Vườn đầy sao (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện dựa trên một giấc mơ của tớ.

...


Người ta đồn, khu biệt thự bỏ hoang sau trường Trung học phổ thông Ánh Sao có ma. Có người không tin, đêm đến vượt tường trèo vào khuôn viên. Vừa đi được vài bước đã bị một bóng trắng lướt qua làm cho kinh hồn bạt vía. Từ đó trở đi, không dám bước vào nơi này đến lần thứ hai. Thậm chí lúc đi ngang qua cổng còn không dám nhìn vào.

Nghe nói căn biệt thự này được xây theo phong cách châu Âu. Vốn rất đẹp mà giờ đây, thời gian khiến cho nó khoác lên mình những tấm rêu xanh, rêu vàng, nhuốm màu cũ kỹ.

Từ sân bóng đá của trường Ánh Sao, trèo qua bờ tường là có thể sang đến sân sau của căn biệt thự bỏ hoang ấy. Đám học sinh nghịch ngợm của trường cũng đã từng vượt rào như thế nhưng rồi họ chỉ kể lại rằng, đó là một nơi khiến họ phải lạnh sống lưng, tốt nhất không nên đi vào. Với một nơi dính nhiều lời đồn đại như vậy nên trường chúng tôi cũng ra cảnh báo cho các học sinh trong trường không được bén mảng lại gần.

Là học sinh năm thứ ba của trường, tôi cũng nghe rất nhiều lời đồn khác nhau liên quan đến căn biệt thự ấy. Nếu mà ghi chép lại chắc phải dày vài chục trang giấy.

"Mày nghĩ gì mà suy tư thế, Lam?" Nhỏ Hằng từ bàn trên quay xuống, sẵn tờ đề năm trang trên tay, nó cuộn vào rồi gõ vào đầu tôi một cái.

Hằng là bạn cấp ba của tôi. Hai đứa quen nhau từ năm lớp mười. À, đúng hơn là từ hồi thi chuyển cấp. Hồi đấy tôi ngồi cùng phòng với nó rồi hai đứa khi ra khỏi phòng thi cũng nói chuyện, bàn ra tán vào đủ thứ. Duyên thế nào đến ngày nhận lớp lại cùng lớp với nhau. Thế là chơi với nhau đến tận bây giờ.

"Chắc là nghĩ xem bao giờ có anh đẹp trai, mét tám đến rước." Thằng Hải bên cạnh tay thì hì hục chép văn nhưng miệng vẫn hóng hớt.

Hải cũng là bạn cấp ba của tôi. Phận làm trai mà cái nết như đàn bà, nói còn nhiều hơn đám con gái chúng tôi.

"Sắp rồi, chúng mày chuẩn bị tiền cưới tao đi là vừa." Tôi nhếch miệng cười đầy tự tin.

Mạnh miệng vậy thôi chứ tôi vẫn độc thân suốt mười bảy năm cuộc đời. Căn bản vì những người tôi thích thì sẽ không thích lại tôi nên tôi quyết định không thèm dính vào con đĩ tình yêu cho đến khi hết ba năm cấp ba.

"Thằng Dũng hì hục làm cái gì từ nãy đến giờ vậy?" Hải ngó lên bàn trên nhìn Dũng - bàn cùng bàn của Hằng đang viết viết cái gì đó trên giấy.

"Tao đang nghiên cứu nước đi để thám thính căn biệt thự cổ bỏ hoang kia." Dũng không giấu giếm mà giơ ra bản kế hoạch của mình. Nhìn chữ của nó tôi hiểu mới là lạ.

Thằng này là đứa học giỏi nhất trong đám bọn tôi, cũng là thằng có nhiều suy nghĩ táo bạo nhất. Một khi nó đã quyết tâm thì sẽ theo đuổi mục tiêu đến cùng. Nhưng mà lần này hơi quá rồi nha.

"Mày định đi vào đấy à con?" Tôi nghi hoặc nhìn nó. Trường tôi đã có lệnh cấm học sinh lẻn vào đó từ hai năm trước. Nếu mà bị bắt là hạ hạnh kiểm chứ chẳng đùa.

"Ừ. Chúng mày muốn đi cùng không?" Dũng thẳng thắn đề nghị.

"Mày định đi vào lúc nào?" Hải có vẻ cũng hứng thú liền hỏi.

"Học xong toán chiều nay. Đợi cho mọi người về hết, tao sẽ lẻn vào."

"Được, đi, cả bốn chúng mình!" Hằng đập bàn ra quyết định.

"Gì? Tao có đồng ý đâu?" Tôi phản đối quyết định của con bé.

Là một đứa vừa hèn, vừa nhát, không lý nào tôi lại tự lao đầu vào một nơi đáng sợ như thế. Lỡ tôi bị ma bắt đi mất thì phải làm sao?

"Bọn tao làm được! Mày cũng thế!" Hải vỗ vai tôi động viên như một người chiến hữu. Mẹ tiên sư, nó dùng 200% sức lực là muốn đấm tôi thổ huyết hay gì?

"Mày biết đấy, những việc người khác làm được thì tao nhờ họ chứ tao không làm." Tôi cười lạnh băng đá nó sang một bên.

...

Suốt cả tiết học toán, tôi bỏ ngoài tai những lời bàn tán về chuyến "thám hiểm" của ba con người kia. Còn tôi thì ngồi im giải đề cô giao cho một cách chăm chỉ. Dù sao cũng cuối cấp rồi, tôi phải cố gắng để bản thân không bị tụt lại phía sau các bạn. Tôi luôn miệng nhắc nhở bản thân rằng mục tiêu là các trường Đại học top 1 Việt Nam.

Học xong tiết toán là bốn rưỡi chiều. Tôi định phi ra nhà xe thì ngay lập tức bị ba con người kia chặn lại. Như thể chúng nó đoán được nước chạy của tôi nên dù tôi có giãy giụa cứng rắn hay mềm yếu nài nỉ thế nào chúng nó vẫn lôi tôi vào kế hoạch lần này.

Năm rưỡi chiều, cả trường chỉ còn lại bóng dáng của bốn đứa chúng tôi. Xe thì đã đem gửi ở ngoài trường, việc còn lại là lẻn vào trong im lặng để bảo vệ không biết.

Bốn đứa hì hục trèo từ từ tường sân bóng đá vào vì đó là lối vào đơn giản nhất cho đến hiện tại. Tôi là đứa trèo vào sau cùng. Chân tôi run như cầy sấy, miệng luôn miệng niệm A di đà Phật cầu cho tôi qua kiếp nạn lần này.

Bụp!

Tôi tiếp đất an toàn.

Bình tĩnh nhìn lại khung cảnh trước mắt. Cả bốn đứa chúng tôi đều đứng hình. Trước mặt là những lùm cây um tùm, cỏ dại chén nhau mọc lên. Những phiến đá vỡ nằm ngổn ngang trên mặt đất, dần bị mặt đất nuốt trọn bởi thời gian.

Từ góc độ này, ngẩng lên có thể nhìn rõ kiến trúc mặt sau của căn biệt thự. Vừa cổ kính vừa đem lại cảm giác lạnh lẽo u uất khiến tóc gáy tôi dựng hết cả lên. Tôi chỉ dám nhìn lướt qua, không dám nhìn lâu vì sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy.

"Sẵn sàng chưa?" Dũng dẫn đầu cả đoàn, cất giọng cứng rắn hỏi chúng tôi.

Hằng và Hải đồng thanh hô "rồi!" rất to, chỉ có tôi là "chưa!". Rõ hèn!
Nhưng ba lớn hơn một nên chúng nó bỏ ngoài tai lời nói của tôi mà xách nách tôi đi.

Chưa gì đã thấy chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro