Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào?"

Buổi tối hôm đó, Hàm Vũ Phong bước vào The Bass, ngồi lên chiếc ghế cao cạnh quầy bar và order một ly Moet Chandon. Trần Hải Minh ngồi bên cạnh, phong trần trở lại khi tháo bỏ chiếc mũ beanie, đắc ý nhâm nhi một ly Remy Martin. Vẻ mặt của cậu đủ giúp hắn biết kết quả.

"Cậu... đúng là không hiểu phụ nữ."

Trần Hải Minh buông một câu nói lửng lơ chọc tức hắn. Hàm Vũ Phong hầm hầm tức giận, nhưng không thể phủ nhận Tóc Đỏ có tài quyến rũ phụ nữ không hề thua kém Hoàng Lâm. Khi còn ở Anh, Trần Hải Minh chỉ cần ngồi hết một vòng quay London Eye cũng có thể xin được số điện thoại của năm cô gái.

"Vậy là Tiểu Hàn chấp nhận? Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ từ chối vì công việc ở quán cà phê." Hắn nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn mông lung. Rốt cuộc Vũ Lục Hàn cũng chấp nhận thay đổi vì một người khác mà không phải hắn.

"Tiểu Hàn nói sẽ thay đổi ca làm việc sang buổi sáng hôm sau. Cậu thật sai lầm khi nói rằng cô bé không thể bị lay động bởi một vài câu nói mỹ miều... Quan trọng, là xuất phát từ trái tim, hiểu không?"

"Không thể tưởng tượng được!"

Hàm Vũ Phong lườm cậu, lầm bầm. Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại quay đầu sang. "Chẳng phải cậu nói sẽ nhờ Hoàng Lâm ư? Vì sao lại đến lượt cậu thuyết phục cô ấy?"

"Hoàng Lâm còn đang bận tăm tia cô bạn thân của bạn gái cậu rồi." Trần Hải Minh đẩy ly rượu về quầy bar. "Cậu có thể yên tâm là cậu ta không tán tỉnh Tiểu Hàn đâu."

"Bạn thân nào? Vũ Lục Hàn làm gì có bạn thân?" Hắn nhăn trán gặng hỏi. Trần Hải Minh chống cằm, mỉm cười.

"Một cô bạn tên Minh. Chà, cô gái đó cũng là fan của tôi đấy!"

"Minh? Triệu Minh?" Hắn suy nghĩ một lúc, nhớ ra cô chị gái của "tên đáng ghét". Hoàng Lâm thì có chuyện gì với cô ta mà lại theo đuổi? Không lẽ... Hoàng Lâm đã đi gặp bạn bè Vũ Lục Hàn...

Hàm Vũ Phong chợt thấy khó chịu khi nghĩ đến viễn cảnh "rất có thể" cậu ta đã đi chơi cùng Vũ Lục Hàn của hắn. Hắn còn phải cắn răng chấp nhận mang tiếng "anh trai", tên khốn đó mà dám giành mất cái danh hiệu "bạn trai", thì...

"Triệu Minh, đúng rồi!" Trần Hải Minh hô to, trong khi Hàm Vũ Phong vừa ngửa cổ uống hết shot rượu. "Người tên Minh quả thật xinh đẹp, tài giỏi như nhau vậy..."

"Hãy thôi..."

Hàm Vũ Phong bỏ lửng câu nói, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Trần Hải Minh. Cậu bắt gặp cái nhìn của hắn, cũng ngạc nhiên quay lại nhìn. Phía sau cậu, trên sàn nhảy, chính là Chu Bạch Thảo. Nàng mặc bộ váy da màu đen bó sát lấy cơ thể, mái tóc đen xoăn tít như công chúa Merida buông dài, tung bay theo mỗi nhịp điệu lắc lư của thân hình, trên tay nàng cầm nguyên một chai rượu. Chu Bạch Thảo dường như đang say. Nàng cười rất tươi, xoay lưng nhảy một điệu nóng bỏng với chàng trai lạ đứng sau mình. Hai chàng trai ngồi bất động, kinh ngạc tới không biết phản ứng sao. Chu Bạch Thảo luôn giữ thân như ngọc, chưa bao giờ thân mật như thế với bất kì chàng trai nào hết.

Trần Hải Minh lập tức đi thẳng về phía nàng, nắm lấy tay nàng kéo ra khỏi đám người hỗn loạn trên sàn nhảy. Chu Bạch Thảo chẳng hề ngạc nhiên khi thấy cậu, cười rất lớn, lè nhè hét lên.

"Gì mà lôi đi vậy? Đang rất vui mà!"

Cậu dẫn Chu Bạch Thảo về phía chiếc ghế bành quen thuộc của bọn họ phía sâu bên trong. Hàm Vũ Phong cũng đứng dậy, đi về phía đó. Chu Bạch Thảo quả thật đang say khướt, bị Tóc Đỏ ấn xuống ghế, còn không thể tự đứng dậy. Nàng cứ cười lớn mặc kệ Trần Hải Minh mắng mỏ, đột nhiên tắt lịm nụ cười khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong.

"Anh ta làm gì ở đây? Anh ta làm gì ở đây?" Nàng chỉ về phía hắn, hét lên. Tóc Đỏ bất ngờ quay lại nhìn, không nghĩ rằng Chu Bạch Thảo đang ám chỉ hắn.

"Tiểu Bạch Thảo, em rất say rồi. Bác gái sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy em thế này?" Trần Hải Minh vẫn ra sức nói lý. Trong khi đó, nàng chỉ căm ghét nhìn hắn không rời.

"Phản bội! Cả thế giới này đều là những kẻ phản bội!" Nàng lại hét lên, giãy giụa. Trần Hải Minh tóm lấy hai cổ tay nàng, ấn vào thành ghế.

"Tỉnh lại ngay, nếu không tôi gọi bố mẹ đến tận đây đưa em về đấy!"

"Anh thì biết gì nào..." Nàng ngây ngô nhìn cậu. "Anh ta cũng nói yêu em đấy..."

Trần Hải Minh quay lại nhìn hắn. Hàm Vũ Phong chỉ đứng lặng thinh.

"Anh ta nói yêu em... rồi lại không yêu em... Rồi lại yêu Vũ Lục Hàn... rồi lại chẳng yêu ai cả... Rồi lại yêu một con ả đã đá mình... Haha! Ả đã đá mình!"

Chu Bạch Thảo cười khùng khục. Trần Hải Minh lớn tiếng quát gọi phục vụ mang đến một chai nước suối. Chu Bạch Thảo đột nhiên khóc nấc lên, lắc đầu nguầy nguậy.

"Chẳng được gì cả! Em yêu anh ta như vậy mà chẳng được gì cả! Tám năm cũng chẳng là gì cả! Chẳng là gì cả!"

Hàm Vũ Phong không nhúc nhích, nhìn cô gái trước mặt đang khóc nức nở vì thất tình. Hắn vốn đã biết một khi thân thiết là không thể để tình cảm nảy sinh, tình yêu và tình bạn không bao giờ có thể đứng chung một đường. Khi đã muốn làm bạn, không được yêu người ta. Khi đã yêu người ta, không thể nào trở về làm bạn. Chu Bạch Thảo gần như tự tách biệt khỏi ba chàng trai mà nàng vẫn yêu quý, chỉ bởi hắn đã làm nàng đau lòng. Nàng bây giờ không thể nào nói muốn trở lại như xưa cùng hắn được nữa. Nếu có vượt qua được nỗi đau khổ hiện giờ cũng không thể nào thân thiết như hồi ấy. Nàng đang tự dằn vặt mình trong cơn thất tình. Nàng chẳng cần ai ở bên cạnh.

"Anh xin lỗi, Bạch Thảo."

Câu nói ấy của hắn chỉ khiến nàng khóc to hơn. Trần Hải Minh đành phải vỗ về an ủi, vốn không ngờ Chu Bạch Thảo đối với hắn lại sâu nặng đến vậy. Nàng muốn giữ gìn vóc dáng, chưa bao giờ uống rượu đến mức say xỉn. Chỉ vì không thể có Hàm Vũ Phong, nàng lại không cần tất cả. Chu Bạch Thảo khóc rũ rượi trên vai Trần Hải Minh, rốt cuộc lịm đi vì mệt và kiệt sức. Tóc Đỏ nhìn hắn thở dài, cởi áo khoác của mình quàng qua người nàng, che chắn bờ vai trần đã lạnh cóng.

"Cậu reo rắc nhiều tai họa quá rồi đấy..." Cậu nói đùa mà miệng không hề cười. Hắn thở ra, ngồi xuống chiếc ghế bành.

"Tôi có gì tốt đẹp mà bọn họ lại tốn thời gian cho tôi như vậy..."

Hàm Vũ Phong nhìn về phía đám đông đang nhảy điên cuồng, rút một điếu thuốc và châm lửa. Tóc Đỏ cười mỉa mai.

"Cậu chỉ là một đứa con lai có nhan sắc và tiền bạc thôi mà."

"Tiểu Hàn chẳng bao giờ cần tiền của tôi..." Hắn đột nhiên nhắc đến cô, giọng nói trở nên nặng trĩu. "Cô ấy chỉ cần tôi luôn ở bên cạnh. Tôi biết rõ điều đó, vậy mà tôi vẫn để cô ấy cô đơn một mình..."

"Cô bé ấy sắp phá tung mấy cánh cửa kính của cậu và bay đi rồi!"

Tóc Đỏ bật cười. Cậu chưa từng gặp ai lạ lùng như Hàm Vũ Phong. Một kẻ có vô vàn suy nghĩ mâu thuẫn và phức tạp.

Hàm Vũ Phong nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh cô gái nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sofa. Vũ Lục Hàn có về phòng ngủ không? Hay nằm trên ghế sofa đợi hắn? Cô đã ăn gì chưa? Cô có nhớ hắn không? Cô có buồn và khóc vì cô đơn ở căn nhà xa lạ ấy? Cô ghét hắn đến mức không muốn nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm dù chỉ một phút sao?

**********

Vũ Lục Hàn rửa xong bát đũa, đi thẳng về phòng ngủ mà rúc vào giữa chiếc chăn bông to sụ.

Đêm thứ hai Hàm Vũ Phong không về. Cô thở dài, trách mình vẫn còn nghĩ đến hắn. Ngay cả mùi hương của hắn vẫn còn vương đầy ở đây; đặc biệt là khi cô buộc phải mượn vài bộ đồ của hắn để mặc vì quần áo cô ở đây không có. Trong tủ đồ của hắn vẫn còn nguyên bộ váy Lọ Lem mà hôm nào ở bữa tiệc cô thay ra tại đây. Hắn có lẽ đã nhờ người mang giặt ủi, bộ váy thơm tho và sạch sẽ, được treo cẩn thận trong tủ đồ.

Vũ Lục Hàn nhỏ bé trong cái áo len dày lớn của hắn, đôi khi bâng khuâng vì mùi hương thanh dịu bủa vây quanh mình. Hàm Vũ Phong giờ hẳn đang vui vẻ bên người bạn gái đã lâu không hội ngộ. Sau ngày hôm qua gọi nhỡ vài cuộc, hắn chẳng liên lạc nữa; mà Vũ Lục Hàn cũng hèn nhát không dám hỏi thăm. Cô cố tình không phản ứng để mong đợi hắn gọi lại, nhưng chẳng có gì. Có vẻ Vũ Lục Hàn trong hắn đã hoàn toàn vô nghĩa. Phải rồi, cô lại tự giận mình, người thật đã trở về bên hắn. Bởi vì cô còn mắc nợ hắn, nên hắn chiếu cố cho ở lại căn nhà này mà thôi. Vũ Lục Hàn vốn không phải người hắn định yêu. Cô còn không biết điều mà mơ tưởng đến thứ xa vời gì nữa?

Vũ Lục Hàn sụt sịt, sống mũi cay cay. Đối với Hàm Vũ Phong, cô chẳng qua cũng chỉ rung rinh một chút xíu mà thôi.

Có ai được quan tâm, chăm sóc suốt ba tháng trời mà lại không cảm động đâu?

**********

"Tôi đưa Tiểu Bạch Thảo vào nhà. Ngồi yên đợi."

Trần Hải Minh tắt máy, vòng ra ghế sau bế thốc Chu Bạch Thảo đang say ngủ lên, đi về phía tư gia họ Chu. Hắn hạ kính xe xuống và bắt đầu hút thuốc.

Đêm nay hắn sẽ ngủ nhờ tại nhà Trần Hải Minh. Xe của hắn không có ghế sau, hắn buộc phải đi cùng Trần Hải Minh để đưa Chu Bạch Thảo về nhà. Tận mắt chứng kiến nàng say như vậy vì mình, hắn lại tự hỏi, ngày đầu tiên hắn gặp cô, cô cũng say như thế vì người đàn ông khác. Liệu... cô có bao giờ say trở lại một lần nữa... vì hắn không?

Hàm Vũ Phong tự chửi rủa mình, đương nhiên hắn không hề muốn nhìn thấy Vũ Lục Hàn như vậy. Mới say tương đối thôi mà bị hắn lôi đi đã ngoan ngoãn không thèm chống cự. Nếu hôm ấy không phải hắn mà là một người khác tìm thấy cô thì Vũ Lục Hàn lúc này đang ở trong hoàn cảnh nào?

Gặp hắn, Vũ Lục Hàn cũng chẳng ở trong hoàn cảnh khá hơn.

Điện thoại lại rung lên. Hắn không cần nhìn vào màn hình cũng dễ dàng đoán ra người gọi.

"James..."

Vẫn giọng nói thánh thót ấy, giọng nói từng khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Nhưng hiện giờ, hắn chỉ thấy phiền toái.

"Emily, bây giờ đã rất muộn rồi."

"Không, James, là chuyện khác..." Vương Vũ Lam có vẻ khẩn khoản. "Em vướng vào chút rắc rối, hiện đang ở trong đồn cảnh sát. Em... chẳng quen ai ở đây cả... Mẹ em không thèm nghe máy của em. James... xin anh..."

Hàm Vũ Phong nghe thấy cả những tiếng thút thít phía bên kia điện thoại. Hắn vò mái tóc hoe vàng đầy bất lực.

"Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp được. Tôi đang rất bận, không thể đến bây giờ..."

"James... đừng bỏ em..." Giọng nói của Vũ Lam đã lạc hẳn đi, chỉ còn nghe những tiếng nấc. "Bố mẹ em đều đã ruồng bỏ em... Em chỉ có anh là động lực duy nhất... Xin anh... Đừng quay lưng lại với em lúc này...."

Hàm Vũ Phong cảm thấy tức giận. Tám năm trước cô ta có nhiều hơn một nguồn động lực cơ mà! Ả đã ở đâu khi hắn rơi vào tận cùng đau khổ? Ả đã nghĩ gì khi ngang nhiên cặp kè với người khác sau lưng hắn? Đến thời khắc khó khăn này, vì sao không tìm đến gã Michelle Smith kia mà lại tìm đến hắn?

Vì sao bỏ rơi hắn, rồi lại nói yêu hắn như vậy? Lúc này, mọi thứ còn có thể cứu vãn được ư?

"Xin lỗi, tôi đang rất bận. Cảnh sát sẽ chỉ giữ em qua đêm thôi. Tạm biệt."

Và hắn cúp máy trước khi kịp nghe thêm bất cứ tiếng khóc nào. Hắn giận dữ đập mạnh tay vào vô lăng, miệng không ngừng rít lên vì bất lực và tức giận.

Trần Hải Minh nói đỡ vài câu với bố mẹ Chu Bạch Thảo, vội vàng cúi chào họ và trở ra xe.

"Bác trai thật đáng sợ! Ông ấy nghĩ chúng ta dụ dỗ Tiểu Bạch Thảo đấy. Thật không thể tin..."

Trần Hải Minh khựng lại khi lên xe mà Hàm Vũ Phong đã biến mất. Cậu nhìn quanh, gọi hắn, chẳng thấy đâu. Cậu mở điện thoại lên, từ bao giờ đã thấy một tin nhắn.

"Công ty có việc đột xuất, đi bây giờ. Đêm nay tôi ngủ lại phòng làm việc."

"Đồ tồi!" Tóc Đỏ lầm bầm. "Tôi đang định mời cậu chai Martell L'Or mới cứng đấy..."

Và rồi, không một chút thắc mắc, Trần Hải Minh chậm rãi phóng xe đi.

**********

"James..."

Vương Vũ Lam thỏ thẻ nói khi bước đi bên cạnh Hàm Vũ Phong. Hắn tuy miệng nói không nhưng lại lập tức chạy đến giúp đỡ ả thoát khỏi rắc rối với cảnh sát, đúng như ả nghĩ. Hắn vẫn lặng thinh không đáp lời.

"Em xin hứa sẽ không bao giờ đến gần quán rượu ấy nữa... Không thể ngờ chỉ ngăn người ta đánh nhau mà cũng bị gọi về đồn cảnh sát..."

"Không cần giải thích với tôi." Hắn cắt ngang một cách lạnh lùng. Vũ Lam có vẻ bất ngờ, nhưng lại không phản ứng.

"Anh biết không..." Ả hạ giọng. "Em chỉ vì nhớ anh mà tìm đến rượu..."

"Đừng như vậy nữa." Hàm Vũ Phong đột nhiên đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Vũ Lam. "Đã tám năm rồi. Em không thể cứ tiếp tục sống như thế này, trông đợi vào một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra."

"Em vẫn muốn có một cơ hội nữa, James..." Ả lớn tiếng, đáy mắt lại long lanh. "Chúng ta đã yêu nhau thế nào, anh biết mà! Chúng ta không thể kết thúc như thế này được! Em không thể quên anh được..."

"Vậy ngay từ đầu, vì sao chúng ta phải kết thúc?"

Hắn phơi bày gương mặt vô cảm, tặng cho ả một cái nhếch miệng lạnh lùng.

Hàm Vũ Phong chắc chắn sẽ còn yêu ả, nếu như ả xuất hiện sớm hơn, nếu như ả nhanh chóng đi tìm hắn và cầu mong cho tình yêu của họ một cơ hội nữa. Nhưng đã tám năm trôi qua rồi, tám năm sau ả mới chịu xuất hiện để cứu vãn tình yêu. Trong tám năm qua, Vũ Lam đã làm gì? Đã nghĩ gì? Không phải đã hưởng thụ hết tình cảm của gã người Anh kia rồi mới đi tìm hắn hay sao?

"Em xin lỗi, James... Em không hề... Em đã bị lợi dụng, em..."

"Thôi nào, chẳng ai lợi dụng được em nếu như em không để cho họ lợi dụng." Hàm Vũ Phong cười tỉnh bơ, ngước lên nhìn bóng đêm và thở dài. "Em yêu tôi một năm, nhưng trong mười hai tháng ấy, có bao nhiêu tháng em phản bội tôi?"

"Xin đừng nhắc đến nữa! Xin anh..." Vũ Lam lắc đầu khóc lóc, đưa hai tay lên ôm lấy đầu. "Em chỉ là nạn nhân thôi mà... Em thật sự chỉ là nạn nhân..."

"Thế vì sao lại không đi tìm tôi?" Hắn chợt quát lên một cách hung dữ. "Tôi đã chờ đợi hàng năm trời để được nhìn thấy em, để tha thứ cho em. Nhưng em đã ở đâu? Vì sao bây giờ em lại xuất hiện? Tôi đã yêu người khác rồi, bây giờ em cầu xin tôi liệu còn có thể thay đổi được điều gì nữa?"

"Không, James... Em đã cố gọi điện... nhắn tin... nhưng các bạn của anh... cái người tên Mike ấy... lúc nào cũng ngăn cản em..."

Vũ Lam bàng hoàng khóc nấc lên, bám chặt lấy cánh tay của hắn. Ả chưa bao giờ khóc vì hắn, nhưng ả biết James của ả luôn luôn đau lòng khi thấy ả phải khóc. Vũ Lam trưng ra khuôn mặt đáng thương nhất nhưng vẫn không thể lay chuyển sự lạnh lùng đáng e ngại trong đôi mắt nâu khói của Hàm Vũ Phong.

"Nếu thật lòng muốn gặp tôi, không một ai ngăn cản được hết." Hắn giằng cánh tay của mình ra, quay người vẫy một chiếc taxi.

"Về nhà đi. Tôi hi vọng em đừng tự tiện liên lạc cho tôi nữa. Muốn gặp tôi, tốt nhất hãy thông qua thư kí riêng của tôi. Tôi không muốn bạn gái của mình phải bận tâm về em."

"Không được!" Vũ Lam gào lên. "Chúng ta chưa hề chia tay, em chưa hề đồng ý chia tay mà! Tại sao anh lại yêu người khác? Tại sao anh phải làm như thế với em? Anh vẫn còn yêu em mà!"

"Đủ rồi, đừng khiến tôi nghĩ về em như một kẻ phiền phức!" Hắn rít lên, bước về phía chiếc taxi vừa đỗ lại và mở cửa. "Bước lên xe và về nhà đi!"

"Em không muốn! Anh không thể đối xử với em như thế này! Anh vẫn còn là của em! Anh đã hôn em..."

"Cả nụ hôn đó... và việc tôi làm tối hôm nay..." Hàm Vũ Phong lạnh lùng ngắt lời. "Là điều tốt đẹp cuối cùng tôi làm cho cô. Tôi không muốn có bất cứ sự dây dưa nào với cô nữa. Nếu cô còn đứng ở đó ăn vạ, tôi sẽ lên xe và mặc kệ cô đấy."

Vương Vũ Lam mở to đôi mắt đẫm lệ, nhìn vào thái độ vô tình đến lạnh lẽo của hắn mà không thể tin vào mắt mình. James của ả... người này không phải James của ả. James của ả luôn yêu ả, luôn cưng nựng và chiều chuộng ả. Hắn ta dám cự tuyệt với ả, vậy là tình cảm của ả đối với hắn chẳng là gì cả!

"Anh... được lắm..." Vũ Lam bẽ bàng thì thầm. "Được thôi... Chúng ta... sẽ bắt đầu lại từ đầu..."

Hàm Vũ Phong không thay đổi thái độ, lạnh nhạt nhìn người yêu cũ đi từng bước run rẩy, ngồi vào trong xe. Hắn nhìn theo chiếc xe phóng đi, mọi cảm xúc lập tức trào ra đầy đôi mắt.

Hắn không thể cứ nhìn lại quá khứ và gây đau khổ cho Vũ Lục Hàn nữa. Ngay bây giờ, nếu như hắn có thể chạy về bên cô và ôm cô vào lòng, hắn sẽ chẳng còn sợ hãi điều gì. Ở bên Vũ Lục Hàn, Hàm Vũ Phong luôn cảm thấy bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro