Ngoại truyện 177: Bão trên biển, Dư-Triệt gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Sau khi con gái theo Lãnh Đông Húc chạy vào rừng sâu, Hà Tình vẫn luôn giữ bình tĩnh thế này mới có chút nóng nảy, đầu tiên phái người đuổi theo con gái, chính mình ở lại chủ trì đại cục, nhất định kiên trì điều hành bữa tiệc.

Tuy rằng sau khi Mộ Dạ Triệt rời đi, trợ thủ kiêm tổng phụ trách khách sạn của hắn sẽ giúp hắn hoàn thành bữa tiệc, nhưng, Hà Tình bà nhất định phải lợi dụng cơ hội này để củng cố thế lực của mình, một lần nữa đoạt lại khách sạn!

"Tổng thống, mời bên này!" Giờ phút này sau khi Mộ Dạ Triệt, Lãnh Đông Húc cùng con gái mất tích, sắc mặt bà không thay đổi, mỉm cười giải thích với mọi người rằng bọn họ ra ngoài ngắm cảnh, rất nhanh sẽ quay lại, chính mình mời tổng thống bước vào phòng hội nghị của khách sạn, bàn chuyện phê duyệt dự án.

Năm đó ở đảo Tướng Rời đã bán đất, một mình bà xây dựng khách sạn ở đây, bởi vậy một số trình tự pháp lý nơi đây mà nói, là không tồn tại nhân tố hợp pháp.

Hiện tại bà phải đạt được phê duyệt dự án, như vậy khách sạn cùng khu du lịch này tự nhiên lại trở về trong tay bà, không cần phải để ý đến Mộ Dạ Triệt!

Lần này bà thực cảm kích Đông Húc đã giúp bà bảo vệ địa vị ở khách sạn, làm cho bà vẫn có thể tiếp tục ở lại khách sạn này, sau đó từng bước đoạt lại quyền kiểm soát khách sạn! Không thể không nói, Đông Húc vài năm nay thật sự giúp bà rất nhiều, là điểm tựa lớn nhất mấy năm nay của bà, là người đàn ông duy nhất bà dựa vào!

"Hà chủ quản, mời ngài ra ngoài một chút." Giờ phút này bà đang mời tổng thống ngồi xuống, nói chút chuyện liên quan đến phê duyệt dự án, thư ký đột nhiên gõ cửa đi vào, ý muốn nói chuyện riêng với bà, "Chuyện ngài cho điều tra đã có kết quả."

"Xin lỗi chút." Hà Tình lập tức đứng lên, mỉm cười gật gật đầu với tổng thống, sau đó ra ngoài, đóng cửa phòng họp lại, đôi mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm thư ký, trách móc, "Hiện tại tôi đang bộn bề công việc, nếu không liên quan mạng người, đừng có quấy rầy nữa, chuyện này cô tự xử lý đi, hiểu không?"

"Phu nhân, tuy tôi phái người đến trạm không lưu điều tra áp chế được lộ tuyến khinh khí cầu của Hàn tổng, nhưng tôi không biết tiếp theo nên làm gì cho tốt." Vừa rồi, thư ký của Hà Tình đi điều tra lộ tuyến của khinh khí cầu, bởi vậy trở về phụng mệnh. Nhưng hiện tại cô không rõ Hà phu nhân nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ để cô lưng mang mạng người sao? Tùy tiện thay đổi lộ tuyến của khí cầu sẽ chỉ làm khí cầu bị rớt xuống biển, xảy ra sự cố giao thông trọng đại!

"Thay đổi lộ tuyến của khí cầu, để anh ta bị nhốt giữa biển." Hà Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt chấn động của thư ký, cười cười, "Chính là để cô nghĩ biện pháp thay đổi lộ tuyến của khí cầu, cũng không phải khiến anh ta gặp chuyện không may, tôi cần vài ngày nói chuyện cùng tổng thống, lấy được phê duyệt dự án. Mà Hàn tổng, để anh ta hưởng tuần trăng mật vài ngày trên biên cũng không sai, đúng không?"

"Chủ tịch, tôi đi làm ngay." Nữ thư ký phút chốc tỉnh ngộ, không dám nói nhiều, lập tức thải giày cao gót xoay người đi về, vài bước liền rời khỏi nơi này.

Thật ra dùng khinh khí cầu đi du lịch cũng giống đi máy bay, đều có lộ tuyến tạo sẵn, khí cầu phải dựa trên lộ tuyến này mà đi, nếu không sẽ rơi xuống! Hoặc là va chạm với khinh khí cầu khác, xuất hiện sự cố chết người!

Mà trên hòn đảo nhỏ này sử dụng chủ yếu loại khí cầu dùng để ngắm cảnh biển, bởi vậy trên bầu trời có rất nhiều lộ tuyến trên biển cho khinh khí cầu, thực tiện cho kế hoạch hiện tại của bọn họ!

Hiện tại, cô phải đến trạm không lưu để đút lót, thay đổi phương hướng của khinh khí cầu, xoay quanh trên biển, không thể trở lại Singapore!

Bởi vì một khi Hàn tổng trở lại đại lục, hắn vô cùng có khả năng lập tức bay trở về đảo, hoặc là gọi điện, ngăn cản kế hoạch của Hà chủ tịch!

Lúc này đây ít nhiều cũng nhờ sự xuất hiện đột ngột của Cổ tiểu thư kia, mới khiến Hàn tổng tạm thời rời hòn đảo này, bị nhốt lại giữa đại dương! Đây là cơ hội tuyệt vời trăm năm có một, bọn họ không thể không nắm lấy!

---

Bay được một đoạn đường, Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt cũng phát hiện phương hướng không thích hợp.

Bởi vì phía trước khinh khí cầu không phải là Singapore đèn đuốc huy hoàng, mà là một mảnh tối đen như mực.

Mà càng không ổn là, bầu trời phía sau đã nổi lên sấm sét, tầng mây dày đặc như ngọn núi đã kéo đến trên đỉnh đầu, không thể tản ra, là điềm báo cho một cơn gió lốc!

"Chết tiệt, có người sửa lộ tuyến của chúng ta!" Mộ Dạ Triệt giật giật nút tay lái, phát hiện không thể khống chế khí cầu, chỉ có thể tiếp tục đi tới theo lộ tuyến đã cài sẵn! Vì thế trước khi cơn gió lốc tiến đến, hắn lấy điện thoại ra gọi về đất liền, lại phát hiện, tín hiệu không có, căn bản không gọi được!

"Làm sao bây giờ?" Vì giữ cân bằng trong gió bão, Cổ Dư không dám đứng lên, chỉ có thể nghiêm túc nhìn gường mặt âm trầm của Mộ Dạ Triệt, cùng hắn thương lượng nên làm gì tiếp theo bây giờ?

Trên thực tế chỉ cần không có sấm sét, bọn họ có thể xoay quanh trên không trung một thời gian, vẫn có thể trở về Singapore. Nhưng mấu chốt là, đối phương thế nhưng không có nhìn tình hình bầu trời, liền một mình sửa lộ tuyến của bọn, chẳng lẽ tính để bọn họ bỏ mạng dưới biển sao?

Hiện tại chỉ cần sét đánh khí cầu, bọn họ có khả năng rớt xuống biển, chết mất xác!

Giờ phút này cô đang nói, mưa lớn liền 'Lộp độp lộp độp' đánh lên khí cầu, âm thanh vang vô cùng, từ hướng gió lớn, trực tiếp rơi vào trong phi thuyền.

Mộ Dạ Triệt không nói gì, nhìn sắc trời, lập tức cầm lấy áo khoác của mình phủ lên đầu Cổ Dư cùng con, sau đó buông tấm mành che nắng của phi thuyền, tạm thời ngăn cản mưa bụi này.

Thật ra phía sau là mưa bão, bởi vì khí cầu bay giữa không trung, cách sấm sét vô cùng gần, bởi vậy hắn phải kịp thời để khí cầu tránh được sấm sét, không được coi thường!

Còn có kẻ hãm hại này! Tốt nhất đừng để hắn điều tra được rốt cuộc là ai sửa lộ tuyến khí cầu, nếu không, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó bị thiên lôi đánh, chết không chỗ chôn!

Cổ Dư khoác áo ngồi trong khoang thuyền, ôm ấp con đang không ngừng khóc lớn, vỗ vỗ vai con, ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Triệt ướt đẫm quần áo, "Giờ chúng ta phải hạ cánh."

Mưa ngày càng lớn, tiếng sấm vô cùng kinh người, tấm vải che năng căn bản không ngăn được mưa rơi xuống khí cầu, không mau thì lâu, phi thuyền sẽ đầy nước, trời âm u không thấy rõ phương hướng.

Cô ôm chặt con đang chấn kinh vào lòng, sau đó chậm rãi đi lại đây, dùng cái chén múc đổ nước trong phi thuyền, tránh cho phi thuyền vì nặng quá mà rơi xuống.

Mộ Dạ Triệt thì ướt đẫm toàn thân, mưa gió đã làm mái tóc hắn ướt nhẹp, dính sát vào mặt. Giọt mưa rơi thẳng từ lông mi, cánh mũi, xuống cằm, đang cọ rửa khuôn mặt của hắn.

Bão táp quá lớn, khí cầu cứ như vậy lung lay trong gió, lúc nào cũng có khả năng bị sét đánh trúng, sau đó nổ mạnh, rơi thẳng xuống biển!

Giờ phút này hắn đang tìm kiếm căn cứ trong mưa bụi mông lung, ánh mắt sắc bén, mím chặt môi, nhìn chằm chằm đại dương vô bờ bên dưới.

Trên thực tế giữa biển thường sẽ có đảo nhỏ, nhưng đều là những hòn đảo không người, tồn tại rất nhiều nguy hiểm, không thể tùy tiện lên đảo. Hơn nữa, hiện tại khí cầu đang trong tình trạng khẩn cấp, hắn cũng không thể cam đoan khí cầu có thể nhảy dù an toàn, mà không phải rơi xuống biển!

"Cổ Dư, giữ chặt anh, chúng ta nhảy dù" Trong tình huống sau khi tránh được một tia sấm sét, hắn đột nhiên kéo Cổ Dư qua, để cô ôm chặt hắn, con không ngừng khóc lớn đang ở giữa bọn họ, vẫn quyết định mạo hiểm nhảy dù! Bởi vì kiểu này không thể tránh sấm sét, nhảy dù sẽ an toàn hơn một chút!

Cổ Dư cũng lập tức ôm chặt lưng áo hắn, đồng ý cùng hắn nhảy dù, nhưng nhảy dù cũng không phải để cô ôm chặt hắn như vậy, mà là, trên người mặc dù, nhắm mắt lại nhảy xuống!

Lúc này mưa to gió lớn, sóng biển dâng cao phải ba mét, giống như một cái miệng lớn, lúc nào cũng có thể nuốt người vào đáy biển!

Mộ Dạ Triệt theo hướng mưa gió, chậm rãi đưa khí cầu đến gần một hòn đảo đơn độc phía dưới, sau đó tính ra khoảng cách tốt, buộc dù lên người Cổ Dư để nhảy, "Nhắm mắt lại nhảy xuống đi, anh sẽ nhìn em."

Cổ Dư cũng cột con vào người mình, thân hình bị Mộ Dạ Triệt ôm cao, đứng trên lan can, chuẩn bị nhảy xuống, lớn tiếng nói với hắn trong mưa gió: "Chúng ta cùng nhảy, em sợ không nhìn thấy phương hướng."

Trên thực tế khí cầu như đã muốn rơi, mưa to điên cuồng cọ rửa khuôn mặt bọn họ, từng đợt mưa lớn táp lại đâ, khiến gò má sinh đau, gần như làm bọn họ không mở mắt ra được.

Nếu cô nhảy trước, khí cầu lung lay nhất định sẽ mất thăng bằng, sau đó bị sấm sét đánh trúng!

Nhưng nếu cô cùng Mộ Dạ Triệt nhảy cùng nhau, có lẽ bọn họ sẽ đồng sinh cộng tử, cùng nhau sống, hoặc là cùng nhau chết, không cần cảm thấy áy náy với hắn. Thật ra để cô nhảy trước thì có năng lực gì đâu? Nói không chừng cô thật sự bị gió cuốn xuống biển, không thể còn sống, chi bằng kéo tay hắn, cùng hắn nhảy xuống!

Mộ Dạ Triệt thấy cô kiên trì, lại thấy khí cầu nghiêng hẳn bên này, từng tia sét lại xẹt qua trước mắt, hắn xoay người thu dọn gì đó, sau đó bật dù trên lưng để nhảy, cùng Cổ Dư nhảy xuống dưới, 'Oành' một tiếng bung dù!

Cổ Dư nhắm chặt mắt mà nhảy xuống, bởi vì cô sớm đã chuẩn bị tinh thần làm mồi cho cá, không dám ôm hi vọng lớn!

Nhưng trong nháy mắt khi nhảy xuống khí cầu, trong nháy mắt dù bung mãnh liệt kia, có cánh tay đột nhiên bắt chặt chẽ lấy cô, cùng cô bay xuống mặt đất, không để cô mất phương hướng!

Thế này cô mới mở to mắt trong mưa gió lớn, ngửa đầu nhìn lên trên.

Bọn họ rớt xuống đã được một khoảng cách, gió táp vào mặt cô sinh đau, mưa to cắn nuốt hết tất cả, làm cho bọn họ nhảy xuống không được thuận lợi, khí cầu trên đầu bọn họ lại lắc lắc, đang tung bay theo gió.

Cô nhìn nhìn, sau đó híp mắt lại nhìn Mộ Dạ Triệt bên cạnh, cực lực đè nén cơn hoa mắt chóng mặt của mình.

Hiện tại tốc độ rơi xuống quá nhanh, làm cho cô không chịu nổi, có lẽ chờ thêm một thời gian, sẽ đỡ.

Mộ Dạ Triệt cũng lo lắng nhìn cô, sau đó nhìn con trong lòng cô, giữ nhanh tay cô, mang theo cô lao xuống hòn đảo phía dưới.

Bởi vì bọn họ là theo gió thổi, bởi vậy trước khi hắn kéo cô nhảy xuống, có một khoảng cách với hòn đảo.

Vì thế hiện tại, dưới chân bọn họ chính là đại dương, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy cá mập đang bơi qua bơi lại dưới biển, đang bắt giữ con mồi.

Cổ Dư sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám nhìn xuống dưới, giống như ngay sau đó, cô sẽ trực tiếp rơi vào miệng cá mập, chết thật thảm thiết!

Nhưng cô tin rằng, Mộ Dạ Triệt sẽ không tính ra sai lầm, khiến một nhà ba người bọn họ bỏ mạng trong miệng cá mập......

Mà quả nhiên, hai chân bọn họ thiếu chút nữa xẹt qua mặt biển, khiến cho mấy con cá mập chú ý, gió thổi dù, trực tiếp đẩy bọn họ lên mặt đảo!

Cô chật vật ngã lên những rễ cây đại thụ, sau đó lập tức nôn mửa không ngừng, đầu óc mê muội một trận.

Mộ Dạ Triệt lập tức giúp cô cởi dù trên người, sau đó cõng cô đang suy yếu, ôm con đang khóc lớn, mang hai mẹ con lập tức rời khỏi nơi này.

Thật hiển nhiên hòn đảo này không có bờ cát, toàn bộ đều là đại thụ, rễ cây đại thụ đều vói vào biển, bị nước biển tẩm bổ máy ngàn mấy vạn, thậm chí mấy triệu năm.

Bọn họ không thể dừng lại trên bờ biển, vì hôm nay có gió lốc, mặt biển vô cùng nguy hiểm, có thể khiến ca nô lật nghiêng, cũng có thể cọ rửa sạch hòn đảo, làm cho sóng biển cuốn mọi sinh vật trên hòn đảo.

Giờ phút này bọn họ nằm ở bờ biển, không muốn bị cuốn xuống biển, không thể ở lâu!

Hắn cõng Cổ Dư đi vào rừng rậm, nhìn thấy nơi này ngoài cổ thụ chính là cổ thụ, ngay cả một cây cỏ cũng không có!

Điều này chứng minh sóng biển thường xuyên cọ rửa nơi này, diệt sạch vạn vật, duy nhất không thể đẩy ngã những cây đại thụ này, dùng nước biển tẩm bổ những cây đại thụ che trời này.

Mộ Dạ Triệt chọn một gốc cây đại thụ có nhánh rễ tráng kiện, để Cổ Dư leo lên trước, sau đó đưa con lên sau, cuối cùng mình mới leo lên.

Thân thể Cổ Dư có chút ổn hơn, nằm ở nhánh cây to, nhìn rừng rậm cùng biển cả, nòi giọng khàn khàn: "Em cảm giác chính mình đã rớt xuống biển."

Bởi vì giờ phút này nước biển đang dâng lên hòn đảo, mãnh liệt mà đến, dưới chân cô đều là nước biển.

Tốc độ quá nhanh! Nếu vừa rồi Mộ Dạ Triệt không cõng cô chạy nhanh đến nơi này, có lẽ, bọn họ đã bị cuốn xuống biển!

"Ngốc." Mộ Dạ Triệt dùng bàn tay sờ lên trán cô, sau đó ôm cô cùng con vào lòng, một nhà ba người nằm dưới cây đại thụ to lớn, nhìn nước biển bao phủ nơi này, "Chờ hừng đông, trời sẽ trong lại, gió cũng sẽ ngừng, đêm nay chúng ta chấp nhận ở lại đây vài giờ, ngày mai sẽ có thuyền lại đây cứu chúng ta."

"Vâng." Cổ Dư suy yếu nằm trong lòng hắn, thân hình thấm ướt mưa chui chui trong lòng hắn, hấp thu độ ấm trên người hắn.

Cô rất lạnh! hơn nữa dưới chân bọn họ chính là nước biển, cô sợ một cơn sóng đập vào đây, bọn họ sẽ bị cuốn vào biển!

"Đừng lo lắng, nơi này không có cá mập, chỉ có cá nhỏ." Mộ Dạ Triệt ôm chặt cô cùng con trong lòng, cúi đầu hôn hôn trán hai mẹ con, để cô nhìn xem nơi này cao hơn so với nước biển, cao hơn một mét. Hơn nữa trên đỉnh đầu bọn họ có một căn nhà gỗ được dựng trên một nhánh cây to, là một nơi cho người đi biển ở lại, tỏ vẻ nơi này cũng từng có người đến.

Như vậy là tốt rồi, ở căn nhà gỗ cao cao kia, không sợ sẽ bị cuốn xuống biển!

"Chúng ta leo lên đi." Hắn bảo cô leo lên trước, chính mình thì ôm con, mang theo đồ ăn lấy từ khí cầu cùng áo khoác ướt nhẹp, một đường leo lên trên.

Sau khi vào nhà gỗ, hai người nằm thẳng trong căn phòng nhỏ hẹp, giống như nằm trên chiếc giường lớn của chính mình, lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nhà gỗ khô ráo mà đơn sơ, cái gì cũng không có, nhưng vừa vặn có thể nằm hai người, vì thế hai người cứ thế lẳng lặng nằm, con nằm giữa bọn họ, hắn dùng tư thế ôm hai mẹ con, sưởi ấm cho hai mẹ con. Con nhận hết đau khổ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, thân mình cang chui càng chặt, hấp thụ độ ấm trên người ba, Cổ Dư cũng chui trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, chờ nước biển rút.

---

Wattpad 01/07/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro