1. Gặp gỡ có phải là duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú thích:

Park Dohyeon - Phác Đáo Hiền
Han Wangho - Hàn Vương Hạo
Lee Sanghyeok - Lý Tương Hách
Song Kyungho - Tống Cảnh Hạo

!: Fic có một số tình tiết máu me, cưỡng chế quan hệ, character death.

ੈ✩‧₊˚


01.


Hồ ly Hàn Vương Hạo chỉ mới hơn ba trăm năm tuổi là nam hồ ly đặc biệt duy nhất có bộ lông màu đỏ sặc sỡ suốt vạn năm qua tại tộc Bạch hồ. Được phụ mẫu hết mực cưng chiều và bảo bọc trong khu rừng trên Tây sơn tránh xa nơi ở của bọn loài người xấu xa.

Một hôm, Hàn Vương Hạo vì mãi mê ham chơi nghe theo lời dụ ngọt của ca ca Lý Tương Hách, gã vốn là một hồ ly sống lâu năm đến tận hơn hai ngàn năm tuổi. Đáng ra, Vương Hạo phải gọi gã một tiếng tiểu thúc nhưng vì sợ gã ấy giận dỗi không chơi cùng y nữa nên Vương Hạo đành ngoan ngoãn cong đuôi bám theo chân Lý Tương Hách nịnh nọt một tiếng "ca ca" hai tiếng cũng "ca ca", học hỏi muốn xin gã hãy chỉ giáo bí quyết đắc đạo thành thượng thần hoặc thậm chí muốn cùng với gã bày trò quậy phá trốn nhà đi du ngoạn khắp nơi đến khi mệt rã tứ chi biến thành con hồ ly già nua xấu xí thì mới chịu ở yên một chỗ.

Hai con hồ ly một trắng và một đỏ chạy rượt đuổi nhau từ bờ suối bên này đến đỉnh núi bên kia rồi lại chạy băng qua khu rừng rậm trên Tây sơn. Vương Hạo háo thắng muốn giật lấy đào tròn thơm ngon chín mọng trong miệng của gã ca ca nên đành đánh liều phóng từ trên cao xuống khe núi đầy tán lá, khi sắp chạm vào bức tường gồ ghề nhô ra một tảng đá lớn, y há miệng hớn hở cười khúc khích khiến âm thanh vang lên tựa như tiếng kêu của loài cáo ở hạ giới đang tranh chấp con mồi cùng đồng loại, làm những sinh vật nhỏ bé khác như chuột và heo rừng nghe thấy liền bỏ chạy về hang. Đến khi hai chân trước của y chạm vào đá tảng, chân sau vừa đáp xuống lại bị thiếu lực nên cả cơ thể sắp sửa té lăn xuống dốc núi. Mắt y hoảng hốt sợ hãi nhìn theo bóng lưng Lý Tương Hách đã chạy tới đằng xa sắp biến mất khỏi tầm mắt, y chỉ biết kêu rên những âm thanh vô nghĩa không rõ thành lời.


"Ư...ư..."


Đến khi chi trước yếu ớt không còn đủ sức bám trụ, cơ thể rơi tự do xuống Hàn Vương Hạo phải hét lên thất thanh, tiếng thét chói tai vang vọng cả khu rừng khiến bạch hồ ly ngàn năm tuổi quay lưng lại, mở to đôi mắt kinh hãi khi nhận ra không còn thấy đệ đệ theo sau lưng mình, gã xoay một vòng biến về thành hình dạng giống như con người và gọi lớn tiếng.


"Vương Hạo, đệ đâu rồi? Hàn Vương Hạo?"


Tiếng bước chân dẫm lên những tán lá khô kêu "xào xạc" hoà cùng tiếng gọi lớn làm cho những con sóc nhỏ trên cành ngó mặt ra ngắm nhìn nam nhân thân mặc một bộ y phục màu đỏ xen lẫn những hoạ tiết mây được tô điểm cùng với gam màu đen đặc trưng của hồ ly nhà họ Lý. Trong phút chốc, Lý Tương Hách lao nhanh về phía tiếng kêu cứu dần nhỏ đi của Hàn Vương Hạo và lo lắng cho tính mạng con hồ ly ngốc không biết cách trở lại thành hình dạng ban đầu.


Bình thường y được cưng chiều nuôi dưỡng quá mức dẫn đến bản tính ngốc nghếch không biết cách tự bảo vệ bản thân mình. Từ lúc chào đời tới bây giờ hồ ly đỏ cực kỳ hiếm nên Vương Hạo vô thức nảy sinh ra bản tính ỷ lại dựa dẫm vào người khác vì biết chắc rằng các cô cô và thúc thúc trong tộc thương yêu và chưa từng nỡ lòng nặng lời với y, mọi người sẽ dùng mọi cách bảo vệ y mỗi khi nguy hiểm. Hơn nữa, trong những lần học phép thuật cơ bản do sư thúc dạy, suốt những năm qua Hàn Vương Hạo lại vô cùng lười biếng không chỗ nào hứng thú, chỉ muốn chơi và chơi nên việc nhớ thuật chú biến trở lại hình dáng cũ, có lẽ y lúc nhớ lúc quên. Vào ngay lúc này, khi bản thân rơi vào tình thế cấp bách trông y chẳng khác nào một con cáo lông đỏ tầm thường, chẳng biết gì và chẳng biết cứu bản thân như nào, chỉ biết trông chờ vào người khác tới giúp.


"Hàn Vương Hạo, đệ có nghe ca ca gọi không? Đệ đang ở đâu Vương Hạo?"


Sắc mặt gã tái nhợt đi vì lo lắng cho tính mạng hồ ly nhỏ, lỡ như có chuyện gì không may xảy ra, gã phải biết nói sao với những bậc trưởng bối trong tộc đây, nhất là người nhà họ Hàn. Mấy chục năm về trước, đích thân phụ mẫu Hàn Vương Hạo nhờ vả trông coi đứa cháu trai ấy, thế nhưng nay lại để lạc mấy y trong khu rừng gần ranh giới giữa hồ tộc và loài người. Lý Tương Hách cơ bản không biết tìm y nơi đâu, giọng gã trầm ấm vang lên nhưng chỉ nhận lại là tiếng rì rào đến từ cây cối đang thì thầm cùng gió thoảng.


"Vương Hạo, đệ đệ có đây không?"


Chẳng có phản hồi, chỉ còn tiếng gió thổi nhanh qua làm tóc gã bay lên phấp phới. Sự yên tĩnh khiến gã sợ hãi và cố gắng tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách cho tới khi mặt trời dần về xế chiều, những đám mây đen bắt đầu che phủ bầu trời. Gã bất lực trở về hồ tộc và báo phụ mẫu y biết tin chẳng lành.


Trong khi đó, ban nảy vừa bị rớt xuống khe núi hồ ly Hàn Vương Hạo sợ hãi đến mức run rẩy cả người, chiếc đuôi dài màu đỏ pha lẫn đốm trắng ở đỉnh khẽ co quách lại ôm vào lòng. Bốn chân không biết làm gì ngoài chới với trong không trung không điểm tựa, gió vút qua bên tai rất nhanh, đến khi thân thể va đập mạnh vào cành cây to lớn và rơi nhanh xuống mặt đất khô cằn, cả cơ thể Vương Hạo đau nhức đến nỗi không thể ngồi dậy. Ánh mắt hồ ly nhìn về phía trước mơ màng thấy những chiếc lá khô bám đầy bụi đất bị cơn gió mạnh thổi bay đi, trong màn gió lộng một bóng hình con người tiến gần đến bên y nhưng lúc này nhận thức đã không còn minh mẫn.


"Con gì đây? Nhìn đẹp thật, đem đi bán chắc hẳn sẽ được một túi ngân lượng lớn."


Người đàn ông với mái tóc kì lạ ngồi xuống xoa đầu hồ ly nhỏ, tay xách lấy đuôi của y và vác lên vai khiến Vương Hạo đau đớn chỉ biết nghiến răng rên trong miệng.


"Hôm nay thật là một ngày may mắn, ta luôn đau đầu về việc suy nghĩ cách kiếm sống qua ngày thế mà chẳng ai chịu mời một vị đạo sĩ Phác Đáo Hiền như ta về diệt yêu trừ ma, ta cũng là một tiểu đạo sĩ có tiếng lừng lẫy khắp khu này mà. Thế nhưng đám người ngu xuẩn ấy thật chẳng có mắt nhìn người."


"Thật may cho ngươi đó cáo con, nếu ta không tìm thấy ngươi thì có lẽ không chừng vài hôm nữa sẽ sớm mục nát thành một đống xương ghê tởm để tụi sói gặm nhấm nhưng không sao ngươi đã gặp một lão đạo sĩ tốt là ta đây, ta sẽ đem bán ngươi để đổi lấy một bữa cơm ngon."

Hắn hí hửng vừa trở về sau cuộc ngao du tìm kiếm yêu ma quỷ quái khắp nơi, thế mà trên đường lại bắt gặp con cáo lông dài nhìn đẹp mắt này, hắn vui vẻ bắt nó về để bán, miệng Phác Đáo Hiền cứ luôn lẩm bẩm khiến cho Hàn Vương Hạo mệt mỏi bất tỉnh cũng phải thức dậy mở hé đôi mắt ra và nghĩ thầm Cãi lão này sao lắm miệng thế? Nghe điếc hết cả tai.


Hai chân trước của y cố gắng cử động để thoát thân nhưng không thể, Vương Hạo nhìn về phía bên chân trái của mình đã tróc một lớp lông làm cho nơi đó nhức không thể động đậy nổi. Y thở dài bất lực buông xuôi nhìn mặt đất cứ luân chuyển theo từng bước chân của tên đạo sĩ.

"Ứaaa"

Kêu rên một hồi rồi nhắm mắt lại, Hàn Vương Hạo cầu mong các ca ca sẽ sớm đến cứu mình nhưng giọng hát khó nghe của tên loài người thấp kém này khiến hồ ly liền phát cáu. Phác Đáo Hiền, gã đạo sĩ thúi này hát dở hơn cả ta.

"Ta là đạo sĩ, ở tận rừng xa ở tận núi sâu...ta là Phác Đáo Hiền..."

Suốt ba trăm năm qua, Hàn Vương Hạo chưa thấy ai nói nhiều đến mức chính bản thân y cũng thấy chán ghét, mặc dù Vương Hạo khi còn ở tộc cũng giống hắn ta nhưng chưa hề bị các ca ca than vãn một lời, còn tên này đúng nghĩa nói nhiều nhức hết cả đầu hồ ly như y.


"Tới nơi rồi, ta sẽ để tạm ngươi ở bên cạnh ta một hôm vậy dù sao trời cũng đã tối."


Đáo Hiền đặt Vương Hạo trên tảng đá lớn cạnh con suối nhỏ vẫn đang chảy róc rách. Mắt y mở he hé để nhìn dòng nước mát lạnh phía trước, từng hơi thở nặng nhọc khiến Hàn Vương Hạo cảm giác mệt mỏi khó tả, y thật sự rất muốn về nhà, hồ ly nhỏ tủi thân cuộn người lại thành một cục bông màu đỏ và đôi mắt dần dâng lên tầng hơi sương.


Âm thanh rên rỉ của y cứ phát ra khiến hắn phải ngồi xuống bên cạnh nhìn vật thể lắm lông do một tay đem về.


"Này ngươi bị sao vậy cáo con? Đói bụng hả?"


Phác Đáo Hiền xoa cái đầu nhỏ của y, cảm nhận toàn thân con cáo này cứ run lên bần bật làm hắn lại dâng lên cảm giác tội nghiệp vô cùng muốn thả nó đi, ánh mắt vô tình nhìn xuống chân trước của Vương Hạo, y liền sợ hãi mà bật lên tiếng khóc chói tai khiến gã đạo sĩ giật mình buông tay khỏi người con cáo lông đỏ.


"Đợi ta một lát." Phác Đáo Hiền đi tới bên tay nải và tìm kiếm lọ thuốc trị thương, sau khi tìm trong đống lộn xộn hắn cũng đã thấy. Đi tới ngồi xuống bên cạnh con hồ ly mà vốn dĩ Đáo Hiền cứ nghĩ là cáo, dùng chất giọng ngọt ngào và dụ dỗ y ngừng khóc.


"Ngoan nào, ta sẽ đổ thứ bột thần kỳ này lên chân ngươi. Sau đó sẽ không còn cảm thấy đau nữa."


Mắt Vương Hạo ươn ướt nước mắt ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tên đạo sĩ mà hồi nảy y vừa chửi thầm. Nhìn một hồi y lại thấy hắn ta cũng rất đẹp, nhìn đẹp hơn cả ca ca Lý Tương Hách trong hồ tộc.


"Chịu đau một lát nhé." Đáo Hiền nhẹ nhàng cầm chân trước của y lên và rắc bột trắng vào nơi ấy, thấy ánh mắt con cáo nhắm lại khiến gã buồn cười không nhịn được.


"Xong rồi, ngươi giỏi lắm."


Tay hắn nhét lọ thuốc vào trong lớp áo và khen gợi con cáo nhỏ. Ngồi ngắm một lúc, hắn thích thú vút cái đuôi đỏ lông dày của Hàn Vương Hạo khiến y nằm tĩnh dưỡng chờ thuốc giúp chân giảm bớt đau đớn nhưng cũng không yên, y xoay đầu lại đưa ánh mắt nhìn lên gương mặt đang say mê của hắn. Vương Hạo không nghĩ nhiều, chỉ biết hắn vừa cứu y nên luôn mặc định trong đầu rằng hắn ta chính là người tốt, theo bản năng muốn chui vào lòng Phác Đáo Hiền nằm ngủ nhưng vừa nhấc chân lên cả người liền đổ sập xuống tảng đá lạnh lẽo.


"Này, ngươi làm gì thế? Đang bị thương đấy. Hả? Ngươi muốn ta ôm sao? Thật là một con cáo tâm cơ hiếm thấy. Được thôi, nay xem như ngươi gặp may vì ta sẽ chiều ngươi một lần vậy."


Đáo Hiền nói xong liền nhấc bổng cả người y đặt vào lòng và ôm ấp, Vương Hạo được toại nguyện nên dễ dàng khép đôi mắt lại và nghỉ ngơi mặc kệ hắn làm gì thì làm.


Lúc tỉnh dậy, trước mắt thì trời cũng đã tối khuya, ánh sáng trong động ngày càng hiếm hoi hơn, y ngẩng khuôn mặt lên hít vào một ngụm không khí nhưng Hàn Vương Hạo cảm giác không khí nay có mùi kỳ lạ. Y chậm rãi rời khỏi người của tên đạo sĩ Phác Đào Hiền và bước tới cạnh con suối nhỏ chảy qua hang động rồi ngồi xuống. Ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn con người hắn ta nhân lúc y ngủ ngon mà đem rượu ra uống đến say sỉn cả người.


"Cáo, ngươi dậy rồi à? Qua đây cùng bổn vương cụng một ly rượu nào." Hắn cầm bình rượu lên uống ừng ực và đứng dậy đi tới phía trước định bắt con cáo lông đỏ đang ngồi vẫy đuôi kia.


"Lại đây...lại đây."


Mùi hơi men cứ thoang thoảng trong không khí khiến hồ ly nhỏ tuổi như Vương Hạo cảm giác lâng lâng trong người. Y nhìn gương mặt phóng đại cận kề, hoảng sợ giật mình nhe răng ra cảnh cáo.


"Shhheerrr!"


"Cáo xinh, ta hứa chỉ ôm người chứ không làm gì, ngoan qua đây nào."


Cả người y xù lớp lông đỏ thẫm lên, bàn chân dần lùi về phía sau đến khi đuôi vô tình cọ nhẹ qua làn nước lạnh lẽo, Vương Hạo mới không dám lùi thêm dù chỉ một bước nữa, nếu cứ tiếp tục cả bộ lông mượt mà sẽ ướt sũng nước và y rất ghét điều đó. Khi y quay mặt lại thì mùi hương từ rượu đã phảng phất ngày gần bên cạnh, gương mặt Phác Đáo Hiền bật cười sung sướng khi vồ được cả người y.


"Bắt được rồi nhé! Định đi đâu hả?"


Hàn Vương Hạo hoảng sợ đến bối rối hết cả người, miệng lẩm bẩm vài câu thuật chú ngẫu nhiên nhưng vô tình lại khiến cho cảnh tưởng "Bùm". Một âm thanh lớn vang lên làm cho Phác Đáo Hiền dửng tưởng bản thân mình uống nhiều quá tới mức lú lẫn đầu óc. Đôi tay hắn nắm chặt lấy vai y và cả hai bất ngờ ngã ngửa ra sau. Đầu Vương Hạo va vào dòng nước đang chảy mát lạnh, làm ướt đi mái tóc dài màu đỏ óng ả tựa như màu lông ban nảy của hồ ly.


"Ngươi...ngươi...ngươi là ai?"


Ánh mắt hắn bỡ ngỡ đến ngơ ngác khi chứng kiến hồ ly một mực hắn nghĩ là cáo, thế mà lại có khả năng hoá thành người, một nam nhân với y phục trắng như tuyết, mái tóc đỏ đặc biệt bị làn nước làm cho ướt sũng, gương mặt quá đỗi xinh đẹp tựa như mỹ nhân, hắn khẽ chớp mắt vài lần kiểm tra xem mình có mơ không?


"Ngươi là yêu quái?" Khi mở mắt ra lần nữa hắn liền thốt một câu với y.


Bàn tay ngâm dưới nước đưa lên cao nắm lấy bờ vai hắn và ghì bóp mạnh, lời nói vang vọng như thứ mật ngọt rót vào tai Phác Đáo Hiền: "Ngươi thật thô lỗ, ta có điểm nào giống với yêu quái?"


Khoé môi lấp bấp, "Thế ngươi là cáo tinh? À không...phải là hồ ly tinh mới đúng?"


Hàn Vương Hạo liền trừng mắt, tay siết mạnh bờ vai Phác Đáo Hiền như cảnh cáo, đe doạ.

"Vô lễ, ta mà chịu làm hồ ly tinh sao? Ta có tới tận chín cái đuôi đó, ta chính là cửu vĩ hồng hồ duy nhất trong tộc đấy nhé."

"Thế đuôi đâu? Chín cái lận mà."

Y tát mạnh vào gò má của hắn ta và miệng mỹ nhân lại buông ra những lời bực bội.

"Phác Đáo Hiền, cái tên đạo sĩ thúi này. Ngươi đang đè ta xuống đất đấy, đuôi nào mọc ra cho nổi. Đồ ngốc."



—Còn tiếp—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro