[Chương 02] Tiền kiếp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỉ Ngạn hoa cứ một vạn năm sẽ thay hoa một lần, giống như loài rắn sẽ lột xác vào đêm trăng tròn, lúc này là lúc những hoa yêu nơi U Minh có sức mạnh yếu nhất, cũng là thời gian duy nhất họ không phải thực hiện nhiệm vụ của mình.

Dạ Nhan Dy được Liêu Thanh truyền chân khí vào cơ thể đang an tọa tại chính điện của Hàm Hoa đường để tiến hành thay hoa.

Mạnh Bà vẫn bên cạnh chăm chú theo dõi Dạ Nhan Dy liền phát hiện điều gì đó không đúng bên trong cơ thể của cô liền lên tiếng ngăn cản:

"Tiểu Dy, dừng lại!"

Dạ Nhan Dy nghe tiếng Mạnh Bà Bà bảo cô ngừng lại, thủ ấn trên tay liền chậm rãi thu về, thiên lực màu trắng quanh thân cũng tản đi nhanh chóng, liền nhíu mày khó hiểu nhìn về phía Mạnh Bà:

"Mạnh Bà Bà, cháu chỉ còn một tầng nữa thôi là thành công, sao bà lại bảo cháu ngừng lại?"

Mạnh Bà cũng không quản nhiều lời nói của Dạ Nhan Dy, liền nhanh chóng tiến đến bên cạnh cô, thiên lực màu đen chậm rãi ngưng tụ xuống lòng bàn tay, hạ xuống bả vai của cô liền ngừng lại. Mạnh Bà cảm nhận được sự khác biệt liền uy nghiêm ra lệnh:

"Tiểu Dy, tại sao trong cơ thể cháu có hai nguồn chân lực. Nếu ta không cản kịp thời, khi cháu hoàn thành thì cháu cũng bị chúng trong cơ thể tàn phá đến mức không rõ hình dạng!"

"Ách... là cháu sơ sót."

"Được rồi. Ta cũng không tra hỏi cháu nhiều làm gì. Hiện tại cháu mau đến Tẩy tủy các tiến hành thanh lọc chân lực đi, rồi sau đó lại tiếp tục. Lần này cháu tự mình vượt qua, ta phải ra ngoài một lát."

"Ân, thưa bà bà."

Mạnh Bà nhìn thấy Dạ Nhan Dy đã đi xa liền nhíu chặt mày liễu, nếu như bà nhìn không nhầm, khi Tiểu Dy sắp hoàn thành liền có một tia thiên lực màu xanh phóng ra ngoài. Thiên lực màu xanh, không lẽ lại là...

Mạnh Bà nghĩ đến tình huống kia là vội vàng biến mất, chỉ để lại một làn khói đen mỏng manh tan dần vào không khí.

Bên này Dạ Nhan Dy đang chịu thống khổ khi tiến hành thanh lọc chân lực, bên này Liêu Thanh lại trầm ngâm đánh một khúc Tương tư giữa không gian xanh biếc của những Diệp Ngạn yêu.

Lang từ xa tiến đến, thấy công tử thế nhưng lại đàn một khúc Tương tư kia liền nhíu chặt mày kiếm, công tử thế mà đàn thủ khúc đó, không lẽ... Công tử thầm thương cô gái nhà nào rồi sao? Nhưng điều đó lại không thể nào nha, đừng nhìn vẻ ngoài phong trần thoát tục như trích tiên mà lại cho rằng công tử nhà hắn sẽ vô hạn ôn nhu... không hề... công tử nhà hắn chính là điển hình phúc hắc từ trong trứng nước a~!

Nhưng suy nghĩ của Lang liền bị giọng nói âm trầm của Liêu Thanh cắt ngang:

"Nhìn đủ chưa?"

"A... công tử! Người có tâm sự?"

"Lang, hình như ta vô tình hại một người rồi."

"Hại người? Công tử đừng đùa..."

Lang nghe thấy giọng nói hối lỗi của công tử vang lên liền triệt để cứng đờ toàn thân, công tử nhà hắn trúng tà thật rồi a~ Nhưng Lang liền lắc lắc đầu bác bỏ ý nghĩ kia, công tử nhà hắn không hù chết tà ma thì thôi, tà ma nào dám ám lên người công tử được chứ.

Liêu Thanh vẫn chậm rãi hoàn thành thủ khúc còn dang dỡ, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh một cô nương mắt phượng mày ngài, nhưng khuôn mặt trắng bệch vì nội thương được hắn cứu lúc nãy. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì hắn lại phát hiện hắn thế nhưng lại vô tình làm hại cô nương đó.

Một thủ khúc Tương tư hoàn thành, Liêu Thanh liền nhẹ nhàng rót cho mình một tách trà Bích Loa Xuân, chậm rãi nâng tách trà lên môi, hương thơm dịu nhẹ của làn nước xanh thẳm bên trong tách trà tỏa ra tan dần vào không khí làm cảm giác tội lỗi của Liêu Thanh cũng dảm đi không ít. Nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu, Liêu Thanh liền cảm nhận được một luồng khí tức xa lạ đang mạnh mẽ tiến lại gần liền hạ tách trà trên tay xuống bàn, giọng nói lạnh lùng phiêu đãng trong không khí truyền đi:

"Mạnh tiền bối, không biết làn gió nào mang người đến đây vậy?"

Tiếp lời Liêu Thanh là một thân ảnh toàn thân áo bào đen tuyền của Mạnh Bà xuất hiện trước mắt, đi theo đó là giọng nói khàn khàn của bà vang lên:

"Liêu công tử, Mạnh Bà ta có thể vinh dự cùng công tử uống một tách trà không?"

"Mời."

Mạnh Bà vừa dứt lời liền tiến đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống, cũng chậm rãi nhận tách trà Bích Loa Xuân từ tay Liêu Thanh, thong thả nhấp một ngụm liền chậm rãi lên tiếng:

"Liêu công tử chắc đã gặp Dy Dy nhà ta rồi, phải không?"

"Dy Dy, ý Mạnh Bà là Vương đời kế tiếp của Hạ Mộc tiền bối?"

"Ân, là con bé."

"Hình như ta chưa từng gặp Nữ cơ bao giờ cả. Không biết người hỏi như vậy là có ý gì?"

"Không dấu gì Liêu công tử, Dy Dy hôm nay tiến hành thay hoa nhưng khi sắp thành công ta lại phát hiện bên trong cơ thể con bé có hai luồng chân khí, một là chính con bé, hai là của Liêu công tử.

Từ trước đến nay Liêu công tử luôn làm việc quan minh chính đại, Dạ gia và Liêu gia trước nay nước sông không phạm nước giếng. Ta nghĩ việc này chắc chắn có ẩn tình nên muốn đến đây hỏi công tử cho ra nhẽ.

Nhưng công tử đã nói chưa từng gặp, vậy do lão bà ta đây thất lễ rồi."

Liêu Thanh nghe Mạnh Bà nói vậy mày kiếm liền nhíu chặt lại, ký ức lần lượt hiện ra, sau đó dừng lại ở hình ảnh cô nương được hắn truyền chân khí vào ban sáng. Không nhẽ cô nương đó chính là.... Nghĩ vậy khóe môi Liêu Thanh liền khẽ nhếch lên, giọng nói vẫn đạm mạc như cũ vang lên:

"Mạnh Bà Bà, đích thị lúc sáng ta có gặp một cô nương nội thương khá nặng, cũng truyền cho cô nương đó một ít chân khí, nhưng ta lại không biết đó là Nữ cơ, thật xin lỗi người."

"Hóa ra là vậy. Lão Bà đây cảm tạ Liêu công tử đã cứu Nữ cơ một mạng, nếu có cơ hội lão đây sẽ báo đáp."

"Mạnh Bà Bà khách khí, là Liêu Thanh vô tình làm Nữ cơ suýt gặp nguy hiểm. Lý nào không xin tha thứ còn muốn người báo đáp."

"Khách khí rồi. Dạ gia và Liêu gia luôn phương ai nấy trị, chưa từng động chạm đến nhau, mong mai sau vẫn là giao tình bền chặt. Liêu công tử, cáo từ."

"Không tiễn. Người đi thong thả."

Mạnh Bà dứt lời liền hóa thành làn sương đen rồi biến mất, chỉ để lại phía sau Liêu Thanh trầm ngâm ngắm tách trà trước mặt, ngắm Bích Loa diệp lềnh bềnh trôi nổi trên mặt nước.

Lang im lặng nghe cuộc đối thoại của hai người, Mạnh Bà đi rồi liền khó hiểu dò hỏi Liêu Thanh:

"Công tử, Mạnh Bà thế mà lại nghi ngờ người muốn hãm hại Nữ cơ gì gì đó. Còn cái gì nước sông không phạm nước giếng, không phải nói người có ý định muốn tiếp cận Nữ cơ sao?"

"Lang, nếu như ta muốn tiếp cận thật thì sao?"

"...."

Liêu Thanh không nghe tiếng đáp lại của Lang liền vụt qua một nụ cười vô cùng nhẹ nhưng cũng đủ làm cho ngũ quan vốn đã lạnh băng lại tươi sáng hơn một chút, cũng xua đi cảm giác u ám vốn có của bờ bên kia U Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro