2. Mà sao khiến khoé mi em ướt dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Hắn nghe xong giật mình buông lỏng tay ra, nhìn người dưới thân với mái tóc trôi dạt theo dòng chảy, y phục trắng cũng vì thế mà ướt một mảng sau lưng. Mùi hơi men làm cho ánh mắt Phác Đáo Hiền càng nhìn Hàn Vương Hạo càng tăng thêm sự si mê. Vô thức hắn đưa tay tới sờ vào gò má mịn màng của y và nói:

"Ta xin lỗi, ngươi ngồi dậy được không?"

"Kéo ta. Tay đang đau...ngươi kéo ta mau lên." Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoáng qua, nhưng đến khi lọt vào tai gã đạo sĩ lại giống như thứ đường ngọt mà Đáo Hiền muốn nếm thử nhất trong cuộc đời, hắn quả thật bị dáng vẻ của y làm cho thần hồn điên đảo vô phương cứu chữa.

"Được, để ta đỡ ngươi dậy nhé cáo con."

"Ta không phải là cáo, ta là hồ ly Hàn Vương Hạo." Y phồng má lên giận dỗi khi nghe miệng hắn thốt ra một từ "cáo con", hai từ cũng "cáo con", khiến tâm trạng hồ ly không vui trong người liền nói lớn tiếng đáp trả.

"Thì ra ngươi tên là Vương Hạo, cái tên nghe thật hay rất hợp với ngươi."

Nói xong, Phác Đáo Hiền nửa tỉnh nửa mê cố gắng đỡ cả người ướt sũng của y lên và ôm vào lòng, cảm nhận cơ thể đối phương run rẩy vì đã ngâm mình trong nước một lúc lâu. Hắn cơ bản thấy Hàn Vương Hạo nên cởi y phục ra để tránh mắc phong hàn, thế là một tay ôm eo hồ ly nhỏ trong lòng, một tay cởi ra lớp áo trên người y. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo đến từ ngọn đuốc khiến cái bóng của hai người phản chiếu xuống đất.

"Ngươi làm gì thế? Này đừng chạm vào người ta."

"Ngoan nào cáo nhỏ, ta chỉ muốn giúp ngươi thôi."

"Giúp?" Ánh mắt ngây thơ của y mở to nhìn theo hành động của Đáo Hiền, không chống cự, không nhúc nhích, chỉ nằm yên để người kia lột từng lớp áo ra. Hơi thở của hắn phả vào khuôn mặt khiến y mơ màng cảm nhận mùi vị thơm nồng từ rượu khiến tâm trí trở nên quay cuồng theo hắn ta.

Cảm giác mát mẻ nửa thân trên làm hồ ly nhỏ vô thức ôm lấy cả người, lớp y phục rơi xuống lộ làn da trắng mịn trước con mắt tên đạo sĩ đang mải mê chăm chú ngắm nhìn và sờ soạng lên nơi đó, tiếng thì thầm ở bờ môi làm cho tai của Hàn Vương Hạo nghe thấy hết, y ngơ ngác nhìn rồi úp mặt vào sâu trong lòng ngực hắn như một bản năng.

"Vương Hạo, ngươi thật đẹp. Đẹp nhất trên trần gian."

"Hàn Vương Hạo..."

Xoa lấy mái tóc, cúi xuống khẽ hôn lên cần cổ trắng mịn thôi thúc dụ dỗ hắn chạm vào. Hồ ly Hàn Vương Hạo sợ hãi nhắm nghiền mắt lại đến khi mỗi lần hắn đụng chạm gần kề lên da thịt, đôi chân liền co lên rồi đạp mạnh xuống ma sát với lớp sỏi đá phía dưới. Phác Đáo Hiền bận tâm hôn hít cũng phải đoái nhìn về phía dưới, nhanh chóng tay hắn giơ ra và giữ chặt đôi chân thon gọn kìm kẹp nó trong sự kiểm soát.

"Đ...đáo Hiền dừng lại đi, ta khó chịu lắm...ta..."

"Ngoan nào, Vương Hạo ngươi muốn chơi trò này cùng ta không? Sẽ rất thú vị đấy, chơi nhé cáo con." Mặc cho y van xin hắn dừng lại nhưng tên đạo sĩ chỉ cong môi lên bật cười, lần mò đôi môi di chuyển tới bên tai hồ ly nhỏ và thủ thỉ vài lời dụ dỗ, "Chơi đi mà...chơi đi."

"Chơi...chơi gì? Ta không biết mấy trò của loài người các ngươi."

"Không sao, ta luôn sẵn lòng chỉ dạy ngươi cáo con à."

Rời khỏi cơ thể đã ngại ngùng đến đỏ hết cả mặt, hắn ngẩng lên suy nghĩ một lúc rồi đặt cả cơ thể y xuống đất, nhìn cả người nửa kín nửa hở kia khiến cho người hắn nóng ran như bị ai đó thiêu đốt. Phác Đáo Hiền liếc xuống phía thân dưới của y, chạm đến làm cho người kia giật nảy nắm chặt cổ tay hắn ngăn cản lại.

"Ngươi làm gì thế?"

"Shh! Đây là quy luật của trò chơi, chịu khó ngoan ngoãn chút đi cáo con, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thích trò này thôi."

Gạt tay Hàn Vương Hạo ra, hắn mạnh bạo gỡ thắt lưng của y, nhanh chóng lột sạch từng lớp áo ngoài cho tới từng lớp trong xuống, đến khi cả cơ thể xinh đẹp trắng mịn phơi bày trước con mắt đã đỏ ngầu vì say sỉn của Phác Đáo Hiền. Hắn cười, nụ cười hết sức quái dị làm cho hồ ly nhỏ ngại ngùng xoay mặt lẩn trốn. Đuôi to màu đỏ tự nhiên hiện ra sau khi Vương Hạo cảm thấy không thoải mái trong người, chín cái đuôi cong lên lắc qua lắc lại, lông dài mềm mượt chạm tới tay hắn. Trên mái tóc còn mọc thêm đôi tai nhỏ, khiến bản thân Hàn Vương Hạo bây giờ chẳng khác nào một loài hồ ly chuyên mê hoặc trai trẻ trong truyền thuyết mà khi xưa hắn được phụ mẫu kể cho nghe.

Tay Phác Đáo Hiền khẽ nâng cằm y lên, "Có ai nói với ngươi rằng ngươi đẹp đến thế nào chưa?"

"R..rồi, rất nhiều."

"Bọn họ cũng có khiếu thẩm mỹ đấy, vậy không biết hồ ly đuôi đỏ đã được ai chạm qua chưa nào?"

"Hả? Ngươi nói gì?" Vương Hạo ngơ ngác không hiểu ý còn Đáo Hiền nhanh nhẹn đưa tay xuống phía dưới thân y, vừa mới chạm vào vật ấy đã run rẩy ngẩng cao đầu chào đón. Đỉnh chuông đặc biệt ướt át khi nhận thấy bàn tay to lớn của hắn đang bao bọc và chảy thứ chất lỏng sền sệt rồi bất ngờ phun ra làm dơ y phục của hắn ta. Đôi mắt nhăn lại tỏ vẻ không vừa lòng, Vương Hạo có thể nhìn thấu được điểm ấy của hắn, nét mặt hồ ly ngại ngùng xấu hổ luôn miệng nói lời, "Xin lỗi ta ...ta."

"Sệt như vầy chắc hẳn là lần đầu phải không Vương Hạo?" Tay quệt vào thứ ấy và đưa lên trước mắt ngắm nhìn, y liền thẹn thùng lấy tay ôm lấy cả mặt giấu đi.

"Đừng nhìn nữa mà...ta ngại."

Về mặt này, cơ bản y như một tờ giấy trắng chưa từng được ai cầm bút lông viết lên. Hàn Vương Hạo lớn lên trải qua ba trăm năm dài hơn cả mấy kiếp loài người giống như hắn, nhưng hiển nhiên chưa một lần nếm thử mùi vị ái tình dục vọng là gì.

Phác Đáo Hiền khó chịu vì vết dơ do chính y bắn ra dính vào lớp áo yêu quý, hắn cởi xuống, từng lớp áo được thoát ra khỏi người làm lộ làn da trắng không khác gì so với Hàn Vương Hạo. Y lúc này mở tay he hé nhìn xuyên qua các ngón tay là hình ảnh cơ thể của hắn ta trông rất là ngon, hồ ly phải nuốt nước bọt xuống một hơi.

"Vương Hạo cũng thích cơ thể của ta lắm phải không? Đừng cố giấu nữa. Để ta coi ngươi ngại tới mức nào."

Hắn dùng một tay sờ lên ngực y gảy gảy hai hạt đậu nhỏ khiến Vương Hạo ngứa ngáy nằm không yên một chỗ, quẫy đạp hai chân chống cự, tay kia của hắn trượt xuống đến phía lỗ nhỏ bên thân và vỗ về. Phác Đáo Hiền ở trên đang bận rộn nhìn chằm chằm vào hai đầu vú trước ngực Hàn Vương Hạo một hồi lâu, đột nhiên cúi xuống ngậm vào miệng mút lấy. Y nhạy cảm rên lên vài âm thanh "Ư...ưm" bên tai hắn như một con hồ ly nhỏ vừa bị bắt nạt xong. Tay y giơ tới nắm lấy những sợi tóc đen của Phác Đáo Hiền và giữ chặt tới mỗi khi cái lưỡi ướt át ấy chạm vào vùng da nhạy cảm phía trên người y. Miệng Vương Hạo liền há hốc mở lớn cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh, tới lúc cảm thấy cơ thể không còn khả năng chịu đựng được nữa y mới ôm lấy đầu hắn làm nũng.

"Đừng mà...đừng liếm nữa. Xin ngươi."

"Vương Hạo, cả người ngươi rất thơm. Thật muốn nuốt ngươi vào bụng." Hắn sau khi được thoã mãn liền liếm môi rời khỏi, thừa lúc hồ ly nhỏ mất cảnh giác Phác Đáo Hiền cầm dục vọng của chính mình trong tay một đường đẩy mạnh vào miệng động chưa có sự chuẩn bị sẵn sàng. Tay siết chặt lấy mái tóc dài của y mà giật mạnh, mắt mở to kinh hãi, miệng xinh liền hét lớn đến chói tai.

"K-KHOAN! Aaaa Ngươi...ngươi..."

Phía dưới sau khi bị xâm nhập liền dâng lên cảm giác đau chướng vùng bụng dưới, chân y co lại cả người rục vào như một chú tôm bị luộc chín, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm vầng trán Vương Hạo, những cái đuôi mềm mại lơ lửng trước mắt hắn như muốn ngăn cản hành động thô bạo đó lại. Phác Đáo Hiền khó chịu vì cuộc chơi của bản thân bị đuôi nhỏ quấy phá. Hắn quay mặt sang bên trái tìm vội cây dao găm và cầm trên tay, ánh mắt hồ ly Hàn Vương Hạo đau đớn khóc lóc vì luân động đến khi nhìn thấy người trước mặt cầm cây dao giơ lên cao, cả người y giật mình hoảng sợ tột cùng và hét lớn:

"Ngươi...ngươi định giết ta?"

"Hồ ly nhỏ ngươi đoán xem, ta sẽ làm gì với ngươi nào?"

"Hức..." Không còn cảm giác hứng thú như ban đầu, hồ ly bây giờ liền cảm thấy tên này rất đáng sợ. Y muốn lùi về sau để thoát khỏi sự kiềm cập nhưng lại bị một tay gã lôi về đặt dưới thân như cũ.

"Đi đâu hả nhóc con, ta chưa chơi xong mà."

"Bỏ ra."

"H..ức xin ngươi tha cho ta đi, ngươi giết ta thì Tương Hách ca ca sẽ không tha cho ngươi đâu."


"Lắm miệng!" Nói rồi, hắn liền cầm cây dao giơ lên vụt nhanh xuống dưới.


"Aaaa."

Máu đỏ tươi văng vào mặt hắn. Phác Đáo Hiền đành bật cười đểu cáng, chùi đi lớp máu tanh nồng đang dính ở bờ môi, lưỡi cong liếm thử thứ máu hồ ly và hắn lại cười khoái chí khen ngợi.


"Cũng không tệ."


Hàn Vương Hạo đau đớn la lên thảm thiết, nước mắt trào rơi khỏi đôi mắt xinh đẹp của hồ ly. Máu chảy ra loang lổ thành một vũng lớn, y nhăn mặt gương mặt tái nhợt nhìn tên đạo sĩ kia và dùng hơi thở đứt đoạn của mình mà đáp:

"Ngươi...phụ mẫu ta sẽ giết ngươi...ca ca sẽ đến báo thù...ngươi."


"Haha vậy à, để ta ở đây nghên đón bọn họ và giết hết cả lũ hồ ly bọn ngươi. Quả là một ý tưởng không tồi."


Hắn cười khoái chí cầm hai cái đuôi hồ ly lông đỏ vừa cắt đứt đem lên trước mặt ngắm nhìn, máu đỏ tươi từ lông chảy xuống ướt đẫm cả cánh tay hắn.


"Cảm ơn nhé, đuôi hồ ly bán ra sẽ được kha khá ngân lượng."


"Tên cặn...bã."


Hàn Vương Hạo chửi rủa hắn nhưng chưa hết bàng hoàng, bây giờ hắn thẩy cây dao và hai cái đuôi hồ ly qua một bên. Cả người lập tức đè ép lên cơ thể y, kéo đôi chân thon gọn của Hàn Vương Hạo banh sang hai bên. Hắn quay trở lại công việc chính yêu thích của mình, thưởng thức bữa tiệc hồ ly thơm ngon trước mặt.

Phác Đáo Hiền thở hổn hển ra sức "cày cuốc" trên người mỹ nhân, hắn dùng lực rất mạnh một lần tiến thẳng vào nơi sâu nhất của hồ ly nhỏ làm bờ lưng y di chuyển ma sát xuống đất đau rát theo từng nhịp thúc, Hàn Vương Hạo lần đầu trải nghiệm cảm giác dục vọng chiếm trọn toàn thân, y vừa ngại ngùng xen lẫn đau đớn từ thân dưới lẫn phía sau, ánh mắt vô tình ngó xuống nơi hai người đang làm chuyện khó coi, Phác Đáo Hiền thấy vậy liền cầm bàn tay nhỏ nhắn của y đặt vào chỗ đang giao hợp giữa bọn họ. Vương Hạo lập tức rút tay lại sau khi chạm vào nơi nóng hổi chỗ đó, chỉ mới chạm vào nơi nhô lên nhưng lại có thể tưởng tượng ra đó là thứ rất to lớn đáng sợ, lớn đến nổi sẽ xé rách cơ thể Vương Hạo sau mỗi lần hắn ưỡn hông đẩy vào rồi rút ra.

"Hức...đau...ca ca đệ đau quá. Cứu đệ với."


"Shh! Cáo con im lặng một lát nào."


Đôi môi hắn lại gặm cắn đến sứt mẻ vài nơi, lời nói cầu cứu cũng chẳng thể đến tai những vị ca ca trong hồ tộc. Nơi đây trong động tối chỉ được thắp sáng bởi thứ ánh lửa hiếm hoi, hồ ly nhỏ bị ép phải trải qua cảm giác như cực hình, đôi tay buông xuống bất lực mặc hắn khống chế dưới thân, phía trên bị hắn hôn, hắn cắn mạnh vào da thịt. Mỗi nơi gương mặt tên đạo sĩ này lướt qua là những lần làn da trắng mịn bị gặm đến nỗi in đậm lại dấu vết đỏ thẫm do máu tích tụ, phía trên đau đớn đã đành, phía dưới lại bị hắn kéo đôi chân của y vác lên vai thuận tiện cho hắn ra vào, từng cú nhấp khiến cơ thể y giật nảy về phía sau, mỗi lần rút ra đem theo máu từ vết rách do đâm lệch hướng trào ra bên ngoài pha lẫn cùng dịch nhầy bôi trơn, cả người hồ ly mất khá nhiều máu dẫn đến không còn chút sức lực. Màu lông cũng dần mất đi vẻ đẹp như lúc ban đầu, bảy cái đuôi còn lại nằm im dưới đất không thể lắc lư cử động như trước.



—Còn tiếp—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro