73-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Editor: Trầm Lăng

Chương 73: Bạch nguyệt chu sa (4)

Từ khi ra đời, Văn Khang Bình luôn cảm thấy mọi thứ đều rất vô vị, ăn cơm vô vị, học tập vô vị, giao du vô vị, cho dù là sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ người thân, cũng vô vị khiến người ta phiền lòng.

Cõi đời này, căn bản chẳng có thứ gì đáng giá để gã nhọc lòng.

Thế giới này tẻ nhạt đến mức làm người ta giận sôi, cha mẹ nhân ái gã che chở gã, người xung quanh mời gã khoe gã, ngay cả Đại tiểu thư của Trương gia luôn luôn kiêu căng tùy hứng, cũng chỉ cần gã nhẹ nhàng quăng một ánh mắt, liền lập tức ngoan chẳng khác gì con mèo nuôi ở nhà.

Tẻ nhạt và vô vị, gã chẳng có hứng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, gã có thể nhìn thấy dục vọng của tất cả mọi người đối với gã, bọn họ tiếp cận gã, vốn cũng không phải vì bản thân gã, mà là vì thân phận người thừa kế Văn gia, Văn Khang Bình và người thừa kế Văn gia, đâu phải là một, Văn Khang Bình từ nhỏ đã biết điều đó.

Nhìn hiểu, nhìn biết, mới càng vô vị.

Văn Khang Bình thiên tư thông minh, người khác học một năm hai năm cũng chưa chắc có thể đuổi kịp gã học một tháng hai tháng, những thứ dễ dàng đạt được, tất nhiên cũng mất rất nhanh, không bỏ ra mồ hôi và nước mắt, có đơn giản và dễ dàng, vì sao cần chú ý?

Gặp được Lâm Châu, là một chuyện bất ngờ.

Văn Khang Bình đã sớm biết Văn gia có một đứa con trai nuôi và một đứa con gái nuôi, ngày sinh tháng đẻ của chúng hợp với gã, dùng để trấn sát hộ gã, nói trắng ra, hai đứa nó là vật chặn tai, vạn nhất một ngày nào đó trời cao nhìn gã không vừa mắt, muốn tặng cho gã một kiếp nạn, thì kiếp nạn đó sẽ rơi xuống trên người vật chặn tai.

Văn Khang Bình chưa từng để tâm đến bọn chúng, cho đến cái ngày gặp phải Lâm Châu ấy.

Cố sự rất đơn giản, một cô bạn thân của Lâm Châu bị Chương Bình Hải làm lớn bụng, loại người như Chương Bình Hải tiêu biểu cho đám công tử nhà giàu, thích chơi trò chơi tình yêu, còn thích đùa bỡn thiếu nữ thanh thuần nhà bình thường, càng là người không rành thế sự thì càng muốn có được, chiếm được rồi đá đi, nói trắng ra, bản thân mình không có sự hồn nhiên ấy, nên không ưa những người có được sự hồn nhiên ấy trên cõi đời này.

Cô bạn thân bị Chương Bình Hải làm lớn bụng của Lâm Châu còn là một học sinh cấp ba, con gái nhà người ta là một cô gái thuần khiết, khi biết tin mình mang thai thì hoảng hốt, muốn liên hệ với Chương Bình Hải thì không liên lạc được, mắt thấy sắp không giấu được nữa liền kể mọi chuyện cho Lâm Châu, Lâm Châu bị chọc tức, sau đó đem sự tình tiền tiền hậu hậu hiểu rõ ràng liền mang theo cô bạn kia đến "Tình Cảnh" chặn người.

"Tình Cảnh" là một club cao cấp rất được bọn họ yêu thích, đúng ngày hôm đó, Chương Bình Hải trực tiếp bị hai người chặn lại ở nơi cách "Tình Cảnh" không tới trăm thước, Chương Bình Hải vốn chỉ muốn phát tiết, làm sao có khả năng phụ trách chứ?

Một tấm chi phiếu quăng ra, lưu lại hai chữ gọn gàng nhanh chóng: "Nạo thai!"

Cô bé kia khóc tại chỗ, Chương Bình Hải cười lạnh: "Làm sao, không đủ à?"

Vung tiền mặt rồi bỏ đi, cặn bã đến cực điểm, lúc ban đầu Lâm Châu còn có thể nhịn, nhưng nhìn thấy thái độ của Chương Bình Hải thì không nhịn nổi nữa, cô vốn là một cô gái có tinh thần trọng nghĩa, người bị hại còn là bạn thân của mình, tức giận bùng nổ tại chỗ, một bàn tay tát tới, lạnh lùng nói: "—— anh không biết xấu hổ!!"

Tình cảnh đó phi thường thú vị, Văn Khang Bình đến giờ vẫn còn nhớ, lúc Lâm Châu tát một cái, mấy người đó đều bối rối, chỉ có Văn Khang Bình, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Lâm Châu.

Nhìn kỹ, cô gái này còn rất đẹp, đặc biệt là hai con mắt vì phẫn nộ mà tràn đầy hỏa diễm, như một cành hoa mân côi, ngọt ngào, nóng bỏng, có gai.

Văn Khang Bình cảm thấy thú vị, gã từng gặp rất nhiều người, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra dục vọng của bọn họ, gã từng bị tính kế rất nhiều lần, cho nên khi nhìn thấy Lâm Châu, liền phát hiện cô không có một tia giả tạo nào,

Giống như một đóa hoa hồng lửa đỏ, nóng bỏng, lộ liễu, xinh đẹp, có gai, đâm người rất đau, nhưng chẳng sao cả, sự đau đớn khi bị đâm đó cũng có thể dễ dàng hóa thành khoái cảm, rất có tình thú đó.

Chương Bình Hải lúc đó liền nổi giận, dám ngang nhiên cho y một cái tát ngay trước mặt mọi người, thế nhưng Văn Khang Bình ngăn y lại, gã ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, hiếm thấy mở miệng nói: "Đi thôi."

Đây chính là đang che chở cho cô gái kia.

Lúc đó sắc mặt mấy người trên xe đều biến đổi, đặc biệt là mấy đứa con gái, ánh mắt nhìn Lâm Châu đều rất đáng sợ, thế nhưng không kẻ nào dám chống đối mệnh lệnh cảu gã, Chương Bình Hải cũng không dám.

Sau đó, Văn Khang Bình tra được tư liệu của Lâm Châu, biết cô chính là con gái nuôi của Văn gia, không khỏi cười cười, từ con gái nuôi biến thành con dâu nuôi từ bé, tựa hồ cũng không có gì không tốt, đóa hoa hồng có gai này, nhất định là của gã.

Gã bảo người đưa Lâm Châu vào sân sau, vì che dấu tai mắt người khác, cuối cùng vẫn đồng thời đưa Diệp Thiều An vào sân sau, trên bàn cơm vào một buổi sáng nào đó, Văn Khang Bình nhìn thấy một cảnh khiến mình hết sức bất mãn.

Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát cầm sách vở, thiếu niên tuấn tú nhã nhặn êm ái giảng giải cho cô, hai người cách nhau rất gần, đóa hoa hồng đỏ ấy như thu lại tất cả gai nhọn trên người, chỉ lộ ra cánh hoa mềm mại.

Thật khiến người ta tức giận.

Văn Khang Bình cười lạnh, thanh âm cung kính của quản gia khiến hai người chú ý, Văn Khang Bình cao cao tại thượng, ngồi trên chủ tọa, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nuôi của Văn gia tên gọi là Diệp Thiều An này.

Thiếu niên thanh đạm tuấn tú, một thân đồng phục học sinh trắng xanh đan xen khiến hắn càng tuấn tú kiên cường, mái tóc nhu thuận nằm sau gáy, lộ ra thính tai trắng nõn êm dịu, hắn hơi cúi đầu, nhìn mặt bàn, ngón tay đặt trên bàn, chỉ là đầu ngón tay hơi trắng bệch, càng không dám đối diện với mình,

Chỉ có như vậy.

Văn Khang Bình cười nhạo rút ra một kết luận, buồn bực ngán ngẩm, cũng chỉ là một thằng con nuôi không dám đối diện với mình, nào có uy hiếp gì?

Bàn về tướng mạo, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về gia thế, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về thiên phú, Diệp Thiều An càng không bằng gã; bàn về thành tích, Diệp Thiều An đời này cũng khó đuổi kịp gã;

Gã có khi còn hơn Diệp Thiều An mấy ngàn lần mấy vạn lần, chỉ cần đôi mắt của Lâm Châu không có vấn đề, đầu óc cô không có vấn đề, thì sẽ không lựa chọn Diệp Thiều An.

Chỉ là...

Nghĩ đến tư thế ngồi thân mật của thiếu nam thiếu nữ vừa nãy, lòng Văn Khang Bình dâng lên mấy phần không vui.

Dám thân mật với người của tao như vậy, đúng là có gan đấy, chỉ là không biết có thể gánh nổi cái giá phải trả không thôi.

Rất nhanh, Lâm Châu bị chuyển tới Học viện Thương Hải, vào lớp I, ngồi cùng bàn với Văn Khang Bình, đóa hoa mân côi nhỏ này cuối cùng cũng bị đặt dưới mí mắt của Văn Khang Bình, liên tiếp mấy ngày, tâm tình của Văn Khang Bình đều rất tốt.

Mãi đến khi lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Châu và Diệp Thiều An thân mật, Diệp Thiều An nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lâm Châu, khóe môi là ý cười nhu hòa, cả người như đang đắm chìm trong dương quang, ôn nhu khiến người ta say mê,

Lâm Châu cứ thế mà mê say trong sự ôn nhu của Diệp Thiều An.

Nhưng đối với Văn Khang Bình luôn ở thế thất bại mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Lâm Châu cũng không phát hiện gã đến, ngược lại thiếu niên tuấn tú kiên cường ấy trong nháy mắt đã phát hiện ra gã, đó là lần đầu tiên Văn Khang Bình đối diện với đôi mắt của Diệp Thiều An, con ngươi đen láy bình tĩnh không lay động, thẳng tắp nhìn gã, bình tĩnh lạnh lùng khác hoàn toàn vẻ nhu hòa ban nãy, trong không khí thậm chí còn có mùi thuốc nổ.

Văn Khang Bình lạnh lùng câu lên khóe môi, không tiếng động phun ra ba chữ: "Diệp —— Thiều —— An —— "

Văn Khang Bình quay đầu bước đi, học tịch của Diệp Thiều An bị chuyển tới Học viện Thương Hải, hiệu trưởng cung kính hỏi gã, có cần để hắn vào lớp I không?

Văn Khang Bình cười nhạo nói: "Lớp VIII hợp với nó nhất."

Khuôn mặt bình tĩnh không lay động đó, có thể còn sót lại tí gì dưới bạo lực học đường dày đặc mà lớp VIII mang lại không?

Văn Khang Bình mạn bất kinh tâm cười lạnh, cũng chỉ là một học sinh phổ thông không dám đối diện với mình mà thôi, sao có thể chịu được lớp VIII?

Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Thiều An chuyển đến, Văn Khang Bình cũng không kể cho Lâm Châu chuyện Diệp Thiều An sẽ vào lớp VIII, thế nhưng lại quên mất không niêm phong miệng những kẻ khác lại, cuối cùng vẫn để Lâm Châu biết.

Con ngươi của Văn Khang Bình thâm thúy, gã lúc này mang người lại đây, trùng hợp nhìn thấy cảnh Lâm Châu bị người ta nhục nhã.

Văn Khang Bình ghi nhớ từng gương mặt của đám đó trong lòng, lại không lập tức đi ra ngoài, cũng nên để Lâm Châu nhận rõ sự thật, Diệp Thiều An căn bản không có khả năng bảo vệ cô, người duy nhất có thể bảo vệ cô, chỉ có Văn Khang Bình gã mà thôi.

Nhưng ngoài ý muốn chính là Diệp Thiều An quyết đoán đứng dậy, vững vàng che chở Lâm Châu ở phía sau, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ sắc bén xảo quyệt, đâm thẳng vào vết sẹo của người ta,

Nói mấy câu ngắn ngủi, hắn đã kéo toàn bộ giá trị cừu hận của lớp VIII đến trên người mình, trái lại không ai so đo với Lâm Châu nữa.

Chủ nghĩa anh hùng cá nhân, tinh thần kính dâng ngu ngốc.

Văn Khang Bình không chút do dự cho ra một kết luận, Diệp Thiều An thu hút toàn bộ cừu hận, Lâm Châu lại bình an vô sự, thế nhưng hắn... cũng xong đời.

Văn Khang Bình vô vị nghĩ, ngược lại Lâm Châu đã đi rồi, gã đối với việc sau đó cũng không cảm thấy hứng thú, đang muốn mang người rời đi, lại nghe thấy thanh âm mỉm cười thanh nhuận của thiếu niên: "Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, nhà hào môn, hoa cỏ không thể tùy tiện hái, chó mèo không thể tùy tiện đánh, tao ở Văn gia mười mấy năm, ngay cả nuôi con chó cũng có tình cảm, mày đánh tao cũng chẳng làm sao, nhưng mà mặt mũi Văn gia, cũng bị mày đánh."

Có ý tứ.

Văn Khang Bình nở nụ cười tràn đầy thú vị, lấy Văn gia làm cớ, mày chịu nổi đại giới không, Diệp Thiều An?

Mà chuyện sau đó càng ngoài ý muốn, nhìn tất cả nam sinh lớp VIII nằm trên mặt đất hoàn toàn không bò dậy nổi, Văn Khang Bình lúc này mới phát hiện, Diệp Thiều An không phải lấy Văn gia làm cớ, mà là coi Văn gia là mồi, khiến đám thiếu gia tiểu thư này không dám về nhà cáo trạng, giải quyết dứt điểm nỗi lo về sau của hắn.

Thực sự là một kế sách thông minh,

Nếu như không phải thời cơ không đúng, Văn Khang Bình còn muốn vỗ tay cho Diệp Thiều An.

Sau đó, càng kinh diễm với màn giáo huấn Biệt Tương Chi, Diệp Thiều An này cơ hồ nắm chắc tâm lý của đám thiếu gia tiểu thư này!

Thú vị, quá thú vị.

Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An giả vờ ngoan ngoãn, trong lòng nổi lên thú vị cực lớn, thiếu niên lúc trước không dám nhìn thẳng mình trên bàn ăn, là một với thiếu niên đang tỏa ra hào quang rực rỡ này sao?

Hay là nói... người này còn che giấu một bí mật mà mình không biết?

Thú vị, thật thú vị.

Văn Khang Bình thậm chí không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy Diệp Thiều An, tự tay vạch trần mặt nạ của hắn, biểu tình lúc đó của Diệp Thiều An nhất định rất thú vị, rất có ý tứ.

Văn Khang Bình cảm thấy trái tim của mình đang đập "thịch thịch thịch" dồn dập mà mạnh mẽ, gã vuốt ve lồng ngực mình, phì cười một tiếng: Mày cũng đang chờ mong sao?

Mười mấy năm vô vị nhàm chán, Văn Khang Bình rốt cuộc tìm thấy vật... hay nói đúng hơn là người làm cho nỗi lòng gã dâng trào.

Một là Lâm Châu, hai là Diệp Thiều An.

Một người thú vị như vậy, cớ gì không đặt ngay dưới mí mắt mình chứ?

Biệt Tương Chi đi tới trước mặt Diệp Thiều An, khàn giọng nói: "Văn Khang Bình tìm mày."

Diệp Thiều An hơi nhíu lông mày, đứng lên, "Ồ."

"Mày..." Biệt Tương Chi đột nhiên kéo ống tay áo của Diệp Thiều An lại, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Diệp Thiều An quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"

Sắc mặt Biệt Tương Chi đột nhiên biến đổi: "Mau cút!"

Diệp Thiều An: "..."

"Diệp Thiều An."

Diệp Thiều An đứng ở cửa phòng học, đối mặt với con ngươi đen đặc tràn đầy ý tứ hàm xúc cướp đoạt của Văn Khang Bình.

Hết chương 73

Lăng: Không biết có ai để ý không =w= ở thế giới thứ ba, có một nhân vật phụ được đối tượng công lược yêu thích có gương mặt giống hệt An An; còn ở thế giới này, nhân vật phụ được đối tượng công lược yêu thích lại có tính cách y hệt An An ở thế giới thứ hai. Haha _^_ hi vọng là toi nghĩ nhiều.

______________
Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Editor: Trầm Lăng

Chương 74: Bạch nguyệt chu sa (5)

"Văn Khang Bình." Diệp Thiều An học ngữ khí của Văn Khang Bình kêu lên, thế nhưng so với ngữ khí cướp đoạt càn rỡ của Văn Khang Bình, ngữ khí của Diệp Thiều An hiện ra sự bình thản hờ hững đặc biệt.

Thanh âm đó như một chậu nước, từ từ tản ra cảm giác mát mẻ, trong khoảnh khắc hất lên ngọn lửa đang cháy hừng hực của Văn Khang Bình.

Có ý tứ.

Ánh mắt Văn Khang Bình càng thêm nóng rực hơn, gã đánh giá Diệp Thiều An từ trên xuống dưới, mang theo ý tứ hàm xúc cướp đoạt dày đặc, đôi mắt ưng nóng rực sắc bén như tia X quang, phảng phất như nhìn thấu tất cả, tất cả mọi thứ đều không còn chỗ ẩn thân dưới ánh mắt gã, ánh mắt này rất dễ khiến lòng người sinh phản cảm e ngại, thế nhưng Diệp Thiều An vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ đó, mặc gã đánh giá, chẳng chút khó chịu, mặt mày nhạt nhẽo mà ôn hòa, giống như một nhánh trúc, xanh miết kiên cường, ôn hòa tự nhiên.

Thật biết điều.

Dưới ánh mắt của mình mà vẫn bất động như núi, Diệp Thiều An hẳn đã tính trước rồi.

Có ý tứ.

Văn Khang Bình vui sướng cười to, ngũ quan của gã vốn là lạnh lẽo cứng rắn tuấn mỹ, lúc cười to lại mang theo một sự bạo ngược và tự tin khôn kể, "Này." gã mở miệng, nói không cho phép cự tuyệt: "Đi theo tôi đến lớp I."

Người thú vị như vậy, cớ gì không đặt dưới mí mắt mình chứ?

Để ở lớp VIII, thật sự là quá lãng phí.

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -60. 】 hệ thống 001 vô cùng phấn khởi nói: 【 kí chủ ngài thật giỏi, đây là lần đầu tiên ngài dụng tâm hoàn thành nhiệm vụ như vậy nha! Tiếp tục tăng lên thì càng tốt!!! 】

【 Đừng cao hứng. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh nói: 【 Không tới 3 phút, sẽ bị tụt thẳng xuống. 】

Hệ thống 001: 【... 】

【 Kí chủ ——!! 】 hệ thống 001 bi phẫn hô to, ngẫm lại độ thiện cảm kinh khủng mấy lần trước, đặc biệt là ở thế giới liên tiếp tụt xuống kia, tâm hệ thống 001 buồn không tả nổi:【 Xin đừng đùa bỡn hệ thống!!! 】

Âm thanh tạc mao của hệ thống 001 thật sự chơi rất vui, Diệp Thiều An hơi cong cong môi lên, nói: 【 Ngoan. 】

Hệ thống 001: 【... QAQ! 】

Hắn cười rộ lên khiến cả người như đang bay lượn, đột nhiên phát sáng giữa đám đông, là một người sinh ra để lãnh đạo kẻ khác, dẫn dắt họ đến vinh quang.

Chỉ mới gặp mặt hai, ba lần, Diệp Thiều An đã có thể định nghĩa một cách bài bản về Văn Khang Bình, trong đầu bách chuyển thiên hồi [1], cuối cùng Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: "Không đi."

[1] 百转千回 – bǎi zhuǎn qiān huí, thành ngữ, ý chỉ quá trình diễn biến phức tạp/phải xoay sở hết lần này đến lần khác/suy nghĩ rối bời

"Mày nói cái gì?" Văn Khang Bình nheo mắt lại, lạnh lùng mở miệng, thanh âm đột nhiên thấp hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo mùi uy hiếp khá dày đặc.

"Tôi nói." Diệp Thiều An tâm bình khí hòa mở miệng, ngay cả ngữ khí cũng không có gì thay đổi, "Không đi."

"Mày từ chối tao?" Con ngươi đen nóng rực lập loè lãnh ý, Văn Khang Bình âm lãnh nhìn Diệp Thiều An, phì cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Mày biết từ chối tao sẽ phải trả một cái giá như thế nào không?"

"Tôi không biết từ chối cậu sẽ phải trả giá bằng thứ gì." Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, hiển lộ hết sự ôn hòa, "Thế nhưng tôi biết đắc tội cậu sẽ phải chịu kết cục như nào, Văn Khang Bình."

"Đắc tội tao?" Văn Khang Bình lạnh lùng chế giễu cường điệu lặp lại ba chữ này, cười lạnh, khinh thường nói: "Người đắc tội tao, bây giờ cỏ trên mộ nó đã cao ba thước rồi, làm sao, mày cũng muốn."

"Cậu chuyển tôi vào Học viện Thương Hải, cậu chuyển tôi vào lớp VIII, tình trạng của VIII như nào cậu còn rõ ràng hơn tôi nhiều, chuyển tôi vào lớp VIII, không phải là cái giá phải trả khi đắc tội cậu sao?" Diệp Thiều An nở nụ cười, con ngươi đen trong trẻo lướt qua một tia xem thường, hắn hời hợt nói: "Bạo lực học đường sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cho người bị hại, ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách, ở nước R, bạo lực học đường đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng của xã hội, hàng năm có rất nhiều học sinh tự sát, thậm chí còn sản sinh ra một hiện tượng đặc biệt, tên là 'Không dám đến trường'."

Diệp Thiều An nói xong một câu, sắc mặt Văn Khang Bình lại khó coi thêm một phần, thời điểm nhắc đến hai từ "Tự sát" và "Không dám đến trường", sắc mặt Văn Khang Bình đã hết sức khó coi.

"Mà ban đầu cậu chuyển tôi vào lớp VIII, không phải vì muốn tôi cảm thụ mị lự của bạo lực học đường một chút sao?" Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, hai chữ "Mị lực" bị hắn tận lực gằn từng chữ một, lộ ra sự trào phúng, "Nếu như tôi không có năng lực tự vệ, tôi sẽ giống như mấy học sinh bị bạo lực học đường ức hiếp, thân thể bị thương tổn, tâm linh bị chấn thương, nhân cách bị đả kích, khẳng định không thi đỗ đại học, thành quả mười hai năm học hành gian khổ của tôi sẽ bị cậu đánh vỡ trong một buổi chiều, đó có lẽ là kết quả tốt nhất."

"Xấu hơn một chút, tôi sẽ mắc hàng loạt bệnh tâm lý, nói không chừng cả đời này sẽ làm bạn với bệnh viện tâm thần, nghiêm trọng hơn nữa tôi sẽ nhảy xuống từ tầng thượng, sang năm cỏ trên mộ phần của tôi cũng không thấp đâu."

Sắc mặt Văn Khang Bình tái xanh cực kỳ, ánh mắt của gã chặt chẽ ghim lên trên người Diệp Thiều An, phảng phất một giây sau sẽ nhào tới bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An.

Thế nhưng Diệp Thiều An lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại, ánh mắt của hắn nhu hòa, nụ cười thanh thiển, ngay cả ngữ khí cũng rất ôn hòa, cả người thanh nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái đứng ở chỗ đó, ngoại trừ giữa mặt mặt mày tình cờ chợt lóe lên vẻ xem thường và khinh bỉ, thì chẳng khác gì bình thường.

"Kết cục khi đắc tội cậu, tôi đã đích thân thể nghiệm qua." Diệp Thiều An lại cười nói, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, "Như vậy từ chối lời mời của cậu, rồi lại phải trả giá thì có sao đâu?"

"Dù sao cũng không thể tệ hơn kết cục khi đắc tội được." Diệp Thiều An hời hợt nói, trong ánh mắt thậm chí mang theo mấy phần thành khẩn.

"Được được được! Giỏi cho một Diệp Thiều An! Rất mạnh miệng!" Văn Khang Bình giận dữ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ nghiêm nghị, "Nói có sách, mách có chứng, câu từ thông suốt hoa lệ, mày rất mạnh miệng!"

"Cảm ơn Văn thiếu khích lệ." Diệp Thiều An khẽ cúi đầu xuống, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa khiêm tốn.

Văn Khang Bình chặt chẽ nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An, hận không thể trực tiếp bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An!

Được được được! Giỏi lắm!

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống đến -80. 】 hệ thống 001 hữu khí vô lực nói: 【 Xin kí chủ duy trì hiện trạng, đừng để độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ tụt xuống nữa. 】

【 Yêu cầu của mày thật sự là quá khó hoàn thành, bác bỏ. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói.

Hệ thống 001: 【... QAQ! 】

Nói cách khác độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ sẽ còn tiếp tục tụt xuống nữa á?!

Tại sao kí chủ của nó cứ thích mấy trò chơi vừa mạo hiểm vừa kích thích như vậy hả QAAAAAQ!!!!

Nó chỉ là một cái hệ thống, nó không muốn chơi tàu lượn siêu tốc QAQ! ! ! !

"Văn thiếu còn chuyện gì sao?" Diệp Thiều An mỉm cười, phi thường lễ phép nói: "Nếu không tôi xin phép trở về tiếp tục học tập, bài tập của tôi vẫn chưa làm xong."

Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều An kinh khủng hơn, con mắt hung tàn sắc bén tình cờ chợt lóe hồng quang phệ nhân, thoạt nhìn vô cùng khủng bố, mấy tên đứng bên cạnh Văn Khang Bình co lại trong góc tường run lẩy bẩy, chỉ có Diệp Thiều An trấn định mỉm cười.

"Diệp Thiều An." Văn Khang Bình lạnh lùng nói, "Châu Châu cũng muốn mày đến lớp I."

"Châu Châu ở lớp I được Văn thiếu che chở, tôi rất yên tâm." Diệp Thiều An ôn nhã gật đầu: "Hơn nữa, sáng sớm hôm nay được Văn thiếu nhắc nhở, tôi vẫn chưa quên đâu."

"Văn thiếu không cần thăm dò tôi nữa."

Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng!

Gã đời này chưa bao giờ gặp phải một người khó chơi như vậy, còn đối đầu với gã như nước với lửa!

Mà làm người ta cao hứng nhất chính là, người đang ở thế hạ phong, là gã, mà không phải là Diệp Thiều An!

Thật biết điều.

Văn Khang Bình thở ra một hơi thật sâu, động viên trái tim đang đập kịch liệt của mình, Diệp Thiều An đứng ở nơi đó, hắn từ lúc xuất hiện đã như vậy, ôn hòa và bình tĩnh, thong dong tự nhiên, tưởng là một gốc cây trúc, ai ngờ lại là một ngọn núi.

Gã nhìn lầm.

Văn Khang Bình nghĩ,

Gã nhìn lầm.

Gã tìm kiếm thăm dò nhiều năm như vậy, chỉ để tìm thấy một đối thủ có thế lực ngang nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, đối thủ của gã trên thực tế vẫn luôn ở bên cạnh gã, bọn họ cách nhau chưa đến ngàn mét.

Thật biết điều.

"Diệp Thiều An." Văn Khang Bình ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Diệp Thiều An, cặp mắt ưng sắc bén và xảo quyệt, "Nếu mày đã biết kết cục khi đắc tội tao, còn dám lớn lối như vậy?"

Gã không nghe thấy lời đáp thì phì cười một tiếng, "Làm sao? Muốn chết?"

"Không muốn." Diệp Thiều An trả lời rất nhanh, ngữ khí cũng không có bước chuyển ngoặt, hắn mỉm cười gật đầu: "Tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, Văn thiếu không cần lo lắng."

Văn Khang Bình: "..."

Hô hấp Văn Khang Bình phút chốc trở nên dồn dập, trong con ngươi mang theo sự tức giận không tự chủ, Diệp Thiều An này, thực sự là thiếu dạy dỗ!

Văn Khang Bình vẫn chưa chiếm được chút lợi lộc nào từ chỗ Diệp Thiều An, còn bị Diệp Thiều An làm cho tức giận đến mức mấy lần muốn trực tiếp bẻ gảy cổ của hắn, "Nghe nói mày ở trường Nhất Trung là một học thần, thành tích đứng đầu vạn năm bất biến?"

"Chúng ta đánh cược đi." Văn Khang Bình căn bản không cho Diệp Thiều An có cơ hội trả lời, dứt khoát nói: "Lấy thành tích mày am hiểu nhất đi."

"Nhưng mà." Văn Khang Bình lộ ra nụ cười rất ác liệt, "Không phải là một người đánh cược, mà là cả lớp đánh cược."

"Thành tích trung bình của lớp I với lớp VIII, dùng kết quả thi tháng sau, sao nào, có dám đánh cược không?"

"Tôi không thể đại biểu cho mọi người lớp VIII." Diệp Thiều An chậm rì rì nói, sắc mặt Văn Khang Bình đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung ác hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiều An, thế nhưng Diệp Thiều An lại như chẳng thèm chú ý, mỉm cười nói: "Nhưng nếu Văn thiếu muốn đánh cược, tôi phụng bồi."

Bách chuyển thiên hồi.

Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An bình tĩnh mỉm cười, hoàn toàn không hiểu tâm tư của gã, thế nhưng gã không muốn lộ ra vẻ yếu thế của mình, chỉ lạnh lùng nói: "Tiền đặt cược là thực hiện một yêu cầu của đối phương."

"Có thể." Diệp Thiều An lại cười nói: "Văn thiếu ra lệnh một tiếng, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi tất nhiên sẽ không hai lời."

"Phì ——" Văn Khang Bình phì cười một tiếng, câu nói này có quỷ mới tin!

Nhưng chẳng sao cả, mục đích đã đạt được, Diệp Thiều An hẳn muốn chuyển đến lớp I đi, chỉ là chậm một tháng mà thôi.

Cứ để con mồi sắp chết giãy dụa một tháng, thời điểm chiếm được, con mồi mới càng mỹ vị ngon miệng.

Văn Khang Bình cười lạnh, quay người nghênh ngang rời đi, một tháng sau, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo suy nghĩ của gã, chỉ nhẫn nại có một tháng, cớ gì không làm được?

Chờ đợi một tháng, con mồi sẽ càng mỹ vị, một người thợ săn ưu tú sẽ nhẫn được một tháng này.

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -50. 】 hệ thống 001 vừa hưng phấn liền xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: 【 Kí chủ kí chủ có thể đừng để độ hảo cảm lên xuống như đang chơi tàu lượn siêu tốc không QAQ! 】

【 Không thể. 】 Diệp Thiều An nhẹ nhàng tặng nó hai chữ, quay đầu bước vào phòng học.

Hệ thống 001: 【... QAQ! 】

"Quý dzị." Diệp Thiều An gõ gõ bàn giáo viên, khẽ cười nói: "Văn thiếu muốn đánh cược với các vị, không biết đại gia có nguyện ý nghe tôi nói về vụ cá cược này hay không?"

"Cơ hội khiến Văn thiếu bại trong tay chúng ta chỉ có một lần thôi đấy."

"Không biết đại gia, có hứng thú không đây?"

Hết chương 74

________

Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Editor: Trầm Lăng

Beta: Yun

Chương 75: Bạch nguyệt chu sa (6)

Diệp Thiều An cho các học sinh lớp VIII một miếng bánh mỳ lớn.

Lại còn là một miếng bánh lớn thơm ngọt khiến người ta mơ ước, trăm năm khó gặp nữa chứ.

Thời điểm Diệp Thiều An bị gọi ra, học sinh lớp VIII cũng định đứng ở cửa nghe trộm một chút, nhưng khí tràng của Văn Khang Bình thực sự quá mạnh mẽ, ánh mắt chỉ cần nhẹ nhàng quét qua, có mười người thì đến tám người trực tiếp tản đi, còn lại một vài người vẫn đang cố chống đỡ, cuối cùng dưới khí tràng liên tục tăng lên của Diệp Thiều An và Văn Khang Bình cũng phải lục tục trở về chỗ ngồi.

Cho nên, ngoại trừ Diệp Thiều An, không một ai trong lớp VIII biết vụ cá cược giữa Văn Khang Bình và Diệp Thiều An.

Thế nhưng, cơ hội đánh bại Văn Khang Bình...

... Thực sự là, ngẫm lại liền... kích động nha!

Văn Khang Bình là nhân vật nổi tiếng nhất trong Học viện Thương Hải, trong Học viện, tên của gã còn được nhiều người biết đến hơn cả tên hiệu trưởng, gã sinh ra ở Văn gia – gia tộc lớn nhất ở đế đô, Văn lão gia tử tòng quân, cha gã tham gia vào giới chính trị, mẹ gã làm kinh thương, nghe nói mẹ gã họ Mộc, cũng là một gia tộc lớn ở đế đô, Mộc gia chỉ có một đứa con gái rượu là mẹ gã, cho nên có thể nói từ khi Văn Khang Bình sinh ra, gã đã nắm giữ hai nguồn tài nguyên lớn đến từ Văn gia và Mộc gia, vừa sinh ra đã là một "Thái tử" danh xứng với thực, gã chẳng cần làm gì cũng có vô số kẻ muốn làm vui lòng gã, dựa vào gã mà sống.

Mà cố tình, gã thiên tư thông minh, năng lực cũng mạnh, không thiếu tâm kế thủ đoạn, tính tình lại tàn nhẫn, năm nay gã mới mười lăm tuổi, nhưng nghe nói đã được đến một công ty con của Mộc gia thực tập.

Gã là thiên chi kiêu tử tính cách kiêu ngạo, ngay cả đám Trương Tử Văn, Lục Thiên Hoa có gia thế tương đương, tuổi tác xấp xỉ gã hay đi lại với gã còn không được gã để trong lòng, huống chi là những kẻ khác?

Đám học trò lớp VIII, chỉ có thể ngước lên nhìn Văn Khang Bình.

Thế nhưng bây giờ, có một cơ hội giúp họ đánh bại người mình vẫn luôn ngước nhìn, ai mà không kích động chứ?

Thế nhưng...

Nhỡ thất bại thì làm sao bây giờ?

Kết cục khi đắc tội Văn Khang Bình...

Học sinh lớp VIII chỉ nghĩ đến một chút đã run cầm cập.

Đám học sinh lớp VIII đa số là thiếu niên ngông cuồng mà khí phách, chỉ cần vận dụng một số kỹ xảo ngôn ngữ là đã có thể đạt được mục đích của mình, thế nhưng ảnh hưởng mà Văn Khang Bình xây dựng ở Học viện Thương Hải sâu hơn rất nhiều, vì đều là con em của đại gia tộc, nên mới càng để ý đến lợi ích của gia tộc, cho dù lớp VIII toàn đám công tử bột, thế nhưng chỉ cần là việc hủy hoạt đến lợi ích của gia tộc, họ đều sẽ không dám làm.

Diệp Thiều An nhìn gương mặt của đám học sinh lớp VIII dưới bục giảng thay đổi đa dạng, có mấy người nóng lòng muốn thử xem, có mấy người mang biểu tình nghiêm nghị, có vài người lại hơi lo lắng, không khỏi hơi cong môi, mạn bất kinh tâm nói: "Kỳ thực đây cũng không phải vụ cá cược lớn."

"Phần thắng của chúng ta vẫn khá cao."

Học trò lớp VIII: "..."

Có thằng ngu mới tin!

Văn Khang Bình đâu phải kẻ ngu, gã nếu đã có gan mở miệng muốn cá cược tất nhiên phải nắm chắc mười phần, bảo bọn họ đánh cược với gã, không phải là tự tìm đường chết sao?

Trong lúc nhất thời, một nửa lớp VIII trở nên uể oải.

Diệp Thiều An cho bọn họ một miếng bánh mì loại lớn, nhưng so với miếng bánh thơm ngon này, tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều!

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn, thong dong bình tĩnh đứng trên bục giảng của Diệp Thiều An, bảo bọn họ nói lời cự tuyệt... họ lại không biết nên mở miệng thế nào!

Bọn họ sao có thể yếu thế hơn người này được chứ!

Đặc biệt là khi người này vừa đánh họ một trận tơi bời khói lửa, khiến bọn họ mất hết cả mặt mũi!

Không thể yếu thế hơn hắn!

"Vậy cậu định đánh cược như thế nào?" Có một cô gái tô son đỏ thẫm trang điểm lòe loẹt đứng lên, Diệp Thiều An nhận ra cô,  là người mới châm chọc Lâm Châu lúc nãy.

So với đám nam sinh, nữ sinh không có nhiều do dự bằng.

Dù sao Diệp Thiều An cũng không đánh các cô.

Đám ngã ở hành lang không bò dậy nổi cũng không phải các cô.

Kẻ bị mất mặt cũng không phải các cô.

"Một vụ đánh cược đơn giản thôi." Diệp Thiều An ôn nhu cười cười với cô bé đó, nói nhẹ như mây gió thoảng qua, "Đánh cược thành tích của hai cái lớp, so sánh bằng thành tích trung bình của hai lớp qua điểm thi giữa kỳ tháng sau."

Cô gái đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiều An, như vừa thấy quỷ giữa ban ngày.

Toàn bộ lớp VIII lặng im, ánh mắt nhìn Diệp Thiều An của họ có chút hoảng hốt, bọn họ...bị lãng tai nghe lộn hả?

"Từ giờ đến lúc thi giữa học kỳ còn khoảng 37 ngày, tính cả ngày hôm nay thì còn 38 ngày, hi vọng mọi người nỗ lực học tập, cố gắng từng ngày, tranh thủ thời gian đừng kéo điểm bình quân của cả lớp xuống." Diệp Thiều An mỉm cười đảo mắt nhìn từng học sinh trong lớp VIII, thu vẻ mặt họ vào đáy mắt, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: "Nếu đã đánh cược, nhất định phải có tiền đặt cược."

Bố X ——

—— hóa ra không phải lãng tai à!!!

Bảo lớp VIII bọn họ đua thành tích với lớp I?!!

Cái này khác tự nhảy vào tử lộ ở chỗ nào hả?!!!!

Căn bản là muốn chết mà!

Sau nửa phút vắng lặng, toàn bộ lớp VIII đều nóng nảy.

"Đụ má mày dựa vào cái gì mà muốn đại diện cho cả lớp bọn tao đánh cược hả?! Lại còn có cả tiền đặt cược nữa?! Con mẹ nó, mày muốn cái lớp này chết hết cả đám à?!"

"Căn bản không khả năng!! Thành tích của bọn này sao có khả năng so được với lớp I chứ?! Ngay cả đám mọt sách lớp III, lớp IV cũng không dám nói thành tích của tụi nó theo kịp bọn lớp I!!"

"Đậu xanh rau má mày điên rồi à?! Sao mày lại dùng cái này đánh cược?! Mày muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tao chứ?!"

"Lớp I vẫn luôn là lớp đứng đầu, lớp II lớp III lớp IV tranh đoạt vị trí số 2 kịch liệt nhưng chứ bao giờ uy hiếp được địa vị của bọn lớp I! Mày mới tới Thương Hải thì tốt xấu gì cũng phải biết hỏi thăm một chút chứ! Đáng sợ nhất là có một lần điểm trung bình của lớp I hơn lớp VIII bọn này tận 7 lần! Gấp 7 lần đó! Bọn này có bay cũng không bao giờ vượt qua được lớp I!"

Lớp VIII nảy sinh oán khí, toàn bộ phòng học ồn ào không thôi, Diệp Thiều An đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn phía dưới, sau đó từ từ bước xuống.

Mấy nam sinh ngồi hàng đầu còn đang ba hoa vui vẻ liền nhanh chóng im lặng.

Diệp Thiều An đi qua hai học sinh nam đó, tiếp tục đi về phía cuối lớp, đám nam sinh học tập nhau biết điều ngậm miệng lại, nhìn khóe môi mỉm cười của Diệp Thiều An, mơ hồ cảm thấy người mình đau quá.

—— cảnh người này 1 chọi 32 lúc nãy thật quá đồ sộ, quá đáng sợ QAQ!

—— quả thực giống như một vết sẹo vĩnh viễn khắc vào lòng mỗi nam sinh lớp VIII mà.

Diệp Thiều An lấy ra sách giáo khoa và sách bài tập môn số học, rồi đi về đến bục giảng, lúc này phòng học lớp VIII đã rất an tĩnh, Diệp Thiều An hơi kinh ngạc nhìn mọi người, hỏi: "Mọi người nói xong rồi?"

"Nếu đã nói xong, vậy chúng ta bắt đầu nói chính sự đi." Diệp Thiều An hơi cong môi, "Tuy Văn thiếu tới tìm tôi cá cược, thế nhưng mọi người có thể coi đây là vụ cá cược giữa lớp I và lớp VIII, dù sao cũng liên quan đến thành tích bình quân của cả lớp mà, cho nên nói đúng ra đây là trận cá cược giữa hai lớp."

"Đã có cá cược, ắt phải có tiền đặt cược, tin tưởng tôi, tiền đặt cược tuyệt đối sẽ không khiến các bạn phải thất vọng." Diệp Thiều An lộ ra một nụ cười ôn nhu như gió xuân, "Đương nhiên, cá cược đã thành lập, tôi không có lá gan đi tìm Văn thiếu đơn phương từ bỏ cá cược, nếu ai có gan này, hoan nghênh đi nói với Văn thiếu, cá cược liền sẽ không còn giá trị nữa."

Lớp VIII yên tĩnh một cách quỷ dị.

Tìm Văn Khang Bình nói hủy bỏ cá cược? Có khác gì tát thẳng một cái vào mặt thằng cha Văn Khang Bình đó đâu?

Bọn họ không muốn tìm chết!

"Đó là tự mày cá cược! Mày tự gánh đi, bọn này không tiếp thu!" Một nữ sinh đột nhiên đứng lên, không khách khí chút nào nói, "Vụ đánh cược này bọn này không theo đấy, mày có thể bắt bọn này làm sao?!"

"Tôi tất nhiên sẽ không bắt các bạn." Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói, nụ cười của hắn không có lấy nửa phần miễn cưỡng, vẫn ôn nhuận thong dong, ấm áp như gió xuân.

Nữ sinh kia hơi sửng sốt một chút.

Vừa rồi cô cũng nhìn trộm ra ngoài cửa, có một trong số ít các học sinh lớp VIII kiên trì đứng sau cánh cửa, lúc đó khí tràng của Văn Khang Bình thực sự quá ác, Diệp Thiều An cũng không kém hơn chút nào, không ai có thể xen vào không khí đối kháng lúc ấy, bọn họ cuối cùng đều không thể chịu nổi loại khí tràng này, đành phải trở về vị trí của mình.

Mà bây giờ, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh khí định thần nhàn của Diệp Thiều An, cô liền không biết nói gì cho phải.

Cô mím mím môi, trầm mặc ngồi xuống.

"Nghe đâu học sinh lớp VIII đều rất tôn trọng luật rừng ——" Diệp Thiều An đảo mắt qua đám học sinh đang ngồi, khóe môi hơi cong lên, lộ ra mấy phần lãnh ý, "Cường giả vi tôn."

"Từ lớp 10 đến lớp 12, trong vòng 2 năm, lớp VIII và lớp VII tổng cộng đã đánh nhau 32 lần, trong đó quần ẩu khoảng 11 lần, để quyết định địa vị, đồng thời cũng phát sinh xung đột với hơn 4 học sinh lớp III, lớp IV."

Độ cong nơi khóe môi Diệp Thiều An càng ngày càng nhạt, con mắt đen láy hiển hiện ra lãnh ý khiến người ta sợ hãi, "Cường giả vi tôn, ở trong lòng các người, đánh nhau ẩu đả chẳng có gì là sai cả, kẻ mạnh lẽ ra nên đứng bên trên kẻ yếu."

"Nhưng bây giờ, tôi mới là kẻ mạnh." Diệp Thiều An hơi cong môi, "Đương nhiên, các người hoàn toàn có thể về tìm gia tưởng mách tội tôi, thế nhưng tin tôi đi, có Văn gia ở đây, ai cũng không thể đuổi tôi ra khỏi Học viện Thương Hải."

Trước khi cá cược giữa hắn và Văn Khang Bình kết thúc trước, ai cũng không thể đuổi hắn ra khỏi Học viện Thương Hải, bởi vì Văn Khang Bình sẽ không đồng ý.

Trong con ngươi tràn đầy lãnh ý Diệp Thiều An mang theo chút thương hại, "Mà nhỡ để tôi biết, tôi sẽ cho các người hiểu rõ, thế nào là lấy bạo chế bạo."

"Các người có thể không đi học, có thể quấy rối, có thể không để ý cá cược, có thể không thực hiện yêu cầu, thế nhưng." Diệp Thiều An phút chốc nở nụ cười, mi mục như họa, lộ ra nét ôn nhu say lòng người, hắn trầm giọng nói: "Tôi am hiểu nhất là lấy bạo chế bạo."

"Hoan nghênh đại gia đến thử nghiệm."

Lần này lớp VIII càng yên tĩnh hơn.

Diệp Thiều An lại không thèm để ý, hắn lấy ra một viên phấn, dùng cuốn sách số học gõ gõ bảng đen, lạnh nhạt nói: "Lúc nãy các bạn đã dọa chạy giáo viên dạy môn số học rồi, mà hai, ba tiết tiếp theo đều là môn toán, cho nên buổi học ngày hôm nay, tôi sẽ dạy thay."

"Nếu như ai có ý kiến gì, xin hãy nói ngay bây giờ." Diệp Thiều An hơi cười, ngữ khí hiển lộ vẻ nhu hòa tột cùng, "Thế nhưng đợi đến khi tôi bắt đầu giảng bài mới lôi ra nói này nói nọ, tôi sẽ không..."

Diệp Thiều An giơ phấn, nặng nề viết lên bảng đen tiêu đề bài học tiết này trong sách giáo khoa, mỉm cười nói: "... dễ nói chuyện như giờ đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống 001: Một lớp có tận bốn mươi mấy người đó, thịt muỗi nhỏ nữa cũng là thịt nha, kí chủ châm dầu mau bắt họ lại!

Liên quan với vấn đề công thụ, thoáng giải thích một chút, có tiểu thiên sứ cảm thấy công quá không che giấu mọi chuyện, kỳ thực nói trắng ra là, công vẫn luôn xem thường thụ, ở trong mắt gã, thụ là một món hàng thú vị, rất thú vị, gã thấy hứng thú với món hàng thú vị này, thế nhưng không có nghĩa gã sẽ để thụ vào mắt nha.

Thụ mới vừa xuyên qua không tới một ngày, ấn tượng và lối tư duy cố hữu không thể bị công phá nhanh như vậy, công xem thường thụ, cũng không cho rằng thụ có thể mang đến cho mình tổn thương gì, gã là thiên chi kiêu tử cuồng ngạo bất kham, cần gì phải tốn nhiều công phu trên người mình xem thường? Che lấp sâu để làm gì? Coi như biểu hiện ra một mặt ác liệt nhất kém cỏi nhất của bản thân là làm sao, Diệp Thiều An có thể tạo thành thương tổn gì cho gã?

Không thể.

Trong lòng gã nói thế lực ngang nhau nói hắn thú vị, thật ra thì vẫn xem thường, cũng có thể nói là bệnh chung của công đi, mình ta vô địch tự cao tự đại.
Cùng với, công cá cược cơ hồ là chắc thắng, phần thắng của lớp VIII thật sự là quá thấp, lớp I – lớp tốt nhất, lớp VIII – lớp kém cỏi nhất, thời gian một tháng, làm sao có khả năng kéo bình quân cả lớp đuổi kịp? Các bạn có thể nhớ lại thời cấp ba của mình, thành tích của lớp phổ thông kém cỏi nhất trong vòng một tháng đuổi kịp thành tích của lớp trọng điểm tốt nhất, các bạn cảm thấy có khả năng à...?

Đây căn bản là một trận cá cược không công bằng, cho nên bản thụ thân cũng không có ý định dùng phương pháp công bằng để thắng.

Hết chương 75

Lăng: Tôi mới tìm được một bạn beta đáng yêu lắm nè :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ờhớ