Ngoại truyện 179: Đêm trên đảo hoang (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Mưa to đã ngừng, tất cả an tĩnh lại.

Thế này Hà Mộ Nhu mới ngẩng đầu khỏi lòng Đông Húc, quay đầu nhìn ra ngoài, xác định bên ngoài không còn sấm sét.

Mà cho đến lúc này, cô cúi đầu nhìn ngực mình, thế này mới ý thức được trên người mình trống rỗng, bên trong không mặc gì!

Nếu cô không mặc gì, vừa rồi Đông Húc ôm cô như vậy, chẳng phải là xem sạch cơ thể cô?!

Cô vì nhận thức này mà cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ lại khó xử, vội vàng kéo nhanh cổ áo vét, nhanh chóng xoay người đi!

Cô lớn như vậy, chưa từng bị đàn ông nhìn thấy thân thể mình, cũng không có lõa lồ ôm đàn ông thân mật như vậy! Lãnh Đông Húc vừa ôm vừa nhìn cô như vậy, chẳng phải hủy hoại sự trong sạch của cô rồi?!

Mà bên này, Đông Húc thấy cô trốn tránh, biết cô ý thức được mình quần áo không chỉnh tề, vì thế cất bước đi qua bên này đống lửa, dùng chân nhẹ nhàng dập lửa, dẫn đến từng trận khói đặc.

"Thu dọn một chút, đội cứu hộ sẽ lập tức đến đây." Hắn nghiêng người nói với bên này, đôi mắt thản nhiên quét nhìn Hà Mộ Nhu một cái, ý bảo cô lập tức mặc quần áo, "Giờ đã bình minh, trời sẽ mau sáng, cô tốt nhất nên nghĩ cách ứng phó với Hà Tình thế nào."

Nguyên một đêm, bọn họ đều ở đây, chỉ sợ là làm cho Hà Tình sứt đầu mẻ trán, nhất định không bỏ qua cho con gái.

Nhưng hắn không tin Hà Tình trong khoảng thời gian họp hành ngắn ngủi khi Mộ Dạ Triệt vắng mặt, không cố gắng tranh thủ cơ hội đoạt lại khách sạn.

Với sự biết của hắn về Hà Tình, sự nghiệp chính là sinh mạng của bà, một khi sự nghiệp va phải đá ngầm, bà nhất định sẽ dùng tất cả thời gian cùng tinh lực của mình để cứu vãn! Chuyện chung thân đại sự của con gái để qua một bên!

"Không cho anh nhìn lén." Hà Mộ Nhu căn bản không nghĩ tới tâm tư của mẹ, trừng mắt nhìn Đông Húc, sau đó lập tức chạy đến phía sau giá thay đồ thay quần áo, nhanh chóng lấy bộ váy lễ phục phơi trên cái giá, đưa lưng về phía bên này, mặc bộ váy rách tung tóe vào, hoang mang rối loạn che khuất thân thể cô, cuối cùng mặc áo vét của Đông Húc ở trên người mình.

"Đi thôi." Cô thật vừa lòng Đông Húc lịch sự đứng xoay lưng ở cửa, dùng cánh tay hất hất mái tóc rối của mình, cười duyên đi đến bên cạnh hắn, "Sau khi trở về, anh đừng nói cho mẹ tôi biết, chúng ta ôm nhau ở trong này." Hơn nữa cô còn bị xem sạch. Nếu không, cô nhất định không còn mặt mũi gặp Hàn Triệt.

Đông Húc thì khẽ nhếch môi, nụ cười như ẩn như hiện, sâu trong đôi mắt mang chút tà ác, cười nói: "Chúng ta vốn chính là mối quan hệ hôn phu thê, mọi người biết chúng ta ở trong này đã làm gì, không cần giải thích."

Tại hòn đảo này, tất cả mọi người đều biết hắn cùng Hà Mộ Nhu hẹn hò, đồng ý làm tấm khiên cho Hà đại tiểu thư, bởi vậy mối quan hệ của hắn cùng Hà đại tiểu thư không giống bình thường, căn bản không cần Hà đại tiểu thư giấu đầu lòi đuôi.

"Nhưng mà...... nhưng ở bữa tiệc hôm qua, anh vừa mới tuyên bố trước mặt mọi người Cổ tiểu thư mới là vị hôn thê của anh." Hà Mộ Nhu dùng cánh tay chưa bị thương gắt gao kéo hắn, nhắm mắt theo đuôi đi bên người hắn, ra khỏi căn lều nhỏ này, lại kéo hai chân không dám bước lên mặt đất, bị bẫy lợn rừng dọa sợ, "Đông Húc, anh cõng tôi đươc không? Chân của tôi bị thương, giờ vẫn còn đau."

Lãnh Đông Húc bị câu nói vừa rồi của cô đánh thức, nheo mắt, bỗng nhiên ý thức được, chính mình đúng là sau khi diễn trò cùng Hà Mộ Nhu, căn bản là không có giải thích với mọi người mối quan hệ của hắn cùng mẹ con Hà gia, mà là trực tiếp tuyên bố với mọi người Cổ Dư là vị hôn thê của hắn, khó trách Cổ Dư sẽ tức giận!

Hắn hẳn là nếu muốn rõ ràng, Cổ Dư cũng không cần loại tình yêu này của hắn, ngược lại là hắn, luôn luôn chờ cô gật đầu.

Mà nay, tình cảm giữa bọn họ dường như không còn nguyên vẹn......

"Đông Húc, anh đang suy nghĩ gì?" Hà Mộ Nhu bên cạnh lắc lắc hắn, để hắn đang chăm chú nhìn phía trước cúi đầu xem cô, chính mình thì sợ hãi nhìn bốn phía im ắng, sợ rừng cây bên cạnh, đột nhiên có vài con lợn rừng nanh sắc nhọn hướng lại đây tấn công cô, vì thế cô lại gắt gao ôm Đông Húc, chính là không chịu buông tay, nhìn xung quanh, "Đông Húc, anh cõng tôi được không?"

Thế này Lãnh Đông Húc mới quay đầu nhìn cô, sau đó cõng cô lên lưng, thân hình cao lớn lẳng lặng đi dưới rừng cây.

Một đêm gió lốc đi qua, rất nhiều cây đại thụ bị sét đánh ngã, nhưng trong không khí bình minh này, lại phiêu tán một mùi tươi mát bùn đất bị cọ rửa.

Giờ phút này trời đã tờ mờ sáng, đây là lần đầu tiên Hà Mộ Nhu nhìn thấy bầu trời hừng đông lúc rạng sáng bốn năm giờ.

Hơn nữa cảm giác được Lãnh Đông Húc cõng lên lưng thật thoải mái, vững vàng, bước đi lại như bay, đi giữa không khi rừng cây thanh u. Thật ra nói nơi này là rừng cây, không bằng nói nơi này là rừng rậm, bởi vì núi non song nước, có nguy hiểm!

Có lợn rừng, có rắn, còn có những con vật hình thú kỳ quái nguy hiểm!

Mà được Lãnh Đông Húc cõng như vậy, cô cảm thấy thật an toàn, giống như tất cả cầm thú đều không làm hại được cô, chỉ cần có hắn, có thể cứu cô ra khỏi bẫy lợn rừng nguy hiểm, vì cô là thổi lửa sưởi ấm, băng bó miệng vết thương cho cô, thậm chí còn dùng tấm lưng rộng cõng cô đi giữa rừng.

Do nhớ rõ trước kia khi cha còn sống, cha cũng chưa từng cõng cô như vậy, bả vai sẽ ấm áp cỡ nào.

Giờ phút này, Hà Mộ Nhu dựa mặt lên tấm lưng rắn chắc của Lãnh Đông Húc, bầu trời trên đỉnh đầu dần dần sáng, trên chóp mũi là hơi thở bùn đất cùng cỏ xanh tươi mát, bên tai là tiếng chim hót, cứ như vậy dần dần chìm vào giấc ngủ......

Đến khi cô tỉnh lại, Đông Húc là cõng cô ra khỏi rừng, liên hệ được đội cứu hộ.

Hà Mộ Nhu được Hà Tình đón về phòng khách sạn tĩnh dưỡng, Lãnh Đông Húc cùng Hà Tình thì đứng ở văn phòng, ai cũng không mở miệng. Giờ phút này Đông Húc đang đứng trước cửa sổ gọi điện, nhìn mặt biển xanh thẳm trước mặt, Hà Tình thì hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

"thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng......" Điện thoại không ngừng truyền đến âm thanh này, khiến Lãnh Đông Húc không thể không cúp máy gọi Cổ Dư, xoay người nhìn chằm chằm Hà Tình kia.

Hơn mười phút nơi này, hắn lần lượt gọi cho Dạ Triệt và Cổ Dư vô số lần, nhưng điện thoại cùng truyền đến một âm thanh giống nhau, làm cho hắn không thể không tin tưởng Dạ Triệt và Cổ Dư mất tích!

"Ngày hôm qua chị đã làm gì với bọn họ?" Hắn chậm rãi tới gần Hà Tình, ánh hung ác nham hiểm sẵng giọng nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo kia, "Trợ lý của Dạ Triệt cũng gọi điện tới, nói hôm qua không thấy quay trở lại Singapore! Dạ Triệt cùng Cổ Dư đã mất tích!"

"Có lẽ bọn họ đi ra ngoài hưởng tuần trăng mặt." Hà Tình mặc bộ váy màu đỏ bó sát người nhún vai, cũng không cho rằng đây là vấn đề gì lớn, "Có lẽ bọn họ lạc đường trên biển, vì thế quyến định ở lại trên biển vài ngày, cho bản thân nghỉ ngơi."

Ngày hôm qua sau khi thay đổi lộ tuyến của khinh khí cầu xong, trời đột nhiên nổi sấm sét mãnh liệt, tia chớp lóe sáng cả bầu trời, tuy rằng bà ý thức được như vậy có khả năng xảy ra chết người, nhưng lộ tuyến đã bị bà thay đổi, bà cũng có ý phái người đi tìm, nhưng tìm không thấy, bà còn có thể làm gì bây giờ?

Bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt Lãnh Đông Húc, ngày hôm qua vì muốn tổng thống phê duyệt dự án, bà mới cố ý sửa đổi lộ tuyến khinh khí cầu!

"Đông Húc, chú nên nghĩ kỹ một chút, hiện tại vị hôn thê của chú bỏ trốn cùng Hàn Triệt, lòng của cô ta không có chú, chú không nên thương nhớ cô ta nữa." Hà Tình đến gần Đông Húc, dùng một bàn tay xoa xoa lồng ngực rắn chắc của hắn, ái muội, mị nhãn như tơ, "Nói không chừng, hai người này đang ân ái nhau trên một hòn đảo nào đó, sớm đã quên sạch sự tồn tại của chú rồi."

Bà phái người đi điều tra, gió lốc trên biển quá lớn, tất cả thuyền bè cùng đội cứu hộ đều phải cập bờ, không ra khơi được.

Nhưng sau khi bão tan, đội cứu hộ lại phát hiện xác khinh khí cầu, không phát hiện thi thể. Nói cách khác, có khả năng hai người này đã chìm xuống biển, cũng có khả năng đã được cứu.

Lãnh Đông Húc giữ lấy bàn tay không an phận của Hà Tình, nhìn chằm chằm, "Tay của chị thật lạnh? Trong người thấy không khỏe sao? Nói cho tôi biết, ngày hôm qua rốt cuộc đã làm chuyện gì với bọn họ!"

Gương mặt hắn hừng hực lửa giận, dùng sức giữ chặt bàn tay kia của Hà Tình, mu bàn tay nổi gân xanh, gần như bóp nát xương cốt mảnh khảnh của Hà Tình, "Vừa rồi trạm không mới báo cho tôi biết, có người cố ý sửa đổi lộ tuyến của khinh khí cầu, làm cho khinh khí cầu rơi xuống biển!"

"Đông Húc!" Sắc mặt Hà Tình khẽ biến, kêu than một tiếng, một tay rút cổ tay kia của mình ra khỏi lòng bàn tay của hắn, lạnh lùng, "Bản phu nhân cái gì cũng không có làm, chú đừng đứng đây đoán lung tung! Còn nữa, chuyện chú đem Mộ Nhu vào rừng, chờ tôi điều ra rõ sẽ tính sổ với chú!"

Bà bỏ tay mình ra, híp mắt lại liếc nhìn Đông Húc một cái, sau đó xoay người, nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng, căn dặn thư kí ngoài cửa, "Ali, cô lại đây, tôi có chút chuyện cần cô đi làm."

Tối hôm qua Đông Húc cùng Mộ Nhu ở trong rừng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nếu không vì quần áo Mộ Nhu không chỉnh tề, lời nói lộn xộn. Bà sớm nói qua, Đông Húc không thể nhìn trúng Mộ Nhu, bởi vì hắn là cha dượng của Mộ Nhu, cha dượng làm sao có thể cùng con gái nuôi được? Điều này rất hoang đường, bà tuyệt đối không cho phép Đông Húc cùng Mộ Nhu trở thành vợ chồng thật sự!

"Hai ngày sau, Hà Tình chị sẽ vì những hành vi của mình mà trả giá đắt!" Lãnh Đông Húc cũng không ép hỏi bà, tiếng nói bình tĩnh, khuôn mặt lãnh ngạo, thân hình lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nheo mắt nhìn thân ảnh Hà Tình vội vàng rời đi, "Tôi hiểu rõ rốt cuộc chị đang làm cái gì, Hà Tình, chẳng qua là người đàn bà góa mà Lục Trình Dục phó thác cho tôi. Trách nhiệm của tôi đối với mẹ con Hà gia, chính là chăm sóc tốt cho Hà Mộ Nhu, tìm cho cô ấy một người chồng tốt. Mà Hà Tình chị thân là mẹ của Hà Mộ Nhu, mới có cơ hội đứng ở đây hôm nay, có được địa vị hôm nay, chẳng lẽ chị không hiểu được, trách nhiệm chung của chúng ta là vì Hà Mộ Nhu? Là con gái của chị mang đến cho chị tất cả những gì hôm nay, chứ không phải người mẹ đẻ ra con gái ruột của Lục Trình Dục, Lục Trình Dục mới là ân nhân của Lãnh Đông Húc này!"

Hà Tình phía trước lập tức dừng lại bước chân, nắm chặt bàn tay, nhưng không quay đầu lại, chỉ là dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía trước, đóng cửa phòng thật mạnh.

---

Tiểu Kiêu Kiêu vẫn nằm ngủ trong lòng mẹ, thật ấm áp, thật mềm mại, nhưng sau lại phát hiện, cậu không được mẹ ôm nữa, dưới khuôn mặt cũng không có bộ ngực nồn nộn mềm mại gối đầu.

Giờ phút này cậu bé đang năm trong góc nhà gỗ cao ráo, bộ ngực của mẹ chuyên làm gối đầu cho cậu thì đang trong miệng ba, chỉ thấy ba của cậu đang đè thân hình dương cương nam tính lên người mẹ, đang hôn ngực mẹ, hai người đều thoát y, mẹ với làn da trắng dáng người khêu gợi thế nhưng lại đang phát ra tiếng kêu......

Tuy rằng áp lực đè nén, rên rĩ, nhưng vẫn đánh thức cậu dậy.

Tiểu tử này mở to mắt nhìn, sau đó tiếp tục ngủ, căn bản không biết người lớn đang làm cái gì.

Ở trong đầu của cậu bé, đó chỉ là một loại ấn tượng, thì phải là vì sao ba lại ăn ngực mẹ? Chẳng lẽ ba cũng giống cậu, muốn uống sữa sao? Thế uống sữa thì vì sao lại nằm đè lên người mẹ? Vì sao lại muốn ăn sạch toàn thân của mẹ?

Thân thể ba cao lớn cường tráng như vậy, không sợ phá hư mẹ sao?

Hơn nữa, mẹ đang kêu A, hừ rên đè nén, càng lúc âm thanh càng lớn, tại căn nhà gỗ nhỏ này, làm cho tiểu bảo bảo đang buồn ngủ, lại mở to mắt nhìn thoáng qua.

Lần này càng ngày càng quá phận, ba cao lớn anh tuấn, ôm lấy cái eo mảnh khảnh của mẹ, tại không gian có hạn này mà ra sức cày cấy, không chỉ có mẹ đang thống khổ hừ kêu, toàn bộ căn phòng cũng di động, kêu 'dát chi, dát chi', tựa như không chịu nổi lực lượng một nhà ba người này, nhất là ba đang có động tác dũng mãnh trên người mẹ......

Tiểu bảo bảo tất nhiên không hiểu điều gì, nhìn thoáng qua lại nhắm mắt ngủ, đem tiếng kêu của ba mẹ trở thành khúc hát ru, tiếp tục ngủ.

Mà bên này, Cổ Dư chìm đắm trong cảnh mơ dưới va chạm kích tình của Mộ Dạ Triệt, trên thân thể bắt đầu có kích thích, làm cho cô căn bản không có thời gian tự hỏi nơi này là đâu, mà bọn họ lại đang làm cái gì.

Khi đỉnh đầu tóc màu đen của hắn đang di chuyển từ ngực xuống phía dưới, tạo kích thích thật mạnh trên thân thể cô, quen thuộc như vậy, ôn nhu như vậy, mà cảnh vật trước mắt cô lại đẹp như dải ngân hà, trong phòng nhỏ lại ấm áp như vậy, động tác của hắn lại ôn nhu, cô bỗng nhiên muốn buông bỏ tất cả, vĩnh viễn chìm đắm trong loại tốt đẹp này.

Nếu vẫn tốt đẹp như vậy thì tốt biết bao, không chỉ có có thân thể thỏa mãn, mà còn tâm hồn mưa móc dễ chịu.

Cô vẫn nhớ rõ, cô từng bị hắn hối hôn, hắn nhận định cô là cô gái thô thiển không chịu nổi, lười biếng liếc nhìn cô một cái, thậm chí đem toàn bộ yêu cùng thương tiếc dành cho một cô gái khác, đối với cô chỉ có sự tham luyến thân thể, phù hợp lăn giường, như vậy đúng là như vậy, cô mới nghĩ thật tốt đi nhấm nháp nội tâm hắn, chấp nhận hắn ôn nhu cùng yêu.

"Cổ Dư." Mộ Dạ Triệt ở trên người cô dời đôi môi lửa nóng dến bờ môi hồng nhạt của cô, ánh mắt nóng rực vẫn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô, giữ lấy môi cô, một phen ôm chầm lấy eo của cô, lại là một nụ hôn sâu triền miên nồng nhiệt, "Hãy trao cho anh, để anh chăm sóc em thật tốt."

Đồng thời, hai cơ thể cũng gắt gao kết hợp cùng một chỗ, đây là thật lâu về sau, hai người lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vời của thân thể đối phương, song song khàn khàn một tiếng.

"......" Cổ Dư cắn môi đè nén xuống thân thể bị đánh sâu vào, tại một khắc này có chút thanh tỉnh, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của Mộ Dạ Triệt, ngửi hương vị quen thuộc của hắn, nhất là sau khi hắn ôm cô tiếp tục động tác phía dưới, cô bỗng nhiên kêu to một tiếng, bắt lấy nhánh cây bên cạnh, nghiêng mặt đi, nhìn bên ngoài, thân thể phiếm hồng cũng phập phồng theo hắn......

Xa xa, mặt biển yên tĩnh, ánh trăng bạc lóng lánh trên mặt nước, cả hòn đảo liền đứng lặng giữa đại dương, yên tĩnh mà xinh đẹp.

Mặc dù hòn đảo đơn độc giữa biển, có căn nhà gỗ hơi hơi chấn động do động tác của hắn, truyền đến thanh âm đứt quãng của cô, âm thanh hắn gầm nhẹ, nhưng tại tiên cảnh này, là không có người ngoài nào lại đây quấy rầy, cảnh đẹp như trong mơ...... Cho đến khi phía Đông nổi lên tia sáng mặt trời đầu tiên, ánh bình minh chiếu sáng lên toàn bộ mặt biển yên tĩnh, mới mơ hồ có thể thấy được một con thuyền cứu hộ đang hướng bên này mà đến......

Nhưng con thuyền cách nơi này rất xa, mới chỉ là một chấm trắng nhỏ, đối phương có thấy được nơi này hay không, còn cần một doạn thời gian rất dài.

---

Wattpad 04/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro