Chương 15. Tìm cách giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Phong thật là không còn gì để nói, lúc này mà còn có thể đưa ra yêu cầu về tư thế sao? Anh bất đắc dĩ nói: "Tư thế đó sẽ khiến cậu sinh lửa đó"

Thật ra Hoắc Phong cũng là sắp tới giới hạn chịu đựng, sợ cõng cậu khiến cả hai thân thể cọ vào nhau thì thật sự không biết chuyện gì sẽ phát sinh nên mới đổi sang tư thế bế.

Được, anh coi như làm người tốt đáp ứng yêu cầu người bệnh, chuyển sang tư thế vác cậu lên vai.

Cố định cậu chắc chắn trên vai anh ba bước thành một hướng đến thang máy, nhưng đi được nữa đường, lại phát hiện tư thế này không ổn nha.

Cái mông nhỏ, cong vểnh lên của người nào đó liên tục cọ vào cổ vào mặt mình, cảm giác càng thêm ái muội, càng thêm muốn ức hiếp người, thật muốn đưa tay còn lại phát vào cái mông nhỏ mấy cái thật vang.

Anh khó chịu cậu cũng không dễ dàng gì, tư thế như vậy khiến chỗ nào đó của mình cọ liên tục vào ngực người ta nha, bụng thì bị ép đến mức muốn phát hoả. Tay cậu không có chỗ bám víu, chỉ có thể tiếp tục đưa tay lên miệng cắn.

Hoắc Phong cảm thấy sống hơn 30 năm, lần quyết định này chính là ngu xuẩn nhất của anh. Cũng không thể nữa đường ném người xuống đất, nhịn đành nhịn chờ lên đến phòng cậu, nhưng anh là không biết cậu ở phòng nào nha:

"Cậu ở phòng nào?" – Anh hỏi

"hai...lẻ....hai...lẻ....bốn" – Cậu khó khăn trả lời

Anh rốt cuộc là nổi giận rồi, quát: "Rốt cuộc là hai lẻ hai hay hai lẻ bốn?"

Cậu khó khăn lặp lại, cố gắng không để mình bị vấp: "Hai lẻ bốn"

Anh bước nhanh về hướng phòng 204, quay lưng nhanh về phía cửa, lập tức một tiếng "Rầm" phát ra, anh chính là muốn quay lưng lại để cậu tra vân tay mở cửa, nhưng không để ý đến mình đang vác người mà canh sai khoảng cách khiến đầu cậu đập mạnh vào cửa.

"Tôi...tôi không cố ý" – Hoắc Phong chột dạ nói.

Tiểu Du bị đập mạnh thật sự choáng váng, rất muốn ngất đi để quên cảm giác khó chịu lúc này nhưng lại không ngất được đành cố gắng đưa tay mở cửa.

Hoắc Phong sau khi để cậu xuống salon lập tức gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối, anh liền nói:

"Trúng xuân dược, làm sao giải quyết?"

Người bên đầu dây bên kia đang uống nước, không kịp nuốt mà tức khắc phun hết vào người đối diện, nhanh miệng nói: "Là ai? Cậu sao?"

Hoắc Phong nghe đầu dây bên kia đầy tiếng chửi rủa "Mẹ cậu, uống trúng thuốc độc à, tại sao phun vào ông?".

Anh chưa trả lời, nhìn nhìn người đang vật vã trên salon, rồi lại nhìn nhìn chính mình, bất đắt dĩ "ừ" một tiếng.

"Cậu bị ngu à? Thì tìm người giải quyết đi! Cậu mặc dù rất ưu tú, nhưng tôi là không có cảm giác với đàn ông, không thể giúp cậu nha" – Người đầu dây bên kia nói

Hoắc Phong thật sự muốn phát hoả lẫn nghĩa đen, lẫn nghĩa bóng, to tiếng nói: "Nói việc chính"

Cảm nhận được khí tức nổi bão của Hoắc Phong, người đầu dây kia không dài dòng mà nói: "Không có thuốc chữa, dùng bất cứ loại nào cũng không phán đoán được tính chính xác của mấy loại thuốc lậu đó, ngược lại sẽ tác dụng ngược rất nguy hiểm. Có thể dùng cách tắm nước lạnh giảm bớt cảm giác ham muốn, càng lạnh càng tốt."

"Được" – Hoắc Phong nói xong liền cúp máy. Tiến về phía cậu, cởi áo cậu ra.

Cậu hoảng rồi, vội lên tiếng: "Đừng"

Hoắc Phong không để ý lời cậu, cởi áo xong trực tiếp khiêng cậu đến toilet, mở vòi nước để nước trực tiếp dội xuống người cậu.

Anh lại trở ra, tiến đến tủ lạnh, gom hết tất cả đá có trong tủ lạnh quay trở lại toilet. Phòng cậu quá nhỏ, toilet cũng nhỏ, không thể đặt bồn tắm như phòng của anh, không có bồn tắm cho cậu ngâm nước đá, anh đành tìm cái chậu nước, cho đá vào sau đó kêu cậu đứng vào trong chậu.

Hoắc Phong lúc này cũng cùng cậu đứng chung dưới một vòi sen, một chút lí trí còn lại của cậu thấy hành động kì quái cuả anh, lúc này lên tiếng nói:

"Boss, anh ra ngoài đi, tôi có thể chịu một mình" – Giọng nói cậu lúc này đã không còn trong trẻo như ngày thường, mà đã trở nên khàn đục một cách kì lạ rồi.

Hoắc Phong trầm mặc xoay về phía cậu, cậu không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh ta, cũng không thấy anh lên tiếng trả lời mà đứng yên tại chỗ không nhúc nhích cậu nghĩ Boss là muốn đứng trông cậu, phòng trường hợp ngất xỉu, chính lúc định thôi kệ anh thì lại nghe anh trả lời:

"Tôi cũng bị trúng thuốc" – giọng anh cũng khàn đục không kém gì cậu.

Tiểu Du hoảng hốt, cậu bị lời nói anh doạ sợ rồi, sợ thật rồi, tình huống này thật sự lúng túng. Khi biết mình trúng thuốc, lại nghĩ đến lúc nãy Boss nói có người lén theo xe mình, cậu liền nghĩ đến Thiên Ái, cậu chính là cản rượu cho Thiên Ái mà trúng thuốc, không nghĩ tới Boss cũng trúng thuốc, vậy nói không chừng ly của chính cậu cũng khó tránh khỏi bị người ta hạ thuốc.

Bây giờ làm sao thoát khỏi tình huống quái gỡ này, làm sao đây, cậu thực sự không biết phải làm sao, chẳng lẽ bảo anh ta về phòng anh ta với bộ dạng ướt sũng này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro