Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lục Hàn đang ở thư viện cùng Triệu Minh thì điện thoại của cô nhận một tin nhắn. Cô đọc được tin nhắn, đột nhiên bật dậy, hét toáng lên. Việc hét ầm lên trong thư viện thời bây giờ chẳng còn gì lạ lẫm. Nhưng Vũ Lục Hàn hét lên lại là chuyện trong đời không ngờ sẽ xảy ra. Cô bất động nhìn quanh, mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Cô bắt gặp cái nhìn không vui của bà thủ thư, lúng túng cười trừ nói xin lỗi và ngồi xuống. Triệu Minh ngạc nhiên, cúi thấp đầu hỏi cô.

"Cậu ổn chứ, bạn Vũ?"

"Ổn... mình rất ổn!" Cô xúc động lắp bắp. "Phòng... phòng nhân sự của The Fashionista vừa nhắn tin... Mình... mình vượt qua cuộc thi này rồi! Sáng thứ bảy này đến công ty để nghe hướng dẫn đợt một..."

"Ồ, chúc mừng bạn Vũ!"

Triệu Minh mỉm cười nhẹ nhàng nói, tuy thế trong lòng có chút buồn. Cô không nhận được tin nhắn nào. Không lẽ... là trượt rồi sao?

"Đừng lo, Triệu Minh..." Vũ Lục Hàn ân cần đặt tay lên bàn tay của Triệu Minh, thật lòng an ủi. "Bạn đã làm rất tốt, chắc chắn sẽ trúng tuyển thôi mà..."

"Cảm ơn..."

Nàng Chủ tịch vẫn giữ nụ cười lịch sự, rồi tiếp tục cúi xuống đọc sách để che giấu sự bất an của bản thân. Triệu Minh cũng không muốn tỏ ra bất lịch sự hay ghen tị, Vũ Lục Hàn cũng chỉ là quá sung sướng chứ không hề cố tình khoe khoang như vậy...

"Có thể đến tối nay, tin nhắn sẽ..."

Vũ Lục Hàn chưa nói hết câu thì điện thoại của Triệu Minh vang lên một tiếng chuông ngắn. Hai cô gái nhìn nhau, rồi Triệu Minh khẩn trương vồ lấy điện thoại. Vũ Lục Hàn không đâu thấy hồi hộp thay cô.

"Ôi chết tiệt!"

Triệu Minh bất ngờ chửi thề khiến Vũ Lục Hàn tròn mắt bất động. Cô không thể nào đọc ra cảm xúc của cô nàng Chủ tịch Hội Sinh viên sau khi đọc tin nhắn ấy.

Và rồi Triệu Minh đứng bật dậy, hét lên.

**********

"Xin chào, thiếu gia họ Hoàng phải không?" Trần Hải Minh cầm lái chiếc Bentley Mulsanne màu xanh ngọc bích của mình, tươi cười nói chuyện qua điện thoại. "Tôi có việc cho cậu làm rồi đây."

"Đừng nói như sếp tôi vậy." Hoàng Lâm nhìn vào đám hồ sơ trúng tuyển trên bàn làm việc, thản nhiên cười lớn. "Cậu lại nghĩ ra trò quái đản nào rồi?"

"Ngạc nhiên chưa!" Tóc Đỏ nhếch miệng. "Thứ bảy này, buổi chiều, tiệc ở nhà tôi! Đợt sách này chưa ra mắt đã có hàng nghìn người đặt trước trên mạng rồi đấy, không mở tiệc hơi phí."

"Chúc mừng, bếp trưởng!" Hoàng Lâm rút ra tập hồ sơ của Triệu Minh. "Hi vọng bữa tiệc không quá sớm. Tôi còn phải đi ăn mừng với một vài nhân viên mới..."

"Ồ, đã có kết quả đợt đầu rồi sao?" Trần Hải Minh cười to. "Nếu tôi không nhầm thì buổi thử việc mới diễn ra hôm qua mà? Không phải... lại lợi dụng chức quyền để..."

"Ồ không, không! Giám khảo năm nay toàn là các nhà thiết kế gạo cội, tôi không hề có tiếng nói gì dù chỉ một chút." Hoàng Lâm đọc lướt qua hồ sơ của Triệu Minh. "Tôi có chỉ tiêu hẳn hoi, chia ra thành nhiều đợt chỉ là để không bỏ sót người tài. Mấy bài thi vốn đã được giám khảo chấm tại chỗ rồi, chẳng qua kết quả không thông báo ngay thôi. Đợt một đã tìm đủ năm mươi trên tám trăm người, những người đã trượt đợt một vẫn sẽ được bảo lưu kết quả để tiếp tục mang ra so sánh với đợt hai mà... Chà, tôi cho một người tận hai cơ hội rồi đó."

"Cậu muốn được vinh danh là ông chủ hào phóng nhất vũ trụ này sao?" Trần Hải Minh nói đùa. "Nếu trong số năm mươi người đó có Vũ Lục Hàn, tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể đưa thẳng cô ấy đến buổi ra mắt sách của tôi. Vũ Lục Hàn là học trò cưng của Bếp trưởng này rồi..."

"Tôi rất muốn." Hoàng Lâm nói, gấp lại hồ sơ của Triệu Minh và gác hai chân lên mặt bàn một cách vô tổ chức. "Tuy nhiên tôi lại có kế hoạch khác rồi..."

"Sao cơ?" Tóc Đỏ vụt tắt nụ cười. "Vũ Lục Hàn không trúng tuyển?"

"Có, có!" Thư Sinh cười khúc khích. "Cả cô bé ấy và bạn của cô ấy. Thực chất, kế hoạch của tôi chính là cô bạn của Vũ Lục Hàn."

"Cậu định thôn tính nhân viên của mình sao?" Tóc Đỏ bất lực hỏi. "Vậy còn Tiểu Hàn?"

"Chỉ lần này thôi, xin để cho James." Giọng nói của Thư Sinh trở nên khó đoán. "Tôi sợ ánh mắt hình viên đạn của cậu ta lắm rồi."

"Cậu đúng là phá hỏng tâm trạng rất giỏi đấy." Trần Hải Minh thở dài chua chát. "Hẹn gặp lại vào thứ bảy."

"Nhất định rồi."

Trần Hải Minh thở dài, tựa lưng vào thành ghế. Cậu không ngờ tên Thư Sinh này lại có thể nghĩ ra lắm chiêu trò như vậy, càng không ngờ cậu ta đã lên kế hoạch tán tỉnh người khác. Cậu cứ nghĩ tên này phải nghiêm túc lắm với chuyện bộ váy dạ hội đặc biệt, xem chừng cậu ta cũng có ngoại lệ. Vậy mà tên ngoại quốc kia luôn miệng nói Hoàng Lâm đang nhăm nhe Vũ Lục Hàn của mình. Rõ là ghen tuông quá hóa điên cuồng, cái gì cũng suy diễn được! Xem ra lần này lại đích thân cậu phải ra tay rồi.

Vũ Lục Hàn vừa bước ra khỏi cổng trường đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Hải Minh. Cậu trông như một chàng trai mười tám tuổi, đội chiếc mũ beanie màu nâu để lộ chỏm tóc quiff hung đỏ vuốt dựng; mặc chiếc áo hoodie dày rộng thùng thình với quần bò rách gối và đôi Air Jordan. Tóc Đỏ đang ngồi xổm ngay trên vỉa hè trước cổng trường Vũ Lục Hàn, thản nhiên chơi game trên điện thoại. Các cô gái đi qua phải ngoái lại nhìn cậu vài lần rồi cười khúc khích, chỉ có Vũ Lục Hàn nhận ra cậu, cúi xuống ngó nghiêng để đảm bảo rằng chàng trai với biểu hiện kì dị này đúng là Trần Hải Minh mà cô biết.

"Chào em!" Tóc Đỏ ngẩng đầu lên, tươi cười chào cô. Cậu đứng dậy, vươn vai, cất điện thoại. "Đứng mãi mỏi chân quá nên tôi ngồi..."

"Anh... đến trường em có việc gì vậy?"

Vũ Lục Hàn ngơ ngác hỏi lại. Hàm Vũ Phong, rồi Hoàng Lâm, bây giờ đến Trần Hải Minh cũng mò đến tìm cô rồi. Mấy ngày gần đây cô còn được đưa đón bởi tài xế người Thụy Sĩ điển trai ngầu lòi như trong phim hành động tên Juliano nữa. Bọn họ đang muốn cô lọt vào danh hiệu "Cô nàng cưa được nhiều trai đẹp nhất" ở trường đây mà!

"Tôi tuân lệnh ngài Adam đến đón em."

Cậu nhìn biểu hiện của cô, tủm tỉm cười. Dù mục đích của cậu không phải như vậy, nhưng sự thật Trần Hải Minh cũng đã phải thuyết phục tên ngoại quốc đó mất năm phút điện thoại chỉ để hắn ngoan ngoãn ở công ty làm việc, không mất công phái người đi đón rồi lại lái xe theo sau nữa. Một pha xử lý hết sức cồng kềnh.

Vũ Lục Hàn thay đổi sắc mặt ngay khi nghe thấy cái tên Adam, và Trần Hải Minh cũng biết ánh mắt này biểu hiện tâm trạng gì. Cậu đang bận mỉm cười, đột nhiên chú ý đến Triệu Minh đang đứng đằng sau Vũ Lục Hàn.

Từ sau buổi đi ăn trưa, nàng Chủ tịch Hội Sinh viên cũng dành sự quan tâm đến Vũ Lục Hàn nhiều hơn. Tuy không gọi là thân thiết như những người còn lại trong hội, Triệu Minh cũng cố gắng không để Vũ Lục Hàn một mình. Cô nàng đã dám tách khỏi đám bạn chỉ để ngồi với Vũ Lục Hàn, và thường xuyên đến tìm Vũ Lục Hàn sau mỗi giờ học. Theo cô, hòa nhập với người mới chính là nhiệm vụ của mình, dù cho mấy hôm đầu cô có kha khá áy náy khi suốt bốn năm học ở trường lại không hề để ý tới Vũ Lục Hàn.

Triệu Minh nhìn thấy Trần Hải Minh, tự giác đứng lùi lại. Dù cô nàng đã nhận ra cậu là ai.

"Đây là bạn em, Triệu Minh." Vũ Lục Hàn thấy ánh mắt tò mò của cậu, nhanh nhẹn giới thiệu. Trần Hải Minh không ngại chìa tay ra trước mặt Triệu Minh, miệng cười tươi rói.

"Chào cô gái tên Minh! Tôi là Trần Hải Minh, sư phụ của Vũ Lục Hàn."

Sư phụ? Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chào anh! Anh là tác giả cuốn sách dạy làm bánh sắp ra mắt phải không?"

Triệu Minh vươn tới bắt tay cậu, tự tin nhìn vào mắt cậu mỉm cười. Vũ Lục Hàn lại quay sang nhìn cô sửng sốt, còn Trần Hải Minh ngạc nhiên cười lớn.

"Em chắc chắc cũng là người thích nấu ăn."

"Đặc biệt là làm bánh, em đã có gần như đủ hết cả bộ sách của anh rồi. Cuốn sách mới đây em cũng đã đặt mua trước."

Triệu Minh đương nhiên biết Trần Hải Minh ngay từ một cái liếc mắt, khuôn mặt với mái tóc hung đỏ thương hiệu của cậu in đầy rẫy trên mấy quyển sách dạy nấu ăn mà ngày nào cô cũng mở ra xem, làm sao có thể quên được chứ? Triệu Minh nhún vai, phong thái trò chuyện với Trần Hải Minh vô cùng tự tin và tự chủ. Lúc này Vũ Lục Hàn mới biết Triệu Minh ngoài thiết kế thời trang còn nấu ăn rất giỏi.

"Tốt thôi... Tôi rất hân hạnh được tặng em bản đầu tiên của cuốn sách sắp tới. Em có thể hủy đơn đặt hàng sách được rồi."

Tóc Đỏ nhếch miệng cười, cố gắng kìm nén cảm giác thích thú khi gặp một người "hâm mộ" trực tiếp ngoài đời. Triệu Minh cười rạng rỡ, cảm ơn và nồng nhiệt bắt tay cậu một lần nữa. Có tiếng gọi của mấy cô gái trong hội sinh viên ở phía sau, Triệu Minh vội chào họ rồi quay về cùng đám bạn. Chỉ còn Trần Hải Minh và Vũ Lục Hàn, vài câu hỏi lại bắt đầu hiện lên lởn vởn trong cô.

"Nào, Vũ Lục Hàn." Tóc Đỏ đặt một tay lên vai cô. "Chúng ta về thôi. Tôi còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với em đây."

"Nói với em?"

Vũ Lục Hàn thắc mắc, đi theo Trần Hải Minh sang đường. Cô đã lia mắt khắp nơi để tìm xem Trần Hải Minh đi bằng phương tiện gì tới đây, nhưng rồi lại chẳng thấy chiếc xe nào kì dị. Cậu dẫn cô đến trước chiếc Bentley màu ngọc bích. Cô thể hiện rõ một ánh mắt ngạc nhiên, Trần Hải Minh chỉ bật ra một tiếng cười trước biểu hiện đó. Cậu mở cửa xe cho cô, rồi vòng qua ghế lái.

"Nghe nói em đã chính thức trở thành nhân viên của Hoàng Lâm. Chúc mừng em."

Trần Hải Minh nói trong khi đang lái xe. Vũ Lục Hàn bối rối cười, đỏ mặt.

"Cảm ơn anh. Em vẫn còn phải cố gắng rất nhiều."

"Không phải ai cũng trúng tuyển được đâu." Tóc Đỏ trả lời ám muội. "Chỉ có năm mươi trên tám trăm thí sinh dự thi trúng tuyển đợt một, vậy là tỉ lệ trúng tuyển chỉ có hơn sáu phần trăm thôi. Em đã rất giỏi rồi đấy."

Vũ Lục Hàn cúi đầu mỉm cười, hai má ửng đỏ lan cả sang hai tai. Trần Hải Minh nhân cơ hội cô đang vui, tiếp tục câu chuyện.

"Thứ bảy này tôi có một buổi ra mắt sách. Tôi hi vọng em có thể tham gia và dự bữa tiệc ăn mừng ngay sau đó. Tôi coi em là đệ tử của mình rồi mà, sư phụ này không thể ra mắt sách mà thiếu đi đệ tử duy nhất được."

Vũ Lục Hàn bỗng lúng túng. Sáng thứ bảy cô phải tham dự buổi gặp mặt nhân viên mới ở công ty của Hoàng Lâm. Vốn đã phải nghỉ học buổi sáng hôm ấy, nếu còn tham dự tiếp cái khác nữa, cô nhất định sẽ bỏ lỡ nốt ca làm của mình ở quán cà phê của Lý Tâm Tâm. Cô đã nghỉ tuần trước rồi...

"Nào nào, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến buổi gặp mặt của em đâu." Trần Hải Minh như thể nhận ra ngay sự ngập ngừng của cô, ngay lập tức xoa dịu. "Buổi ra mắt sách của tôi bắt đầu lúc ba giờ chiều, kéo dài đến khoảng năm rưỡi, theo kế hoạch. Bữa tiệc sẽ diễn ra ngay sau đó thôi, em sẽ không về nhà sau tám giờ đâu."

Tám giờ, trong khi ca làm của cô bắt đầu từ bảy giờ! Vũ Lục Hàn bắt đầu căng thẳng. Trần Hải Minh quá nhiệt tình, cô không nỡ từ chối; nhưng nếu cô lại nghỉ làm, không biết Lý Tâm Tâm sẽ nói gì nữa...

"Sao thế? Em có kế hoạch khác rồi ư?"

Tóc Đỏ biết trước cô sẽ lưỡng lự, giả bộ buồn rầu. Vũ Lục Hàn trúng kế, ngay lập tức xua tay.

"Không phải ạ! Chẳng là... Em có một ca làm vào buổi tối hôm đó, em sợ rằng nếu tham gia bữa tiệc thì sẽ về không kịp... Nhưng em vẫn có thể tham gia buổi ra mắt sách ạ."

"Ồ, vậy à... Vậy thì tôi đành phải lẻ loi một mình ở buổi tiệc này, không có cơ hội giới thiệu với mọi người đệ tử yêu quý, người đầu tiên và duy nhất tôi nhận về này rồi.."

Tóc Đỏ tiếp tục theo kế hoạch của mình, làm bộ thở dài. Cậu tỏ ra cực kì đáng thương, trề môi như một chú cún con. Trước giờ các cô bạn gái "lỡ" giận cậu luôn luôn bị đánh bại trước "tuyệt chiêu" này. Vũ Lục Hàn đương nhiên không phải ngoại lệ.

Cô lùng túng, không biết rằng mình là người đầu tiên Trần Lê Minh nhận làm đệ tử. Vậy ra cậu tổ chức bữa tiệc này một phần là vì cô, cô từ chối cũng đã làm uổng công cậu rồi.

"Vậy... em sẽ thử xin đổi ca làm để cố gắng tham dự bữa tiệc của anh..."

Trúng kế! Trần Hải Minh ngoác miệng cười ranh mãnh.

"Em rất tuyệt, Tiểu Hàn ạ! Nào, cùng đi ăn thôi, tôi mời em bữa trưa ngày hôm nay."

Rồi cậu nhấn ga và phóng đi thật nhanh, miệng không ngừng nở nụ cười hí hửng. Vậy mà tên ngoại quốc nhát gái kia cứ một mực nói rằng Vũ Lục Hàn sẽ không bị hạ gục bởi mấy chiêu trò thế này! Hắn thì biết gì chứ, cả thời niên thiếu chỉ biết hẹn hò luẩn quẩn quanh một người, trong khi Trần Hải Minh ta đã chinh chiến nhiều năm, hạ gục biết bao nhiêu cô gái rồi. Những người như Vũ Lục Hàn thường rất dễ để xiêu lòng. Hàm Vũ Phong ơi, về khoản này cậu phải gọi tôi là sư phụ!

Trần Hải Minh đã thành công rực rỡ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro