Chương 14. Xuân dược phát huy tác dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sảnh Hội quán Doanh nhân, Thiên Ái nói: "Anh, cùng em về biệt thự không? Đã lâu rồi anh không về, ông nội rất nhớ anh."

"Để lần sau, mai anh bay sang Anh, về tiểu khu tiện đường hơn, giúp anh hỏi thăm ông, nói với ông cuối tuần sau anh sẽ về" – Hoăc Phong nói.

"Được, được em chuyển lời cho anh. Anh cùng Du Du về tiểu khu đi. Du Du, rất cảm ơn cậu hôm nay giúp mình cản rượu. Tạm biệt" – Hoắc Thiên Ái nắm tay cậu thân thiết nói.

"Không việc gì, là công việc của mình, tạm biệt Thiên Ái" – Mặt cậu đỏ đỏ cười nói.

Hoắc Phong không chịu nỗi cái cảnh tay bắt mặt mừng thân thiết này của em gái cùng trợ lý mà lên tiếng: "Đi thôi"

"Được" – cậu lên tiếng.

Chờ Thiên Ái lên xe, cậu cùng Boss cũng lên xe trở về tiểu khu. Từ lúc lên xe, cảm giác của hai người bắt đầu kì lạ rồi, nhưng là không ai nói với ai tiếng nào, cố gắng mà chịu đựng về đến tiểu khu. Trên xe, cậu mấy lần thở nặng nề, cảm giác nhiệt độ tăng lên rất nhiều, tay bấu chặt quần kiềm nén mà không hiểu bản thân mình làm sao.

"Hừ, hừ"

Tình trạng Hoắc Phong đỡ hơn rất nhiều, anh trúng ít, sức chịu đựng cũng mạnh hơn, nên ngoài tai hơi chút hồng thì không có biểu hiện gì.

"Cậu sao vậy" – Thấy trán cậu đổ nhiều mồ hôi Hoắc Phong hỏi.

Tiểu Du ép buộc mình bình tĩnh, trả lời: "Chỉ là có chút đau bụng, chắc do chưa ăn đã uống rượu, không sao một chút sẽ hết"

"Được, chạy nhanh một chút trở về nghỉ ngơi" – Hoắc Phong trả lời.

Tiểu Du thật là nghĩ mình do chứng đau bao tử hành hạ mà cảm thấy khó chịu, nhưng nữa đường trở về cậu phát hiện, không chỉ có bụng khó chịu, mà hầu như toàn thân điều cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy. Hai chân cậu rất muốn cọ vào nhau, nhưng không thể ngồi trên xe người ta mà làm chuyện quá phận như vậy. Tay càng lúc càng bấu chặt lấy đùi, cố gắng làm bản thân đâu để kiềm nén cảm giác bất khả kháng lúc này.

Hơi thở cậu mỗi lúc nặng nề hơn, mặt càng lúc càng đỏ, chỉ mong mau trở về tiểu khu nhanh một chút.

Đoạn đường chưa đến 30 phút lái xe nhưng cảm giác rất cực hạn, không thể chịu nỗi. Còn khoảng 5 phút nữa đến tiểu khu, lúc này cậu mới lên tiếng:
"Tôi..... tôi....hừ....hừ"

Hoắc Phong hiện tại cũng là đang cố gắng chịu đựng, nghe giọng cậu nặng nề lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, điều làm anh lo lắng hơn chính là cậu uống trúng thuốc rất nhiều, gấp 5,6 lần anh, chịu đựng đến giờ cũng là rất cực hạn.

"Tôi.... Tôi nghĩ....hừ hừ....mình có chỗ... có chỗ không ổn....có thể đưa tôi.....hừ...hừ.... đến bệnh viện không"

Hoắc Phong trầm mặc suy nghĩ, một lát sau lại nói: "Có người theo xe chúng ta, rất có thể là phóng viên, tôi trước tiên đưa cậu về tiểu khu, sau đó sẽ gọi bác sĩ gia đình cho cậu." – Hoắc Phong đạp ga tăng nhanh tốc độ, trong đầu đang suy nghĩ dời sông lấp bể.

Anh thật ra hiểu rõ, có gọi bác sĩ cũng không có cách giải quyết triệt để vấn đề. Xuân dược đa số là thuốc lậu, độ nhẹ hay mạnh không thể nào tính toán đúng được, hoặc là tìm người giải quyết hoặc là chịu đựng chờ thuốc tan hết trong cơ thể, nhưng cảm giác chịu đựng chờ qua giống như có trăm vạn con kiến đang bò khắp cơ thể, khó chịu đến mức không thể nào diễn tả bằng lời.

Nghe Hoắc Phong nói cậu rốt cuộc hiểu rõ mình là bị làm sao, thật sự chịu đựng quá khó khăn, cậu đưa tay mình lên cắn thật đâu để áp đi cảm giác khó chịu. Xe về đến trước tiểu khu cho nhân viên Hoắc thị, Hoắc Phong không vội lái vào mà hạ kính xe dặn dò bảo vệ đóng hết tất cả cửa tiểu khu, chặn người lạ ra vào, chỉ những người xuất trình thẻ nhân viên Hoắc thị mới cho vào.

Sau đó không lái vào lối đi riêng của mình mà rẽ sang lối đi nhân viên, anh dừng xe phía trước khuôn viên tiểu khu, nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa xe bên phía cậu:

"Có thể tự đi không?"

"Có thể" – Cậu trả lời, cứ tưởng có thể cố gắng lên tới phòng, nhưng xem ra cậu xem thường xuân dược rồi, chân chính là run rẫy không còn cảm giác gì nữa, vừa bước xuống xe chuẩn bị đứng dậy, nhưng đôi chân cậu hoàn toàn không có lực mà ngồi ạch xuống đất.

Cậu thực sự rất muốn khóc, không còn cách nào khác, mà ngước lên đáng thương nhìn Hoắc Phong, đôi mắt lúc này đã nhiễm một tầng sắc dục.

Hoắc Phong nhìn tình hình liền biết cậu không thể đứng lên tự đi, anh không còn cách nào khác đành khom xuống bế cậu lên. Đôi tay đưa ra chuẩn bị bế người thì bất thình lình bị một người khác năm chặt:

"Có thể.... đổi....đổi... thành cõng không?" – Cậu nói, dù đang bị xuân dược tàn phá thân thể lẫn lí trí, nhưng một chút lí trí còn sót lại của cậu lại cảm thấy tư thế này quá ám muội đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro