Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc gặp gỡ với Liêu Thanh, Mạnh Bà quay trở về Mạnh Bà trang liền nhìn thấy Dạ Nhan Dy đang ngẩn ngơ nhìn vào Tam Sinh Thạch đến mắt cũng không chớp một cái liền nhẹ nhàng lên tiếng gọi cô.

"Dy Dy, cháu đang nhìn gì vậy?"

"Bà Bà, sao cháu nhìn vào đây lại không nhìn thấy tam sinh kiếp của mình, chỉ có một màu trắng xóa ý bà ạ?"

Mạnh Bà nghe câu hỏi của Dạ Nhan Dy liền mỉm cười vung tay về phía Tam Sinh Thạch, cũng làm tan đi thiên lực màu trắng quẩn quanh ở đó. Chính bà cũng không biết chuyện gì xảy ra với Tam Sinh Thạch nhưng bà biết một điều... lộ kiếp của đứa cháu này sẽ không giống như những hoa yêu khác.

"Dy Dy, tam sinh kiếp dành cho những u hồn đã tận dương thọ mới có thể nhìn thấy. Còn chúng ta chỉ là những hoa yêu canh giữ U Minh giới này, đời đời kiếp kiếp ở đây, Tam Sinh kiếp tất nhiên sẽ một màu trắng."

"Ân, thì ra là vậy. Bà Bà, cháu đã thay hoa rồi. Khi nào cháu có thể thay Mộc Hạ cô cô ạ?"

"Việc này cần Mộc Hạ cô cô của cháu quyết định. Chi bằng cháu đến đó hỏi cô cô đi, nhân tiện thay Bà Bà hỏi thăm sức khỏe của cô cô, được không?"

"Vâng, thưa Bà Bà, cháu đi ngay đây."

Dạ Nhan Dy nói xong liền rời khỏi, hóa thành một làn khói trắng biến mất khỏi Mạnh Bà trang.

Hạ Mộc cô cô mà Dạ Nhan Dy nhắc đến chính là Bỉ Ngạn Vương hiện tại cai quản U Minh giới, chính Dạ Nhan Dy cũng không biết người cô cô này đã bao nhiêu tuổi, nhưng cô chỉ biết lần thay hoa này là lần cuối cùng mà cô cô có mặt ở Hàm Hoa đường mà thôi.

Bỉ Vương trang.

Dạ Nhan Dy vừa đến liền nhìn thấy Hạ Mộc một thân áo bào đỏ rực như màu máu đang thong thả ngồi ở sân vườn thưởng trà. Vừa bước vào cửa sân, mùi thơm thoang thoảng của trà Long Tĩnh thấm dần vào mũi của Dạ Nhan Dy khiến cô thoải mái vô cùng, cộng thêm sự thơ mộng bên trong Bỉ Vương trang với những cánh hoa đào rơi theo làn gió làm cho cô bất giác nhắm mắt lại, hít thở nhẹ nhàng thả mình vào không gian tươi đẹp đó.

Từ khi Dạ Nhan Dy bước vào thì Hạ Mộc đã phát hiện ra, ánh mắt hướng về phía cô với ánh nhìn vô cùng từ ái, giọng nói trầm thấp nhưng lại rất mỏng manh kia vang lên nhắc nhở:

"Dy Dy đó à? Ngọn gió lại đưa Nữ cơ của chúng ta đến Bỉ Vương trang thế?"

"Hạ Mộc cô cô, Dy Dy đến thăm người nha."

"Đến đây! Uống một tách trà cùng cô cô. Ta đã lâu không thấy con rồi."

"Ân, đến ngay ạ."

Dạ Nhan Dy vui vẻ cùng Hạ Mộc uống trà được một lúc liền đề cập đến vấn đề chính khiến cô phải đến đây:

"Hạ Mộc cô cô, con đã tiến hành thay hoa thành công rồi, vậy khi nào con có thể thực hiện nghi thức thay vị trí của người ạ?"

Hạ Mộc chậm rãi rót đầy vào ly trà trước mặt của Dạ Nhan Dy, làn gió nhẹ nhàng của Bỉ Vương trang thổi bay làn áo đỏ thẫm của bà tạo nên một bức tranh mĩ nhân vô cùng xinh đẹp làm cho Dạ Nhan Dy đối diện ngắm đến ngẩn người.

Hạ Mộc cảm nhận được ánh mắt đắm đuối của Dạ Nhan Dy khóe môi liền mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại câu hỏi của cô:

"Chưa nhanh đến vậy đâu. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, ít nhất phải mười ngày sau mới có thế tiến hành nghi thức."

Dạ Nhan Dy nghe hạ Mộc nói mười ngày sau liền giật mình khó hiểu, liền vân vê ly trà Long Tĩnh trên tay, nhỏ giọng thắc mắc:

"Cô cô, sao phải là mười ngày ạ?"

Hạ Mộc không đáp lại câu hỏi của Dạ Nhan Dy mà khẽ lướt vạt áo, một quyển sách liền xuất hiện trên mặt bàn trước mặt, sau đó liền đẩy nó đến trước mặt của Dạ Nhan Dy, nghiêm túc lên tiếng:

"Dy Dy, đây là khẩu quyết để thực hiện nghi thức trưởng thành trong buổi lễ kế nhiệm, con phải học thuộc. Nhớ, trong thời gian mười ngày này, con không được để bất kì thứ tình cảm nào làm con phân tâm, nếu không, tất cả không chỉ thành công dã tràng mà con còn đánh đổi bằng cả tính mạng của mình. Con hiểu chưa?"

"Ân, cô cô. Dy Dy đã hiểu. Á, cô cô, Dy Dy nghe những tỷ tỷ hay nhắc đến Liêu Thanh, người đó là ai ạ?"

Hạ Mộc nghe Dạ Nhan Dy nhắc đến Liêu Thanh liền mỉm cười, nhưng ý cười đó lại không đạt đến cuối mắt mà còn len lỏi một tia kiêng kị. Hạ Mộc nhìn thấy ánh mắt tò mò của cháu gái liền vui vẻ kể những điều mà mình biết cho cô nghe về cái tên Liêu Thanh kia.

Sau khi quay về từ Bỉ Vương trang, trời cũng tối hơn nên Dạ Nhan Dy liền quay về Vô Nhàn cư của mình.

Bầu trời đêm ở U Minh giới chỉ là một màu đen, màu đen của sự u ám, màu đen của bầu trời không một vì sao xoi đường.

Dạ Nhan Dy ở cửa sổ chóng cằm ngẩn người vừa nhìn bầu trời đêm đó vừa nhớ đến những lời mà Hạ Mộc cô cô đã nói với cô lúc chiều.

Liêu Thanh là Diệp vương, đồng cai quản U Minh giới cùng Hạ Mộc cô cô suốt mấy vạn năm qua, nhưng điều lạ là nặc dù hai người cùng trang lứa nhưng cô cô lại vô cùng kiêng kị Diệp vương kia, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hắn dù chỉ một lần.

Điều làm Dạ Nhan Dy tò mò nhất chính là Liêu Thanh kia có điều gì mà lại làm cho Hạ Mộc cô cô kiêng kỵ hắn như vậy.

Hạ Mộc cô cô chỉ cho cô biết Liêu Thanh kia mặc dù tuổi không chênh lệch với cô cô là mấy nhưng võ công lại hơn cô cô một bậc, sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn làm cả U Minh giới càng sợ hãi hắn hơn.

Cô hỏi Hạ Mộc cô cô cách để gặp hắn nhưng cô cô chỉ để lại cho cô một đống lời nhắc nhở rồi biến mất vào hậu đường:

"Không thể gặp! Bỉ vương và Diệp vương mãi mãi cũng không thể gặp nhau, cả thần dân của họ đều như vậy!

Cháu nên nhớ, cháu còn phải trải qua 10 ngày thử thách chân tâm mới có thể làm nghi thức. Ta chỉ nhắc nhở cháu một câu "Thanh tâm quả dục, vô động lục giới".

Nếu cháu vượt qua 10 ngày này, một ngàn năm sau cháu sẽ thay ta cai quản U Minh giới. Còn nếu không, kết quả ngược lại, Luân Hồi lộ là điểm đến cuối cùng của cháu."

Dạ Nhan Dy nhớ lại câu nói của Hạ Mộc liền lắc mạnh đầu, xua tan suy nghĩ về Diệp vương Liêu Thanh kia ra khỏi đầu mình, nhanh chóng lấy Khẩu Quyết thư mà Hạ Mộc cô cô đã đưa cho cô ban chiều, sau đó chậm rãi nhập định.

Cùng thời gian đó, Hạ Mộc rời khỏi Bỉ Vương trang, một khắc sau liền xuất hiện tại Mạnh Bà trang.

Mạnh Bà thấy Hạ Mộc xuất hiện liền thu lại những Bí thư trên bàn, đứng dậy khom người cung kính lên tiếng:

"Vương! Không biết người đến tệ xá của lão bà đây có việc gì vậy?"

"Mạnh Bà Bà, đa lễ rồi. Hạ Mộc đến tìm người có việc cần bàn bạc."

"Mời người ngồi, để lão nô châm cho người một tách trà Long Tĩnh mà người thích nhất."

"Đa tạ."

Hạ Mộc chậm rãi nhìn xung quanh, đập vào mắt là bức tranh một phụ nhân có bảy phần nhan sắc giống với Dạ Nhan Dy, ánh mắt lạnh nhạt cũng lóe lên một tia ảm đạm:

"Mạnh Bà Bà, lúc chiều Dy Dy có đến tìm ta. Con bé có hỏi đến Liêu Thanh bằng giọng điệu vô cùng tò mò. Ta sợ rằng 10 ngày này sẽ tám phần khó thành rồi."

Mạnh Bà nghe giọng điệu nghiêm trọng của Hạ Mộc liền cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, chậm rãi châm thêm trà vào tách, nhỏ giọng lên tiếng:

"Vương, người yên tâm. Lão Bà ta vẫn chú tâm vào Dy Dy, 10 ngày này ta sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra.

Lão Bà có một chuyện muốn hỏi người. Sau nghi thức chuyển vương 10 ngày sau là thời kì lịch luyện vạn năm của tân vương, người đã quyết được là nơi nào chưa?"

"Ta đã chọn được nơi phù hợp rồi. Mong rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ."

"Người yên tâm, có lão bà ta canh chừng con bé thay người."

"Đa tạ Mạnh Bà Bà."

Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc, Hạ Mộc liền rời khỏi Mạnh Bà trang, để lại Mạnh Bà vẫn ngồi ở đó ngẩn người nhìn vào bầu trời đêm sâu thẳm của U Minh.

Mạnh Bà đang thất thần liền bị tiếng hét hoảng loạn của Phỉ Thúy làm tỉnh lại:

"Mạnh Bà Bà, không xong rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro