Chương 7: Uy Hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cắn răng chịu đựng đau đớn nhưng vẫn như cũ không có buông tay ra.

"Di Di, chị thật sự không nhịn được, thật xin lỗi."

Mộc Di ở trong ngực cô khóc lên, giãy giụa muốn tránh thoát cái ôm của cô.

"Chị mau buông em ra, buông ra! Em không muốn nhìn thấy chị! Hu hu!"

"Em không thể không để ý đến chị!"

Một tay cô trực tiếp cầm lấy chiếc đũa, tay còn lại đột nhiên nắm cổ tay nàng.

"Vậy em chạm vào chị thì sao? Thế là huề nhau đúng không?"

Mộc Di mở to đôi mắt đầy nước, sức mạnh tay cô quá lớn, cầm tay nàng đè xuống phía dưới.

"Không...biến thái! Em không muốn sờ, không muốn!"

Dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải chịu thiệt thòi, Mộc Di dùng hết sức lực giãy giụa, đến cuối cùng cảm thấy thật sợ hãi, nức nở cầu xin cô.

"Em sai rồi...huhu...thực sự sai rồi, em tha thứ cho chị, buông em ra, để em đi, được không? Em không muốn sờ vào đâu!"

Tay cô dừng lại, hỏi lại.

"Tha thứ cho chị đúng không?"

Mộc Di vội vàng gật đầu, định rút tay về.

" Sẽ để ý đến chị đúng không?"

"Sẽ."

"Sẽ ở bên cạnh chị đúng không?"

Nàng nghiến răng và lại gật đầu một lần nữa.

" Vậy em sẽ kết hôn với chị thì sao?"

Nàng trợn to mắt.

"Chị nói bậy bạ gì đó! Cút đi, cút đi ! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị đâu!"

Cô cười.

" Chỉ cần tha thứ cho chị, lần sau không được nói không cần chị nữa."

Mộc Di thật uất ức, nàng cảm thấy mình giống như bị uy hiếp, người trước mặt nàng không biết đang nghĩ gì, nàng sợ cô sẽ làm ra hành động nguy hiểm nào đó.

Buổi tối, một nhóm người vây trước cửa bếp để đốt lửa, cùng nhau thảo luận về kế hoạch giảng dạy, Mộc Di tìm được cô Lục và cô Quất cố tình ngồi chen vào giữ họ để trò chuyện, nhằm tránh xa Cảnh Nghi.

Ngọn lửa bùng cháy hừng hực làm phát ra thanh âm 'bùm bụp' trên thanh gỗ bị thiêu, tia lửa bắn ra khắp nơi, chiếu hình ảnh trong con ngươi của người phụ nữ, cô ngồi trên ghế đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đang ngồi giữ hai người kia, mất hồn mất vía nghe cuộc thảo luận.

"Giáo sư Cảnh, chị nghe hiểu không?"

Lý Cầm hét to một tiếng, thanh âm đầy ý trêu chọc cùng diễu cợt.

"Tâm tư quá tập trung như vậy chắc nghe không hiểu đâu! Tôi nói lại lần nữa, lịch giảng dạy được dán trên cửa, có ba phòng học mọi người thay phiên nhau sử dụng. Chúng ta có rất nhiều giáo viên nên cũng có thể kèm riêng cho từng em, được không?"

"Có thể, không thành vấn đề!"

Vài người phụ hoạ, Lý Cầm nói.

"Cô Mộc là trường hợp đặc biệt, chúng tôi không thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu. Làm phiền cô giải thích cho những đứa trẻ không biết nói. Nếu cô gặp bất cứ vấn đề nào hãy nói với chúng tôi cùng nhau giải quyết."

Mộc Di gật đầu, ý chí quyết tâm của nàng sáng bừng dưới ngọn lửa.

Trước khi nàng đến, những đứa trẻ đặc biệt đó được Lý Cầm dùng ngôn ngữ nói và viết để giao tiếp, điều này làm cho chúng quen biết, tiếp thu với ngôn ngữ ký hiệu một cách nhanh hơn.

Mộc Di đi theo các giáo viên nữ, xách Vali hướng tới kí túc xá, mới bước đến cửa tay đã bị Cảnh Nghi nắm lấy.

Đột nhiên không kịp phòng bị xoay người, cô cúi đầu thì thầm vào tai nàng.

"Ngủ ngon, Di Di!"

Trên má dường như có thứ gì thiêu đốt, cả người nàng cảm thấy hơi nóng trong khi đó cô cũng không hề có nói những lời mập mờ mà!

Sau khi dọn xong đồ, Mộc Di lấy túi chườm nóng từ trong rương hành lý ra, phía sau các giáo viên đang bàn tán xôn xao.

"Cô Mộc, cô và giáo sư Cảnh gặp nhau như thế nào? Hai người hẹn hò bao lâu rồi? Khi nào thì kết hôn?"

"Tôi, chúng tôi không có quan hệ gì..."

Mấy người lần lượt nhìn lại nàng, cô giáo Lục đầy vẻ không tin.

" Thật sao? Hai người còn không có hẹn hò? Chẳng lẽ hai người đang trong thời kỳ tìm hiểu nhau? Hay đã kết hôn rồi?"

Nàng xấu hổ cười.

" Không có kết hôn, cũng không có trong thời kỳ tìm hiểu nhau, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè."

Cô Quất cười mạnh, vỗ tay.

" Tôi hiểu, tôi hiểu rồi! Cô Lục cũng đừng lo lắng, bọn họ sớm muộn cũng phải kết hôn."

"Không, không phải..."

"Haha nói đúng, người trẻ tuổi yêu nhau, chúng ta nhìn xem là được, không cần xen vào."

"Hai người không ở bên nhau tôi liền phát trực tiếp ăn phân!"

Cô Quất nắm tay thề thốt, Mộc Di định ngăn cản.

"Chị Quất, đừng như vậy, chúng tôi thật sự không có khả năng."

"Ai nha, cô Mộc đừng nói lời trái với lương tâm như vậy. Cô thực sự thích giáo sư Cảnh đúng không? Tôi có thể nhìn thấy điều đó từ trong ánh mắt của cô."

Không, nàng mới không có thích cô đâu!

Nàng ăn nói cũng không nhanh nhẹn nên không thể giải thích rõ ràng, chưa nói được lời nào liền bị người khác chặn họng.

Tám giờ sáng trên núi mới tờ mờ sáng, trong không khí đầy mùi ẩm mốc, nàng hít sâu vào, lập tức trở nên tình táo không ít.

Mộc Di rửa mặt xong, mặc một chiếc áo khoác bông đi ra ngoài, cách đó không xa có tiếng chim kêu trong rừng, nàng nhìn thấy vài giáo viên nam đang dùng sức xách xô nước đi ra khỏi rừng.

"Sáng sớm đã phải đi lấy nước, mọi người vất vả rồi."

Lý Cầm chỉ về phía sau.

" Cô Mộc người vất vả còn ở phía sau, hình như chân giáo sư Cảnh bị thương nên không đuổi kịp chúng tôi, cô nên đi xem thử một chút."

"Chân bị thương? Chị ấy sắp về đến chưa? Tại sao chị ấy là nữ mà lại đi với các anh"

"Cái này tôi không rõ lắm, là giáo sư Cảnh muốn đi."

Mộc Di chớp mắt, nàng thực sự không muốn đi. Nàng chợt nhận ra, hình như hôm qua mình đã giẫm mạnh vào chân cô, lực đạo cũng không hề nhẹ.

Có phải vì điều này không?

Nàng do dự, nhìn con dương đầy sỏi đá ghồ ghề, lại còn xách thùng nước nặng như vậy, thật không tiện đi lại.

Mộc Di cắn môi, đôi môi hồng hào bị nàng cắn tái nhợt.

Trong lòng mặc dù rất không muốn đi chút nào, nhưng lại rất lo lắng cho cô, mong cô có thể chịu đựng được đừng bị ngã.

Lý Cầm quay đầu lại, đã thấy nàng chạy về phía rừng cây, tốc độ rất nhanh, vài lọn tóc phía sau lưng bị gió thổi bay.

Mộc Di bước trên cục đá lồi lõm mà đi, tiếng suối nước bên trong ngày càng gần, một lúc sau, nàng nhìn thấy cô đang xách xô nước đi tới, cô mặc một chiếc áo hoodie đen rộng cùng với chiếc quần màu đen, một bộ dáng nhẹ nhàng, giản dị.

"Sao em lại ở đây?"

Mộc Di nhìn xuống chân cô, tư thế bước đi rất bình thường, nào có giống với bộ dạng bị thương.

"Em, em nghe thầy Lý nói chân chị bị thương, là do hôm qua tôi dẫm vào chân chị sao?"

Cảnh Nghi chớp mắt, phản ứng nhanh nhất có thể, cô đặt cái xô trên tay xuống đất, người dựa vào thân cây.

"Ừm có hơi đau, không sao. Chỉ là đi vài bước liền dừng lại nghỉ chút, không có việc gì, chân hơi sưng mà thôi."

"Thực sự không có việc gì sao? Chị bôi thuốc chưa? Em xin lỗi vì đã dùng quá sức... Bằng không em xách thùng nước giúp chị, em có thể xách được nó."

Nàng chạy tới, khuôn mặt đầy áy náy. Cảnh Nghi dựa lưng vào cái cây phía sau rồi từ từ ngồi xổm xuống với vẻ mặt đau đớn giống như đã vượt quá sức chịu đựng.

" Vừa rồi bị vướng một cái cành cây, chân giờ có hơi sưng, chờ chị nghỉ ngơi một lát liền đỡ hơn, thùng nước này rất nặng, em không thể xách nổi nó đâu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, ngay cả đôi mắt cũng đỏ, hối hận nhìn cô.

" Xin lỗi, thật xin lỗi. Chị cởi giày ra một chút cho em xem thử, nếu nặng quá là liền gọi người đến giúp."

Cô đột nhiên che đầu gối thở một hơi.

"Đau quá, đến giúp chị xem đùi có bị trầy xước không, ở đây có rất nhiều cỏ dại cùng với gai."

"Sẽ không xuyên qua quần chứ? Trời lạnh như vậy sao không mặc hai quần?"

Nàng chạy tới chỗ cô với vẻ mặt đầy lo lắng. Cảnh Nghi mỉm cười khi thấy nàng chạy về phía mình, cô duỗi chân thẳng về phía nàng, Mộc Di liền bị vấp ngã, cả người đột nhiên bị cô ôm lấy, đôi mắt nàng trừng lớn ngã vào lòng cô, hương thơm từ người cô tỏa ra thật sự rất thơm, rất cuốn hút.

Người phụ nữ ôm vòng eo mềm mại của nàng, đầu dựa vào vai nàng, hôn lên vành tai quyến rũ, thì thầm nói.

"Sao lại không mặc hai quần chứ? Còn có quần trong đó, em muốn nhìn thử không?"

Cô vừa nói vừa nắm lấy tay nàng, hướng vòng eo tinh tráng của mình sờ soạng một lúc rồi không cho cơ hội vùng vẫy, nắm tay nàng xuyên qua chiếc quần màu đen rộng thùng thình, sờ đến chiếc quần lót có độ co dãn tuyệt vời, ngón tay mềm mại liền chạm đến đồ vật căng phồng nào đó của cô.

Ầm ầm, Mộc Di cảm thấy mình có thể sụp đổ ngay lập tức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro