Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám cưới Xuân và cậu Mẫn tổ chức linh đình lắm, cả ba chiếc xe kết hoa đỏ rực đến nhà ông Thân rước dâu. Xuân mặc chiếc áo dài đỏ, đầu đội mấn gương mặt xinh đẹp như hoa cùng Trí Mẫn làm lễ. Trước cổng nhà ông Thân rất nhiều người tò mò đứng đợi xem cô dâu, ai nấy cũng hiếu kì với đám cưới này. Hết cô chị rồi tới cô em đều gả cho con trai của bà Lý, không biết Xuân có bạc mệnh giống chị không.

Bà Lý cho Xuân ʋòпg vàng trang sức đeo đầy người, bà ta thích khoe khoang sự giàu có của mình với bên nhà gái. Vợ chồng ông Thân ngoài mặt cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng rất lo lắng. Chỉ một lát nữa thôi là Xuân về nhà chồng rồi, tương lai sau này sao mờ mịt quá. Bà Hiên đôi mắt ngấn nước dặn dò Xuân.

– Về bên đó nhớ cẩn thận nghe con, cách một tháng về thăm nhà một lần cho ba má yên tâm.

– Dạ, con sẽ thường về ba má đừng lo.

Xuân theo cậu Mẫn ra xe, cô dâu hôm nay lạ quá nụ cười có phần gượng gạo. Cậu Mẫn mở cửa cho Xuân rồi ngồi vào bên cạnh, thấy cô hơi buồn cậu quan tâm hỏi.

– Em sao thế, mệt hả?

– Mấy đêm rồi em không ngủ được nên hơi nhức đầu.

– Vậy lát nữa về nhà em cứ nghỉ ngơi trước đi, khách khứa để tôi tiếp.

Xuân cười nhẹ.

– Sao lại thế được, em có mệt cỡ nào cũng phải cùng cậu nhận ɾượu mừng của mọi người chứ.

– Cảm ơn em.

Cậu Mẫn hôn lên má Xuân, nụ hôn làm cô bất ngờ, hai tay nắm chặt vạt áo. Hôm nay Quyên không ra ngoài, cô ta ăn mặc đẹp đẽ rồi ru rú trong phòng. Cả nhà bà Lý đều đi đón dâu hết, đám người làm cũng vui vẻ chờ cậu Mẫn dẫn vợ về, dường như địa vị của Quyên trong nhà này đang dần lung lay. Cô ta mở hé cửa, nghe tiếng xôn xao bên ngoài thì nghĩ chắc mọi người đã về. Quyên soi gương lần nữa rồi kênh kiệu bước ra, cô ta muốn xem cô dâu hôm nay đẹp đến mức nào.

Xuân có chút chσáпg ngợp vì ngay từ cổng đã thấy sự chuẩn bị chu đáo của cậu Mẫn. Từ hai bên lối đi đặt đầy các cậu hoa nhỏ xếp thành hàng, trong nhà lại càng đẹp hơn, Xuân bĩu môi trêu cậu.

– Không ngờ cậu cũng lãng mạn ghê đấy.

– Vậy em có thích không?

– Thích ạ!

Bà Lý vừa vào nhà đã tháo mấy chiếc ʋòпg vàng tгên cổ ra, than thở.

– Đeo nặng cả người.

– Ủa cô dâu mới đâu rồi má?

– Đang còn bên ngoài đấy, sáng giờ con đã dặn mấy đứa nấu nướng xong hết chưa.

Quyên giả vờ như sực nhớ ra.

– Ấy chết , sáng nay con ngủ quên mất. Để con đi xem thử.

Xuân theo cậu Mẫn vào nhà, ngoài bà Lý và cậu Hai ra thì có mấy người họ hàng đã tới. Đa số đều khen Xuân là con nhà gia giáo lễ phép. Xuân để ý cậu Hai nãy giờ im lặng không nói tiếng nào, chốc lát lại nhìn Xuân cười cười. Bỗng giọng nói chói tai của Quyên làm không khí trầm xuống.

– Vợ mới của cậu Ba đây à, xinh đẹp quá. Thảo nào cậu mê như điếu đổ.

– Sau này hai đứa xem nhau như chị em, phải nhường nhịn yêu thương nhau biết không.

– Dạ, tất nhiên rồi má. Mợ Xuân mới về nên có những quy tắc chưa hiểu hết, con sẽ từ từ dạy bảo mợ ấy.

Quyên cười đon đả có cậu Mẫn ở đây nên cô ta không dám làm gì quá đáng. Xuân rót trà mời Quyên, thái độ kính tгên nhường dưới. Bà Lý rất hài lòng phe phẩy cái quạt mỉm cười. Khách khứa bắt đầu tới, Xuân về phòng thay bộ quần áo khác rồi theo cậu Mẫn đi nhận rượu mừng. Quyên ra dáng bà lớn trong nhà, đảm đang lo phần bếp núc.

– Con Mận đâu?

– Con đây thưa mợ.

– Mày dọn dẹp sạch sẽ phòng cậu Ba chưa?

– Dạ con dọn sạch rồi.

Quyên đứng ngay lối ra vào nhà bếp, người làm tất bật lên xuống ai nấy đều bận rộn. Cô ta dường như chưa tin, hất cằm bảo con Mận.

– Chìa khóa cậu Ba đưa mày đâu, tao muốn vào kiểm tra. Nói láo là liệu hồn mày đó.

– Con dọn sạch sẽ lắm rồi đó mợ. Chìa khóa này con phải đưa lại cho cậu Ba.

– Á à nay mày không coi lời tao nói ra gì đúng không, đưa đây.

Con Mận chậm chạp lấy chìa khóa đưa cho Quyên, nó đoán cô ta sắp giở trò gì rồi đây. Quyên có được chìa khóa liền khinh khỉnh rời đi, cô ta đứng trước của phòng tân hôn của cậu Mẫn, lén lút mở cửa bước vào. Tiệc tan tận đến tối cậu Mẫn đã ngà ngà say, bước chân hơi loạng choạng. Hôm nay là ngày vui nhất trong đời cậu, ai mời ɾượu cũng uống hết. Xuân đã về phòng trước, cô tắm sơ qua rồi cởi bỏ mớ trang sức đeo đầy người. Nhìn mình trong gương Xuân tự động viên bản thân, ngày tháng sau này còn dài phải ráng chịu đựng mà hoàn thành kế hoạch đặt ra. Có tiếng mở cửa Xuân chợt khẩn trương, đêm nay cô không biết lấy cớ gì để né tránh chuyện này. Đã thành vợ chồng rồi nhưng Xuân vẫn ngại chuyện chăn gối, cô chưa muốn trao hết tất cả cho cậu Mẫn

– Em đỡ nhức đầu chưa?

– Vẫn còn thưa cậu.

– Tôi bảo người làm lấy thuốc cho em uống nhé.

– Không cần đâu em ngủ một giấc là hết ấy mà.

Cậu Mẫn vuốt tóc Xuân giọng cậu dịu dàng lắm, cứ như dỗ con nít vậy. Xuân tự nhiên đỏ mặt, cô nắm tay cậu Mẫn .

– Cậu mệt không có cần em pha cho cốc mật ong uống giải ɾượu.

– Tôi chưa say lắm, vẫn còn tỉnh táo để biết rõ người bên cạnh là ai.

Trí Mẫn dứt lời liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Xuân. Tay cậu ôm lấy Xuân đặt cô ngồi lên đùi mình, nụ hôn càng lúc càng sâu. Xuân nhắm mắt hai tay nắm chặt vạt áo cậu Mẫn, thân thể run rẩy dưới sự vuốt ve của cậu. Hô hấp dần khẩn trương, cậu Mẫn muốn đòi hỏi nhiều hơn, nụ hôn rơi xuống cổ Xuân, cậu vùi đầu vào ngực cô. Xuân cắn răng chịu đựng đôi môi khép chặt không để bản thân phát ra âm thanh gì. Cậu Mẫn vội đứng bật dậy, chỉ cần ba bước đi đem Xuân đặt xuống giường. Cậu vuốt má Xuân khẽ hỏi.

– Đi ngủ nhé!

– Dạ… tắt đèn đi cậu.

Cậu Mẫn hôn lên trán Xuân một cái rồi mới chịu ngồi dậy tắt đèn. Cô được tự do thở phào, nhưng chưa kịp mừng thì cậu đã nhào tới hôn Xuân lần nữa.

– Từ từ đã cậu.

Xuân đẩy cậu Mẫn ra nhưng không thấy xi nhê gì, cô vội vàng lên tiếng. Cậu Mẫn cuối cùng cũng chịu dừng lại, cậu nhìn cô thở dốc, hai mắt đỏ ngầu.

– Sao thế Xuân?

– Em…em chưa chuẩn bị xong.

– Xin lỗi, do tôi nóng vội quá, không nghĩ tới cảm nhận của em.

Cậu Mẫn nằm xuống một bên, hai tay vẫn ôm chặt Xuân. Hơi thở dần trầm ổn trở lại, cậu mỉm cười véo má Xuân một cái.

– Đêm nay tha cho em đấy.

– Cảm ơn cậu.

Xuân không ngờ lại né tránh được một cách dễ dàng như vậy, lúc nãy khi cậu Mẫn nhìn cô trong mắt chứa đầy dục vọng. Vậy mà cậu cũng dừng lại được, như không nỡ từ chối cô. Xuân mỉm cười dựa vào ngực cậu, chợt tay cô chạm phải một vật gì đó dưới chăn, Xuân hoảng hốt bật dậy. Trí Mẫn giật mình ôm cô lo lắng

– Sao thế?

Xuân lúng túng.

– Dưới chăn hình như có con gì đó cậu.

– Để tôi xem thử, em đừng sợ.

Cậu Mẫn giở mạnh chiếc chăn lên, một con rắn màu đen nằm ngay tгên giường, nó bị ai đó giết chết, máu đã khô lại. Cậu Mẫn áp mặt Xuân vào người mình, khẽ trấn an cô.

– Không sao rồi, em quên hình ảnh vừa rồi đi chúng ta dọn sang phòng khác.

– Em sợ lắm cậu ạ.

– Tôi nhất định trừng trị những kẻ gây ra chuyện này, em yên tâm ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tôi sẽ tra ra hết.

Cậu Mẫn hai mắt sáng quắc nhìn con rắn tгên giường, cậu quyết không để yên chuyện này. Mới sáng bà Lý đã thấy cả đám người làm tập trung hết ngoài sân, bà ta vội ra xem thử có chuyện gì.

– Hôm qua em dọn phòng rất kĩ thưa cậu, không thấy con rắn nào hết, em xin thề không phải em làm.

– Đúng đó cậu Ba, tính con Mận kĩ lắm trước giờ nó có dám nghĩ kế hại ai đâu.

– Vậy hôm qua mọi người có thấy ai khác vào phòng tôi không?

Con Mận rụt rè lên tiếng.

– Dạ có mợ Quyên đó cậu, hôm qua mợ bắt em phải đưa chìa khóa, mợ hăm doạ nếu không đưa sẽ đánh em.

– Mày nói bậy gì đấy Mận?

– Con nói thật thưa bà, có dì Dung làm chứng cho con.

Bà Lý trừng mắt liếc con Mận cảnh cáo, trong lòng không ngừng cҺửι mắng đứa con dâu không biết điều kia, mới đó lại gây chuyện. Cậu Mẫn kêu người đi gọi Quyên, ngoài cô ta ra thì không ai dám làm vậy. Quyên bày ra bộ mặt không biết gì, giả trân ngạc nhiên.

– Mới sáng đã đông đủ thế, bộ xảy ra chuyện gì hả cậu?

– Cô tự nhìn đi.

Trí Mẫn chỉ tay về cho rắn ngoắc nghẻo nằm dưới đất. Quyên hoảng sợ la toáng lên.

– Con rắn ở đâu ra vậy, trông kinh quá.

– Cô giả vờ giỏi lắm, chính cô đem nó vào phòng tôi còn gì.

– Em không có, cậu đừng đổ oan cho em.

– Rõ ràng hôm qua con dọn phòng không thấy con rắn đó, nhưng đến khi mợ vào thì…

Quyên chỉ tay vào mặt con Mận quát lớn.

– Mày nói gì đấy, tao vào phòng cậu Ba hồi nào. Con này càng ngày càng to gan, đến tao mà mày cũng dám đổ lỗi.

– Tôi làm chứng con Mận không nói oan, hôm qua chính mắt tôi thấy mợ xuống bếp tìm con Mận lấy chìa khóa.

– Cô còn gì để nói nữa không?

Cậu Mẫn từng bước lại gần Quyên, giọng nói lạnh lẽo như muốn bóp chết cô ta. Thuyên không ngừng chối cãi.

– Em… Em có vào phòng cậu thật nhưng không đem con rắn vào.

– Cô nói dối hết lần này đến lần khác còn nghĩ tôi tin sao?

– Lần này em nói thật đó, em chỉ muốn dạy dỗ mợ Xuân một chút thôi.

Hôm qua Quyên lén lút vào phòng, cô ta lấy mấy cái váy của Xuân cắt nát. Cô ta ganh tỵ vì Xuân rất đẹp, quần áo mặc tгên người sang trọng lắm, cái khí chất đó Quyên không bao giờ có được. Vì tính xấu của mình mà Quyên mới nghĩ ra cách như vậy để hả dạ, cô ta thật sự không biết con rắn kia là ai đã đem vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro