[Chương 01] Tiền Kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bên bờ Vong Xuyên, Bỉ Ngạn đỏ rực cả một khoảng không.

Những nhành hoa Bỉ Ngạn vẫn nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió lạnh lẽo của U Minh, vẫn chăm chỉ nhận lấy những mảnh ký ức mong manh của u hồn bước qua Cầu Nại Hà.

Cách đó không xa, một tinh linh hoa nhỏ bé thấp thoáng dưới những tán hoa lớn khác vẫn nhẹ nhàng đung đưa, nhưng cánh hoa lại rũ xuống nhẹ nhàng như muốn biểu lộ sự buồn bã của bản thân.

Sau một hồi tiếp nhận ký ức, những bông hoa Bỉ Ngạn lớn liền hóa thành một làn khói đỏ, cuối cùng xuất hiện những cô nương thanh tú khoác lên mình huyết y đỏ tươi như màu của những cánh hoa.

Nhành hoa Bỉ Ngạn nhỏ kia cũng hóa thành một cô bé 10 tuổi. Dù chân thân là cánh hoa Bỉ Ngạn nhưng tiểu cô nương này lại một thân bạch y, theo làn gió chốn U Minh mà nhẹ nhàng phiêu dật.

"Tiểu Dy, sao mặt em lại bí xị thế kia? Có chuyện gì sao?"

Một cô nương có vẻ lớn tuổi nhất trong tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Dạ Nhan Dy liền quan tâm lên tiếng hỏi.

"Thúy tỷ tỷ, khi nào muội mới được như các tỷ vậy? Muội chỉ biết ăn rồi chơi thôi, chả làm gì, cứ y như là phế vật ấy!"

Câu nói ngây thơ của một đứa trẻ 10 tuổi như Dạ Nhan Dy làm cho những tinh linh có mặt cười rộ lên vui vẻ.

Người được Dạ Nhan Dy gọi là Thúy tỷ tỷ chỉ biết nhìn cô lắc lắc đầu bất đắc dĩ, bàn tay nõn nà cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của cô, giọng nói ngọt ngào như đang rót mật vào tai vang lên:

"Tiểu Dy à, muội còn nhỏ, chưa hiểu được sự cực khổ khi đã lớn như các tỷ. Có khi sau này muội còn nghĩ cách bỏ trốn khỏi đây ấy chứ!"

"Thúy tỷ tỷ, ở đây đẹp như vậy, sao lại phải bỏ trốn ạ? Bỏ trốn rồi phải ở đâu? Ân, em không bỏ đi đâu, em sẽ ở đây với Mạnh Bà Bà hoài hoài luôn."

"Hahaha."

Tiếng cười của những Bỉ Ngạn yêu làm một khoảng không nơi U Minh cũng ngập tràn niềm vui, cũng làm kinh động đến Mạnh Bà đang ngủ say.

"Tiểu Dy, lại đây! Không được nghe các tỷ tỷ nói bậy. Ai cũng có một số phận riêng, chuyện gì xảy ra còn không biết trước được, con không được cố chấp làm việc không được làm.

Còn các con, sứ mệnh của mình là gì? Các con đã hiểu chưa, không được tiêm vào trí óc thanh thuần của Tiểu Dy những suy nghĩ lệch lạc!"

"Vâng, chúng con biết rồi."

Những Bỉ Ngạn yêu cung kính nói xong liền hóa thành một làn khói đỏ rồi biến mất, quay trở lại nơi mà các cô phải tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Ánh mắt khát khao của Dạ Nhan Dy làm cho Mạnh Bà cảm thấy thật vui vẻ, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôn hòa nói:

"Tiểu Dy Nhi của bà, con còn nhỏ, không được có những suy nghĩ của các tỷ tỷ khác. Khi con lớn hơn, con cũng sẽ có nhiệm vụ và phải hoàn thành nó. Hiện tại, ta đưa con đến một nơi."

Mạnh Bà vừa dứt lời liền nắm lấy tay của Dạ Nhan Dy hóa thành một luồng khói đen. Thời gian nửa tách trà trôi qua, hai người liền có mặt tại một trang viên nhỏ.

Dạ Nhan Dy vẫn ngây thơ đi theo Mạnh Bà đến trước một ngôi mộ có khắc tên Dạ Lộc liền cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái, ngẩng lên nhìn Mạnh Bà tò mò hỏi:

"Mạnh Bà Bà, sao bà lại đưa Dy Dy đến đây ạ?"

Mạnh Bà nghe giọng nói trẻ con của Dạ Nhan Dy liền mỉm cười, cũng lẳng lặng ngồi xuống phiến đá bên cạnh, từ ái lên tiếng:

"Dy Nhi, cháu có biết tại sao các cô cô tỷ tỷ của cháu đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ở đây rồi chết đi hay không?"

"Không ạ. Tại sao các tỷ tỷ lại không thể ra ngoài vậy ạ?"

"Loài người khác với chúng ta, chúng ta là yêu, người và yêu không thể đến được với nhau. Họ ra ngoài, dấn thân vào con đường ấy, chỉ làm cho họ thêm đau khổ mà thôi. Nên Dy Nhi, cháu phải hiểu cháu là huyết mạch duy nhất của Bỉ Ngạn vương, là Nữ vương tương lai cai quản U Minh giới này, cháu phải thanh tâm quả dục, cháu hiểu không?"

"Ưm... nghĩa là sau này cháu không được yêu ai là con người, phải không ạ?"

"Ân, cháu có thể hiểu như vậy. Được rồi, chúng ta quay về thôi."

Dạ Nhan Dy sau đó vẫn tuân thủ theo lời nói của Mạnh Bà mà làm theo, nhưng cho đến một ngày.

Một vạn năm sau.

Dạ Nhan Dy lúc này đã không còn là một cô bé 10 tuổi thiên chân vô tà nữa mà cô đã trở thành một cô nương xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, làn da trắng bóng mềm mịn như trứng gà bóc, đôi môi không son tự đỏ càng làm cho cô một thân quyến rũ.

Hiện tại, Dạ Nhan Dy toàn thân vô lực, khuôn mặt trắng bệch càng làm cho nhan sắc vốn đã nhu mì kia lại càng mềm mại hơn. Cô không đủ sức để giữ vững hình người của mình liền hóa thành một làn khó trắng sau đó liền xuất hiện một nhánh Bỉ Ngạn đỏ rực đang dần rũ xuống.

Đúng lúc này, một làn khói xanh biếc bay đến, làm khói tan đi liền xuất hiện một người nam nhân toàn thân thanh y ngọc bích, ngũ quan chuẩn xác đến từng chi tiết nhưng khí tức lạnh lùng lại làm ấn tượng tốt đẹp ban đầu tan đi một ít.

Người nam nhân đó tiến lại gần Dạ Nhan Dy, thấy Nhan di một thân nội thương liền lạnh lùng lên tiếng:

"Sắp đến kỳ thay hoa rồi mà cô lại không đến Hàm Hoa đường, lại đến vất vưởng ở đây chờ chết sao?"

"Tôi... Tôi không đi... được... Trật chân rồi..."

Dạ Nhan Dy thều thào lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn chân bị trật khớp trước mặt, cũng chưa từng ngước mắt lên nhìn người nam nhân kia một lần nào.

Liêu Thanh thấy Dạ Nhan Dy muốn nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại không nhìn thẳng vào mặt của hắn liền nhíu chặt mày, tay cung nhẹ nhàng hạ một thủ ấn, sau đó liền tiến lại gần hạ thủ ấn lên lưng cô:

"Ta truyền một ít chân khí cho cô, cố mà lết thân thể yếu đuối này của cô đến Hàm Hoa đường, nơi đó ta không thể đến nên xin lỗi. Cáo từ!"

Liêu Thanh thu lại thủ ấn trong tay liền rời khỏi cũng chưa từng quay đầu lại.

Dạ Nhan Dy nhận được một lượng chân khí đủ để cô tiến hành chữa thương và đến Hàm Hoa đường để tiến hành thay hoa, chỉ cần qua kì thay hoa này nữa là cô có thể chính thức nhận vị trí Bỉ Ngạn vương thay cho Hạ Mộc cô cô. Nhưng chính cô cũng không biết cuộc gặp gỡ vô tình này lại là bắt đầu của một chuỗi những khó khăn chông gai mà cô sắp phải đối mặt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro