3. Tình kiếp quá đỗi nghiệt ngã dành cho đôi ta đây sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

"Ngươi...hồ ly cáo con, không ai cứu được ngươi đâu? Bỏ cuộc đi."


Nói rồi, hắn ôm cả cơ thể không còn sức lực, một tay bế lên rồi đẩy Hàn Vương Hạo ngã nhào về phía tảng đá lớn hồi nãy. Ép y quỳ gối đối diện với phần đá đó, hai tay run rẩy bám vào giữ thanh bằng cho những lần hắn từ phía sau thúc mạnh vào miệng động nhỏ, thứ máu tươi từ vị trí hai cái đuôi bị cắt lại chảy ra hòa cùng máu từ miệng lỗ huyệt từ từ chảy xuống bắp đùi mềm mại của hồ ly nhỏ. Những tầng nước mắt tiếp tục trào ra làm cho tâm trí trở nên mơ hồ một mảng tối tăm mù mịt, không muốn chơi cùng loài người nữa, y muốn quay về nhà.


"Đừng mà...đau quá."


"Hức."


Hồ ly thổn thức rên cùng tiếng khóc, chẳng còn cảm giác sung sướng hay gì nữa, giờ phút này cả cơ thể y rất đau, y rất mệt, đau đến nổi tầm mắt không mở nổi nữa, cả cơ thể sau khi bị thúc mạnh và lãnh nhận cú tát đau tê tái ở mông càng làm y van xin nhiều hơn.


"Ta...chịu không nổi nữa. Tha cho ta đi."


"Aaaaaa."


Lại thêm một cú tát mạnh vào bờ mông y, Hàn Vương Hạo cắn môi đến bật máu, tay co lại thành nắm đấm bấu chặt vào lòng bàn tay.


"Xin n...ngươi."


Phác Đáo Hiền từ bỏ mông tròn của y và tìm kiếm một thú vui khác, hắn tóm gọn bảy cái đuôi còn lại của Hàn Vương Hạo và nắm chặt, sau đó liền rút dương vật to lớn ra chỉ chừa phần đầu ở lại, giây sau đó liền đẩy rút cán vào sâu bên trong người y, hắn vừa làm vừa giật mạnh đuôi hồ ly lại ngăn cho Vương Hạo có cơ hội trườn về phía trước theo quán tính. Bụng nhỏ hồ ly bị đâm đến đau buốt từ lỗ huyệt đang ngậm chặt dương vật của gã đến cái bụng phẳng lì dâng lên từ cơn co thắt, hắn đâm sâu đến nỗi y có thể thấy được hình dáng của thứ ghê tởm ấy.

Hai chân không thể trụ vững mất lực muốn ngã xuống đất nhưng Phác Đáo Hiền ôm lấy bên eo cố định Hàn Vương Hạo không cho y được toại nguyện. Thấy y cứ nước mắt đầm đìa, hắn ưỡn người về trước liếm đi thứ nước mặn chát trên gương mặt kiều diễm của người người đẹp. Sau một lúc lâu, lỗ huyệt chảy nước đầm đìa câu dẫn dục vọng chiếm hữu không thể dừng lại được, dương vật hắn đột nhiên phình to bất thường, không một lời cảnh báo, hắn cầm thứ to lớn ấy một lần nữa đẩy mạnh vào túi thai của Hàn Vương Hạo, khiến y trợn tròn mắt lên đau khổ nhăn nhó hết cả mặt và hét lên trong tuyệt vọng.


"Đừng...đừng vào ta không muốn."


Lần đầu bị khai phá, động đến nơi bí mật nhất của đời hồ ly, gã đạo sĩ bật cười đầy man rợn.


"Là chỗ này sao? Thật tuyệt, ta muốn thử được bắn vào nơi đó."


"K-KHÔNG!"


Tiếng thét chói tai của y hoà cùng tiếng gầm gừ của hắn, một đường đẩy sâu vào nơi tận cùng và chuẩn bị xuất tinh. Bàn tay ôm chặt lấy eo không cho y nhúc nhích cử động, đôi chân quẫy đạp cũng không thể khiến hắn dừng lại. Đến khi túi thai mở ra để đầu khấc hắn tiến vào và bắn ra lượng lớn tinh dịch. Bụng nhỏ của y phìn lên to gấp bội do bị ép chứa thứ nóng hổi của hắn bắn vào sâu bên trong. Quá trình kết đôi diễn ra trong một lúc lâu khiến cơ thể hồ ly không thể tách rời được khỏi người gã ấy, Hàn Vương Hạo rơi giọt nước mắt cuối cùng, bàn tay run rẩy chạm tới bụng và ôm lấy, tiếng thút thít như con nít vang lên trong bầu không khí ám muội và yên tĩnh ngay lúc này.


"Ta k-không muốn... hức."


Phác Đáo Hiền trơ mắt nhìn y một lát rồi hỏi nhỏ:


"Liệu ngươi có sinh con cho ta được không? Mà thôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì vì thứ ta cần nhất chính là..."


Đến khi hắn rút dương vật đã xẹp khỏi lỗ nhỏ, thứ dịch nhầy trắng đục chảy theo ra khỏi bờ mông y. Cả người hồ ly đổ sào xuống nền đất không điểm tựa và thở hổn hển đến khi mệt mỏi không chịu đựng nổi chỉ muốn ngất lịm đi. Phác Đáo Hiền sau khi giải tỏa được nhu cầu bản thân liền ngó xuống thân thể bị dày vò chẳng còn nguyên vẹn hình dáng xinh đẹp ban đầu. Y nằm đó bên cạnh thứ máu đã khô và cả cơ thể không có một miếng vải che thân, đuôi hồ ly lấp lửng phía sau có dấu hiệu biến mất thì mắt hắn liền thanh tỉnh khôi phục lại ý định của bản thân và cầm lên con dao sắc bén, một đường mạnh bạo cắt sạch bảy cái đuôi còn lại của Hàn Vương Hồ, nước mắt trong vô thức trào ra khỏi khoé mi và hơi thở hồ ly nhỏ dần, yếu theo từng giây phút trôi qua.


Vương Hạo này, đệ phải luôn nhớ rằng hồ ly như chúng ta quý nhất đó chính là đuôi. Từ khi sinh ra, chúng ta đã có chín cái đuôi mềm mượt sau lưng, mỗi cái đuôi tượng trưng cho một sinh mạng, nếu một hồ ly mất đi tất cả thì đồng nghĩa với việc mạng sống khó bảo toàn. Đệ phải biết cẩn trọng thân thể nghe chưa?


Hơi thở đứt quãng, từng lời răn dạy của ca ca Lý Tương Hách vang vọng trong tâm trí. Y cố gắng mở khoé mắt lên nhìn con người vừa tàn nhẫn cướp đoạt đi mạng sống vốn có. Hàn Vương Hạo sẽ không bao giờ quên gương mặt đang vui vẻ của hắn ta lúc này. Ta hận ngươi...Phác Đáo Hiền, cả đời hồ ly ta sẽ oán hận ngươi.



Cả người co giật phun ra một ngụm máu đỏ tươi, hơi thở y mất dần, bàn tay buông thõng xuống đất lạnh lẽo chấp nhận số phận ông trời sắp đặt. Một lúc lâu, cả cơ thể biến trở lại về hình dáng nguyên thuỷ ban đầu. Một con hồ ly lông đỏ đã mất hết đuôi nằm bất động trên vũng máu, chẳng còn sự sống.


"Vương Hạo, cáo nhỏ... ngươi chết rồi sao?"


Hắn thất thần lầm bầm trong miệng rồi quay mặt bỏ đi, đạt được mục đích đành mặc vội lớp áo vào, nhét những cái đuôi quý giá vào tay nải, trước khi rời khỏi Phác Đáo Hiền còn quay lại nhìn và hồi tưởng tới hình ảnh con hồ ly xinh đẹp nằm thoi thóp bên cạnh tảng đá trước khi chết đi. Hắn lặng lẽ cúi người nhặt lên vòng tay bị đánh rơi nằm lăn lóc bên cạnh con suối và bước ra khỏi hang động.


Chiếc vòng tay vốn dĩ thuộc về hồ ly Hàn Vương Hạo nhưng sau khi xô xát lại văng sang một góc và được Phác Đáo Hiền lượm mất.


Rời đi khi bầu trời vẫn còn tối khuya chỉ có duy nhất ánh trăng dẫn lối soi sáng cho Phác Đáo Hiền, hắn không nỡ phải ra tay làm như thế nhưng vốn dĩ người và hồ ly sẽ chẳng có kết cục nào tốt đẹp hơn. Hắn chỉ muốn lợi dụng y để cứu lấy cuộc đời chính gã. Những chiếc đuôi quý giá này có thể đổi lấy một túi lớn ngân lượng và cứu sống mẫu thân đang bệnh nặng ở quê nhà.



"Xin lỗi ngươi, Hàn Vương Hạo... ta không cố ý... ta chỉ muốn lấy đuôi thôi, ta không cố ý giết ngươi đâu... ta... " Hắn rất khổ tâm, lời nói cuối cùng cũng chỉ biết hối lỗi. Dù cho hắn đã say mê yêu thích y nhưng số phận lại không cho hắn một kết cục nào tốt đẹp hơn.


Phác Đáo Hiền nhanh chóng bỏ trốn, nắm chặt lấy vòng tay của y và đeo vào cổ tay hắn, cố gắng chạy thật nhanh băng qua khu rừng rậm để thoát thân trước khi trời rạng sáng, đám hồ ly khác sẽ phát hiện và tìm tới trả thù cho y, Hàn Vương Hạo.


"Ta không còn sự lựa chọn nào khác, đừng oán hận ta, ta thật sự không có cố ý. Ta không biết làm như thế sẽ khiến ngươi chết. Ta chỉ lỡ tay...ta ..."


"Hàn Vương Hạo, nếu có kiếp sau ta sẽ nguyện lấy thân mình bù đắp cho ngươi hết tất cả. Ta phải mau về nhà vì mẫu thân vẫn luôn chờ ta. Xin lỗi ngươi, cáo con."


...


Nhưng Phác Đáo Hiền đến cuối cùng cũng không thể trốn tránh được số phận đã được quyết định, bước chân hắn chạy vội về phía tây ngôi làng nhưng đột nhiên bị một đám người mặc y phục đen ngăn lại. Một cơn gió lốc bất chợt nổi lên như trận cuồng phong thổi bay hết lớp bụi và lá khô vào không trung, mù mịt che phủ đi tầm nhìn của Phác Đáo Hiền, hắn lại giơ tay lên ôm lấy mặt vì đau rát. Đột nhiên, tiếng động lớn vang lên nổ tung một góc khu rừng, khiến cây cối ngã đổ xuống đè lên người hắn. Chưa kịp nhận thức thì trước mắt Phác Đáo Hiền đã hiện hữu thân ảnh hai nam nhân với những cái đuôi lông trắng lắc lư theo hướng gió, tiến tới bên cạnh chỗ Đáo Hiền gục ngã, hắn thì thào giọng nói.


"Các ngươi là ai?"


"Tên loài người thấp kém, sao ngươi dám đối xử với đệ đệ ta như thế? Chán sống phải không?"


Người từ đằng sau cầm theo cây quạt và đi tới bên cạnh người vừa nói.

"Cảnh Hạo ca, đừng nhiều lời với hắn làm gì. Chúng ta xử hắn trước đi. Sự sống Vương Hạo là trên hết."

"Được, ngươi sống không yên với ta đâu. Tên kia."

Dứt lời, Tống Cảnh Hạo giơ móng vuốt hồ ly sắc bén ra tấn công vào Phát Đáo Hiền, khiến máu tương văng lên thân trúc. Hắn đau đớn đến nỗi không nói thành lời, mùi máu tanh nồng nặc chảy khỏi khoé miệng Đáo Hiền.


Đôi mắt mơ hồ mở to nhìn theo những sợi lông đỏ thẫm bị lấy đi và rồi hắn đau nhói ở lòng ngực, nơi máu tươi chảy ra ướt đẫm lấy lớp áo đang mặc. Gió nhẹ thổi qua mái tóc khiến mắt hắn vô thức nhớ về hình dáng xinh đẹp của y, khoé môi bất giác bật cười trong cay đắng cho đến khi ý thức mất dần theo từng hơi thở bị rút cạn. Sự sống của hắn cũng đã tới lúc dừng lại.

Có phải cái chết lúc nào cũng đều đau đớn như thế này không? Ta đã trả cái giá cho lỗi lầm của bản thân rồi, xin lỗi ngươi rất nhiều Vương Hạo. Thật lòng, ta rất thích ngươi. Ta đến đền tội với ngươi đây, hãy đợi ta.

Đợi ta, những gì ngươi làm với ta có xứng để ta tha thứ cho ngươi sao Phác Đáo Hiền? Không đời nào...

...

"Hắn chết rồi?"

"Có lẽ...thôi chúng ta mau quay về. Thuốc của ta chỉ giúp Vương Hạo cầm cự mạng sống thêm hai canh giờ. Mau về thôi Tương Hách đệ."


Những chiếc đuôi dài màu đỏ thẫm của hồ ly Hàn Vương Hạo nhanh chóng được Tống Cảnh Hạo và Lý Tương Hách đoạt lấy nâng niu, bọn họ quay lưng phủi đi lớp bụi bám trên người và rời khỏi cùng thân xác hồ ly được Cảnh Hạo ôm chặt vào lòng và gã mắng mỏ vào tai hồ ly nhỏ.

"Đệ đó, bọn ta mà không đến kịp là đệ chết chắc rồi. Thật may là lấy lại được đuôi cho đệ đấy Vương Hạo. Mà đệ cũng thật ngốc, ca ca hết nói nổi. Tương Hách này, đệ xử lý những thứ còn lại đi."


"Được, Cảnh Hạo ca cứ để đệ lo chuyện này."


Cơn thịnh nộ của hồ ly ngàn năm vẫn chưa tan biến, khu rừng và cả ngôi làng mà Phác Đáo Hiền vốn sinh sống đột nhiên xảy ra một cơn hoả hoạn nghiêm trọng. Thiêu đốt tất cả người dân, cây cối, chim chóc và động vật. Tiếng la hét, khóc lóc, tiếng lửa đốt cháy làm rạo rực cả vùng trời. Cột khói dày đặc che phủ những áng mây và ánh sáng le lói tới vùng đất này, màn đêm như nhấn chìm cả ngôi làng vào trong lửa nóng không lối thoát. Đến cuối cùng, cơn mưa kéo dài cũng đã dập tắt ngọn lửa bừng cháy hừng hực suốt hai ngày qua.


Tất cả chỉ còn lại là đống tro tàn...




Yêu là kiếp, là lầm lỗi, là sự quanh co của duyên phận.







Hoàn chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro