người sống tình cảm, dù bên ngoài tỏ ra lạnh lùng." Nàng tiếp tục như thể mọi sự dồn nén đã lâu giờ mới tìm được người bày tỏ, không buồn chờ đợi sự đáp lại từ cô. "Điều tôi biết về anh ấy, từ anh Hải Minh, đó là khi còn sống ở Anh, anh Vũ Phong đã có một cuộc tình thất bại. Anh ấy bị tổn thương rất lớn, vì đó là mối tình đầu... Bởi vậy, anh ấy không muốn mở lòng mình với bất cứ ai nữa, và cũng rất khó để tin tưởng thêm ai."

Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng. Vậy điều này là thật, dù Hàm Vũ Phong đã phủ nhận nó. Rốt cuộc cô gái đó là ai mà khiến Hàm Vũ Phong không muốn nhớ tới, nhưng đồng thời lại bị ám ảnh sâu đến vậy.

"Tôi không được biết về cô ấy." Chu Bạch Thảo khoanh tay trước ngực, cười khẩy. "Mỗi khi nhắc đến cô ta, thái độ của anh ấy thay đổi hẳn. Và sau những lần như thế, anh ấy thường trở về nhà, say mềm. Nhưng anh ấy vô cùng tỉnh táo, chưa một lần nhìn bất cứ ai thành cô gái đó, kể cả khi đang say..."

Vũ Lục Hàn vô thức nín thở. Người hắn từng yêu quan trọng với hắn đến vậy sao?

"Điều duy nhất tôi biết... là anh ấy đã bị cô ta phản bội. Nói yêu anh, nhưng sau lưng qua lại với kẻ luôn thù ghét anh. Điều đó khiến anh tổn thương, về tình cảm, về cả lòng tự trọng. Anh ấy đã bỏ cô ta và ra đi ngay lập tức, không còn bất cứ một liên lạc nào nữa..."

Dây thần kinh của Vũ Lục Hàn giật mạnh. Vẫn có người... phản bội Hàm Vũ Phong?

"Vậy đấy... anh ấy trở nên cứng rắn, lạnh lùng như bây giờ... cũng bởi vì trong quá khứ đã bị tổn thương sâu sắc." Chu Bạch Thảo tiếp tục, ngẩng lên cảm ơn người phục vụ khi ly rượu được đưa tới. "Tôi luôn tự cố gắng, trong suốt tám năm qua, gợi lại cho anh ấy con người ngọt ngào, biết yêu thương như trước kia. Tôi biết anh ấy vẫn luôn ngầm quan tâm đến người khác, anh ấy vẫn quan tâm đến tôi. Nhưng mà..."

Nàng ngừng lại một lúc lâu, nén một tiếng thở dài run rẩy. Nàng uống một ngụm rượu, liếc nhìn Vũ Lục Hàn.

"Hàm Vũ Phong không còn tin tưởng bất cứ ai nữa, kể cả... bản thân anh ấy." Nàng nói. "Anh ấy không tin mình có thể yêu thêm bất cứ ai. Vì thế... anh ấy không yêu thương ai nữa."

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi nhìn Chu Bạch Thảo, với đôi mắt mở to hết cỡ.

"Vũ Lục Hàn... tuy tôi chưa thể khiến anh ấy có tình cảm với mình, nhưng mọi thứ vẫn đang dần dần thay đổi. Anh ấy đã quan tâm tới tôi, dành cho tôi những thứ tốt nhất. Mọi thứ đã vô cùng hoàn hảo. Cho tới khi cô xuất hiện."

Giọng nói của Chu Bạch Thảo đột nhiên thay đổi khiến Vũ Lục Hàn lạnh buốt sống lưng.

"Tám năm qua tôi là cô gái duy nhất ở bên cạnh anh ấy, tôi là cô gái duy nhất anh ấy đi ăn cùng, đi uống cà phê, đi xem phim cùng. Tôi là cô gái duy nhất phù hợp với Hàm Vũ Phong. Và dù anh ấy không có ý định yêu ai, tôi tin tôi có thể thay đổi điều đó."

Nàng gằn giọng mình xuống, đôi mắt nghiêm nghị mang theo chút giận dữ nhìn Vũ Lục Hàn. Cô như đứa trẻ đang bị khiển trách, sợ hãi, mồ hôi ra ướt lưng, trái tim run lên rất mạnh theo từng lời nàng nói.

"Tôi không biết cô là ai. Tôi không biết cô từ đâu đến. Tôi không quan tâm. Nhưng tôi cũng không thể làm ngơ được. Bởi vì cô..."

Chu Bạch Thảo lên giọng, thể hiện sự mất bình tĩnh. Vũ Lục Hàn không biết nên làm gì, hay nói gì, các dây thần kinh trong người đập rất mạnh. Chu Bạch Thảo với lấy ly rượu, uống một hơi dài, đặt ly xuống bàn và hít vào một hơi không khí để tự trấn tĩnh.

"... Vũ Lục Hàn, tôi không biết cô đã làm gì... Nhưng... anh ấy... thích cô."

Chu Bạch Thảo thì thầm với nỗi buồn trào dâng lên khóe mắt. Nhìn Chu Bạch Thảo, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy mình có lỗi. Đồng thời, một loại cảm xúc khác dâng lên trong lòng cô, trấn áp mọi thứ. Nàng nói.. Hàm Vũ Phong thích cô? Nếu người khác nhìn thấy điều đó, thì điều đó... là thật chứ?

"Tôi... tôi xin lỗi... Tôi..."

Vũ Lục Hàn thấy râm ran trong lòng, đứng ngồi không yên. Cô muốn đi gặp Hàm Vũ Phong, cô phải gặp Hàm Vũ Phong. Chu Bạch Thảo nhận ra sự bồn chồn của cô, tức giận bật dậy, tóm lấy cổ tay Vũ Lục Hàn. Cô mở to mắt vì bất ngờ, hoang mang nhìn Chu Bạch Thảo.

"Tôi chưa xong với cô đâu!" Chu Bạch Thảo hạ thấp giọng, đôi mắt nhìn Vũ Lục Hàn mang theo một sự đe dọa. "Tôi đã sai khi nghĩ rằng xin một cam kết làm người yêu hờ trong đêm sinh nhật với anh Vũ Phong sẽ khiến cô lùi bước, nhưng cô quả thực là một con người cứng đầu ranh ma. Tôi đã muốn chơi công bằng, nhưng nếu cô không thôi giở trò, tôi sẽ đáp trả bằng thủ đoạn!"

"Giở... trò?"

Vũ Lục Hàn sửng sốt, trong người nóng bừng, choáng váng khi đột nhiên bị kết tội. Đồng thời lời thú nhận "giả vờ hẹn hò trong một ngày với Hàm Vũ Phong" của Chu Bạch Thảo giáng lên Vũ Lục Hàn như một cú tát nổ đom đóm mắt, trời đất như chao đảo quanh cô. Thì ra là họ chưa bao giờ thật sự yêu nhau, Hàm Vũ Phong chưa bao giờ yêu nàng. Thì ra đó là lí do phần lớn mọi người không tỏ ra ngạc nhiên khi hắn và nàng lại "chia tay" sớm vậy. Thì ra đó là lí do vì sao dường như chỉ có một mình cô mới để ý tới mối quan hệ của hai người này.

"Đúng vậy! Cô lợi dụng Từ Thiên để anh ấy nổi giận, lơ là tôi!" Chu Bạch Thảo gằn giọng, siết chặt cổ tay Vũ Lục Hàn. "Cô qua lại một cách mờ ám với anh Hoàng Lâm để chia rẽ tình cảm bạn bè của hai người họ! Cô kết bạn với anh Trần Hải Minh để lôi kéo người ủng hộ! Cô cố tình nhảy xuống bể bơi, lại còn vờ vịt bị mắc kẹt trong phòng tắm để lôi kéo sự chú ý của anh ấy. Cô đừng nghĩ qua mắt được tôi! Cô thậm chí còn biết tỏ ra đáng thương, cô có biết lợi dụng lòng thương hại của người khác là hành động của những kẻ kém cỏi, bẩn thỉu không? Cô biết cô không hơn được tôi nên mới phải tỏ ra cần sự thương hại đến vậy, phải không? Tôi sẽ không để cô qua mặt bằng những trò tiểu nhân như vậy đâu!"

Chu Bạch Thảo trợn to mắt, nhìn Vũ Lục Hàn với sự căm ghét tột cùng, thả tay cô ra rồi đẩy mạnh cô về phía sau. Vũ Lục Hàn lảo đảo lùi lại vài bước, cứng họng, bàng hoàng, tim đập nhanh, thở dồn dập trước những lời nói ấy. Cô không hề nghĩ rằng bấy lâu nay Chu Bạch Thảo lại nhìn cô với cái nhìn tiêu cực như vậy. Máu trong người cô sôi sục, nhưng Vũ Lục Hàn không đáp trả được câu nào. Cô rất muốn lên tiếng để bảo vệ bản thân, nhưng những từ ngữ mắc kẹt lại trong họng cô.

"Tôi không biết cô đã làm thế nào để một lần nữa lấy được sự thương hại của anh Vũ Phong sau khi tôi nói rằng cô cùng Hoàng Lâm tằng tịu với nhau đêm qua? Con người cô quả cũng lắm mưu mô thật, cái gì cũng có thể lươn lẹo né thoát. Nếu như cô càng cố ý tiếp cận Hàm Vũ Phong, tôi sẽ còn đấu lại cô bằng những trò cô không tưởng tượng được. Và nếu cô biết điều, tránh xa người-tôi-yêu, thì tôi sẽ không phiền lòng đóng vai một người chị tốt bụng đâu! Nhớ nhé, Vũ Lục Hàn! Tôi! Tôi sẽ thay đổi Hàm Vũ Phong, và Tôi sẽ khiến anh ấy biết tình yêu thật sự là gì! Cô... tốt nhất nên từ bỏ đi!"

Đó là những lời cuối cùng Chu Bạch Thảo nói với cô. Nàng nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười đắc thắng áp đảo khi thấy rõ nỗi bàng hoàng, hỗn loạn trong ánh mắt người đối diện. Nàng uống cạn ly rượu, vẫy tay chào Vũ Lục Hàn rồi quay lưng bước đi thẳng.

Bị bỏ lại một mình với nỗi oan ức hổ thẹn, Vũ Lục Hàn thấy nóng bừng, nghèn nghẹn trong cổ họng. Hơn hai mươi năm sống trên đời, thậm chí một câu thanh minh để bảo vệ danh dự bản thân cô cũng không nói được. Giờ cô đã biết ai là người đã nói những lời đặt điều cay nghiệt về cô và Hoàng Lâm với Hàm Vũ Phong. Chu Bạch Thảo dám lôi cả người anh thân thiết bấy lâu nay vào vấy bẩn cùng cô, chắc hẳn nàng cũng đang hận vì sao đã thân thiết bấy lâu mà Hoàng Lâm lại thiên vị Vũ Lục Hàn.

Cô có từ bỏ hắn chỉ vì một lời đe dọa không? Cô chắc chắn sẽ không. Nhưng Chu Bạch Thảo... nàng có mọi thứ mà cô không có. Những thứ cô có, nàng có tốt hơn vạn lần. Nàng có thừa khả năng để làm những điều nàng muốn, với một kẻ – gọi chính xác là – không-có-một-chút-khả-năng-kháng-cự như cô. Xét cho cùng, Chu Bạch Thảo không làm sai điều gì. Nàng chỉ đang bảo vệ bản thân và bảo vệ mối quan hệ của mình, trước một mối đe dọa đột nhiên xuất hiện, là cô. Vũ Lục Hàn, dù muốn hay không, cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình với hắn. Hàm Vũ Phong thích cô hay không cũng chưa bao giờ nói. Nếu hắn không thích cô mà chỉ là Chu Bạch Thảo ghen tuông suy diễn, thì việc cô thổ lộ với hắn, đối với hắn đâu có chút nào quan trọng. Chẳng phải chính hắn đã thừa nhận: Vũ Lục Hàn chỉ là người ngoài sao?

Mải mê với những xúc cảm của bản thân, Vũ Lục Hàn đã quên mất vì sao cô lại ở bên cạnh hắn: một kẻ làm thuê trả nợ. Giữa cô và Chu Bạch Thảo, chẳng có chàng trai nào ngu ngốc đến mức lao đầu vào cô.

"Nãy giờ cô ở đâu vậy?"

Hàm Vũ Phong chạy đến bên cạnh Vũ Lục Hàn khi thấy cô bước lên boong tàu. Hắn để lộ ra chút quan tâm và lo lắng, trong khi cô đã mất hàng chục phút đồng hồ ngồi lau nước mắt và lấy lại vẻ bình thản của bản thân. Vũ Lục Hàn trong vô thức lùi về sau một bước.

"Tôi... đi... vệ sinh." Cô đáp bừa. Hàm Vũ Phong khẽ chau mày, rõ ràng không tin vào lí do ấy.

"Lâm và Mike muốn rủ chúng ta ra bể bơi. Cô đi cùng chứ?" Hắn hơi cúi đầu để nhìn vào mắt cô, nhưng Vũ Lục Hàn chỉ đơn thuần quay đi để lảng tránh.

"Thật ra... tôi hơi có chút say sóng... Có lẽ tôi sẽ về phòng nghỉ bây giờ..."

"Vậy chúng ta cùng về phòng." Hàm Vũ Phong đáp mà không cần suy nghĩ, nắm lấy bàn tay cô định kéo đi. Vũ Lục Hàn luống cuống giữ hắn lại, rụt rè rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, cố gắng nở nụ cười.

"Tôi không muốn... làm phiền anh. Tôi chỉ say nhẹ thôi, ngủ một chút là hết. Anh... cứ... ở lại."

"Cô... không có chuyện gì thật chứ?" Hàm Vũ Phong tỏ vẻ nghi ngờ. Cô nhìn vào mắt hắn, chần chừ, rồi mỉm cười.

"Tôi thật sự chỉ say sóng thôi. Tôi không phải trẻ con, anh không cần đi theo canh chừng tôi. Tôi... phải về phòng bây giờ."

Vũ Lục Hàn bối rối cúi đầu bỏ đi. Hàm Vũ Phong lập tức tóm lấy cổ tay cô, toan nói gì đó, nhưng rồi ngưng lại. Hắn rút trong túi quần chiếc chìa khóa phòng, đặt vào lòng bàn tay cô.

"Ở phòng này đi. Tôi sẽ ở cùng Mike."

"Cảm ơn." Vũ Lục Hàn đáp lại rất nhỏ, cúi đầu chào và đi thật nhanh.

Cô không biết liệu mình sẽ giữ khoảng cách với hắn được bao lâu. Bởi kìm nén bản thân trước một người như hắn là điều vô cùng khó. Như thể con tàu lọt vào miệng hố đen nhưng vẫn phải gồng mình lên bay ngược lại sức hút của lỗ đen vũ trụ. Cô đã bị nuốt vào trong. Và cô không hề muốn đi tìm lối thoát.

**********

Trời sẩm tối. Chiếc du thuyền màu kem hồng cập bến. Dàn vệ sĩ riêng của gia đình tiểu thư họ Chu đã đứng thành hàng tại bến tàu. Cũng như lúc đi, sáu chiếc trực thăng đậu thành hàng, sẵn sàng đưa khách về lại dinh thự của gia đình Chu Bạch Thảo.

Vũ Lục Hàn khệ nệ bước đi, mang theo mệt mỏi bởi đã ngủ qua bữa chiều. Cô chưa bao giờ ngủ lịm đi rất sâu đến thế, giống như hơn ba ngày qua cô đã tự ngược đãi cơ thể mình vậy. Cô hơi choáng váng, nheo mắt lại nhìn vào những chiếc trực thăng, đi theo chỉ dẫn của những người vệ sĩ. Ngay lúc này cô chỉ cảm thấy sự mệt mỏi bủa vây, thầm ước được trở về giường ngủ tiếp một giấc tới ngày mai.

Vũ Lục Hàn ngồi trên chiếc trực thăng với những gương mặt lạ lẫm, cô biết người quen của mình đều đang ở phía sau và cô cũng chẳng muốn chờ đợi họ. Cô vẫn muốn tách mình ra khỏi đám người bọn họ, nhưng bằng một cách nào đó họ luôn tìm đến cô. Thực tế, khi Hoàng Lâm rầm rầm gõ cửa phòng cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc chạy nháo nhào mở cửa vì lo tàu chìm, Vũ Lục Hàn đã thấy Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong đang đợi mình bên ngoài với ánh mắt như đang bốc hỏa. Bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo đang đứng nép sát, ánh mắt không biểu cảm nhìn cô thách thức. Vũ Lục Hàn lảng tránh cái nhìn ấy, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe Thư Sinh cằn nhằn về việc mỗi lần d.i chuyển lên xuống tàu cô lại mất tích khiến mọi người lo lắng. Vũ Lục Hàn thật sự vẫn còn ngái ngủ, nhức đầu vì bật dậy đột ngột, không kịp chuẩn bị gì mà cứ như thế đi theo sau Trần Hải Minh. Cô muốn giữ khoảng cách đúng nghĩa với Hàm Vũ Phong nhưng không thể khi hắn dường như cố tình bước chậm lại để đợi cô. Vì vậy, cô chọn đi bên cạnh Tóc Đỏ, bởi cậu là người rảo bước nhanh nhất và cách xa nhất với hắn khi cả đám bước xuống tàu. Ngay khi thấy một đoàn người đang đợi lên máy bay, Vũ Lục Hàn âm thầm chen lên trước, mặc kệ đám "người quen" phía sau có thể lại đang tìm kiếm mình.

Khi Vũ Lục Hàn leo lên chiếc trực thăng, cô kịp nghe loáng thoáng giọng gào thét của Hoàng Lâm hòa lẫn cùng tiếng quạt gió ồn ào trên đầu.

"Tiểu Hàn! Từ từ đã nào!"

Kết quả là cô ở đây, ngồi giữa mấy người lạ hoắc, mệt mỏi nhắm mắt mong được nghỉ ngơi. Khác với lần trước, Vũ Lục Hàn không có tâm trí để ngắm cảnh. Mùa thu, chiều se lạnh, cái lạnh lẽo của buổi tối đã bao trùm lên khắp thành phố rồi. Từ trên cao, ánh đèn đêm khiến thành phố huyền ảo biết bao. Vậy mà cô chỉ thấy độc một màu u ám đượm buồn. Giờ cô mới biết, thành phố về đêm trông sầu thảm đến thế.

Chẳng mất bao lâu, chiếc trực thăng hạ cánh êm ái xuống thảm cỏ xanh dài trong khuôn viên biệt thự gia đình họ Chu. Đã có người đứng đón, hướng dẫn từng người lấy đồ và lên những chiếc limousine ra về. Về khoản chu đáo và hiếu khách, rõ ràng Chu Bạch Thảo đã làm rất tốt. Nàng luôn là người đến cuối, giống như người gác cổng với bản danh sách dày dặc tên trên tay, cầm bút đánh dấu cho từng cái tên bước qua cửa. Nàng luôn chắc chắn những vị khách của mình nhận được sự chăm sóc tốt nhất, bất kể trong đó có bao gồm một kẻ như cô.

Hoang mang khi thấy xung quanh mình mọi người đều bước lên xe, Vũ Lục Hàn bỗng thấy trơ trọi nếu một mình cô phải đứng đây chờ đợi hắn. Cô cảm thấy một chút xấu hổ và bất lực khi mình trông giống như một kẻ kí sinh, luôn phải dựa dẫm vào một người khác. Có tiếng trực thăng vọng tới từ xa, cô chẳng rõ liệu trên đó có Hàm Vũ Phong hay không. Không chần chừ thêm, Vũ Lục Hàn nối đuôi những người ngồi cùng mình trên máy bay, chui vào chiếc limousine và nép gọn một góc. Cô sẽ không đứng đó, trơ trọi và ngu ngốc, loanh quanh ngóng đợi ai tới đưa về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro