Atsumu's Polaroid + Đôi lời của trans.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Atsumu's polaroid.

https://twitter.com/sparklytooru/status/1343889991185780736

Ảnh được lấy từ twt của author: @sparklytooru (on twt)

—————

• Đôi lời của trans:

Phần này chỉ là những tâm sự cuối cùng của người dịch là mình thôi, không liên quan đến cốt truyện. Chủ yếu là để viết ra suy nghĩ của mình...

...

Trong quá trình xem HQ, mình thật sự rất ấn tượng với hai anh em nhà Miya. Hai anh em song sinh cùng trứng, miệng cứ mở ra là chửi nhau chan chát, nhưng thật sự trong lòng lại yêu thương nhau vô cùng. Atsumu và Osamu, bọn họ chính là soulmate của nhau; trong lòng bọn họ, không ai có thể thay thế được người kia. Nếu như một trong hai không còn, nói không ngoa thì người ở lại cũng chẳng khác nào mất một nửa linh hồn.

Và bộ [Clinomania] này đã xuất sắc diễn tả điều đó. [Clinomania] kể về Miya Osamu dần dần mất đi một nửa linh hồn của mình.

.

Nói về [Clinomania], trước đây mình đã từng nghe qua về bộ fic này ở các diễn đàn quốc tế, nhưng tất cả những gì mình biết về nó chỉ là: fic viết về hai anh em nhà Miya, một trong hai người mắc bệnh, rồi chết. Mình vốn bias Tsumu và ship Miyas, nên cũng muốn đọc thử một lần bộ này. Nhưng mà các bạn biết đấy, nó viết bằng tiếng Indonesia trên AO3, hiểu bằng niềm tin...

Thế mà, vào một ngày đẹp trời, mình tìm được bản Engsub của [Clinomania] trên novelhd. Suy nghĩ đầu tiên của mình là "Ui engsub, dm phải trans..!" Thế là mình vào AO3 xin cre gốc của au rồi trans (nhưng mà bả hổng có rep, nên mới ghi ở description là chưa có sự cho phép của au đó... Nói chung đây là bản dịch chùa thôi, đừng đi mang linh tinh nha...)

Thì mới đầu mình cũng không hi vọng nhiều lắm ở fic đâu, tại thể loại hospitalization này mình cũng từng đọc [In another life] của BokuAka rồi, cũng trầm cảm nguyên ngày rồi. Nên mình cứ tưởng là mình đã miễn dịch với đau thương :)) Với cả mục đích ban đầu mình dịch bộ này, là vì nghe đồn nó viết về Miyas mà cũng khá nổi trên diễn đàn quốc tế nên mới tò mò, hê mình ship Miyas mà :v

Ừkm rồi lúc đọc xong mún chằm zn luôn.

.

Fic kể dưới PoV của Osamu là chủ yếu, đọc đoạn mở đầu đã thấy một viễn cảnh tăm tối hopeless rồi. Mình định không đọc fic luôn một lèo mà đọc đến đâu trans đến đó. Nhưng mà cuối cùng mình cũng đã bị cuốn vào cái mạch truyện. Thế là hết chương 2, mình dẹp vụ trans lại để đi đọc nốt fic.

Nếu đọc thật sự nhập tâm, người đọc sẽ cảm thấy như mình đang trong vai Osamu vậy. Từng ngày chứng kiến người anh em sinh đôi đồng hành cùng mình khắp mọi nơi dần trở nên ốm yếu, rồi chết. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh đấy, chắc mình cũng không chịu nổi mà chết cùng Atsumu luôn cho rồi. Bởi vì mình đã nói rồi đấy, các cặp song sinh luôn có một mối liên kết đặc biệt. Họ là một nửa linh hồn của nhau. Và Osamu cũng không còn ai ngoài Atsumu cả.

Ngoài ra, fic cũng có một số chi tiết nhỏ khá là nên để tâm. Như 'đường kẻ gia đình' chẳng hạn, chi tiết này được tác giả sáng tạo cũng khá là thú vị và ý nghĩa. Và mọi người có để ý không, ở cuối mỗi chương, hầu như lúc nào Osamu cũng tự nhủ với bản thân "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi". Và chỉ đến khi Atsumu không còn trên đời, cậu ấy mới chấp nhận sự thật là "Nụ cười của Atsumu, không bao giờ có nghĩa là rồi mọi chuyện sẽ ổn cả"...

.

[Clinomania], nói đúng nhất thì phải nói, đây là câu chuyện nói về sự ràng buộc của hai anh em nhà Miya, chứ không phải là fic cp. Osamu trong fic thậm chí còn crush Yachi :)) Mới đầu đọc đến đoạn này mình cũng cợn cợn, nhưng mà fic sầu quá nên mình cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý.

Theo mình, đoạn buồn bắt đầu từ tầm chương 5, đêm cuối cùng dưới PoV của Atsumu. Tuỳ người có đoạn cao trào riêng của bản thân, còn riêng mình, đoạn cao trào là khi Suna đến bệnh viện và hỏi Atsumu đâu, Osamu trả lời bằng cách cho Suna xem đường kẻ gia đình của mình giờ chỉ còn lại một đường phát sáng. Sầu... Kiểu không cần nói gì cũng đủ bi thương rồi.

Đọc [Clinomania] xong, mình chỉ rơm rớm cay cay mắt thôi chứ chưa đến nỗi nước mắt nước mũi ướt vỏ gối như [In another life], nhưng chiếc fic này chắc chắn đã khiến mình mất một khoảng thời gian để trầm cảm.

Và cũng xin lỗi mọi người vì fic ngắn mà tiến độ trans kéo dài lê thê quá... Kiểu fic thì mình đọc xong hồi tháng 7 rồi, nhưng mà bị lười trans nốt :)))): Dm xin lỗi ae nhé, tại fic kiểu này nếu đọc đầu đến cuối thì nó đọng lại nhiều cảm xúc hơn, chứ kiểu vài tuần ra một chương đọc nó bị ngắt đoạn cảm xúc chán đcđ :)) Mình nghĩ là nếu muốn tận hưởng fic một cách trọn vẹn nhất thì mọi người nên sắp xếp thời gian, dành một-ngày-nào-đó đọc từ chương 1 đến chương 6 một cách hoàn chỉnh :Đ

.

Nói chung là, đây lại là một siêu phẩm gắn tag hospitalization (chí ít thì đối với mình). Fic khá ngắn, chỉ 6 chương, thế nhưng vẫn đủ để ghi lại dấu ấn trong lòng mình.

Thế còn mọi người, sau khi đọc fic xong tâm trạng của mọi người như nào? Mọi người có thể coi part này làm nơi trút bầu tâm sự luôn cũng được.

———

Trước khi kết thúc, mình muốn nói qua về bản dịch.

Đầu tiên, bản dịch của mình chỉ là dịch lại từ bản engsub chứ không phải là bản gốc chính hiệu, chắc chắn câu từ không thể chính xác 100%. Nếu ai có ý kiến gì về bản dịch hay còn điều gì muốn góp ý, hãy cmt hoặc ib cho mình nhé.

Thứ hai, về xưng hô của Atsumu và Osamu. Khi Atsumu còn khoẻ, mình để hai người họ xưng là 'mày-tao'; kể từ khi Atsumu đổ bệnh thì mình chuyển ngôi xưng hô thành 'anh-em'. Tại theo mình để 'anh-em' như vậy nó tình cảm hơn ấy, vì lúc này Osamu dần nhận ra là mình sắp mất Atsumu rồi nên cậu ấy mềm mỏng với Atsumu hơn ngày xưa... :Đ? Nói chung là tâm lí của mình thì mình nghĩ vậy =))

Và mình cũng biết là vẫn chưa confirm ai anh ai em trong Miyas, nhưng trong tiềm thức của mình thì mình vẫn coi Atsumu là anh còn Osamu là em. Nên nếu mọi người có khó chịu về ngôi xưng hô trong fic thì mình xin lỗi nha...

...

Anw, cảm ơn vì đã đọc đến tận phần cuối cùng!!! Chúc các bạn bớt sầu :")💖

14.9.21,

@yurim_129

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro