Chương 19. Dụng tâm lo lắng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đêm, 2 người chính là làm như vậy, như vậy mà trôi qua. Cậu tổng cộng bắn 6 lần, Hoắc Phong 3 lần.

Đến lần thứ 4, cơ thể có chút rã rời không chịu nổi nữa. Nhưng Hoắc Phong lại điên cuồng ra vào cơ thể cậu, cậu không theo kịp nhịp độ ra vào của anh mà có chút ủy khuất, đành há miệng cắn vai anh ta mấy lần, nhưng mỗi lần cắn xong lại cảm thấy anh ta động nhanh hơn, mạnh hơn. Cậu quái lạ suy nghĩ có phải bã vai bị mình cắn tê liệt rồi không? Nghĩ nghĩ cậu lại đổi bên để cắn, kết quả cắn đến răng sắp rụng mà kết quả lại không khác gì bên kia là mấy.

Mẹ nó, anh ta lừa mình sao? Vừa bị ăn còn lại bị lừa gạt, cảm giác này có chút không chịu nỗi nha. Cậu lại không còn sức phản kháng, đành vùi mặt chịu đựng, nước mắt cứ thế chảy chảy cũng không biết là mùi vị gì.

Cậu cắn mặc dù không đau, nhưng Hoắc Phong vẫn cảm nhận được. Anh rất muốn nhẹ nhàng lại nhưng ngựa đã xung trận chỉ có thể nhanh hơn, vô pháp chậm lại. 

Đến lần cuối cùng, sức lực cậu đã cạn kiệt, không còn gì để bắn, thân thể giật giật mà tiết ra một ít tinh dịch, rồi lâm vào hôn mê. Lúc đó Hoắc Phong chỉ mới vừa xong lần thứ 2 thôi.

Mẹ nó, anh không phải con người, anh không phải con người, anh không phải con người, điều quan trọng phải lặp lại 3 lần nha.

Không biết trải qua bao lâu, câu lần nữa mở mắt vẫn là bị Hoắc Phong đánh thức, gương mặt anh không đổi sắc, nói:

"Uống nước"

Cậu phát hỏa, mẹ nó, hành hạ người ta như chó, bây giờ không để người ta ngủ, đánh thức dậy chỉ để uống nước, có phải giỡn mặt không, ai quan tâm khát nước hay không chứ! Đôi mắt cậu ngây dại vì mệt mỏi nhưng ý thức có phần thanh tĩnh, trả lời: "Không uống"

Hoắc Phong vẫn không giận không hờn lặp lại: "Uống nước"

Cậu nổi giận thật rồi: "Mẹ nó, anh không hiểu tiếng người sao, tôi nói không uống, không uống anh có nghe không"

"Cậu không uống, tôi tiếp tục làm cậu" - Hoắc Phong nhàn nhạt đáp trả.

Cậu là bị dọa sợ nha, mở mắt lớn trừng trừng anh, sau đó không còn cách nào khác ngồi dậy hả họng. Tay chân cậu không còn chút sức lực nào, đến nuốt nước cũng có chút khó khăn, tất cả đều dựa vào Hoắc Phong mà uống xong ly nước lớn.

Uống xong lập tức ngã xuống giường, lâm vào giấc ngủ, chỉ cảm giác được có người bế mình đến nhà tắm tẩy rửa, nhưng mí mắt là không mở nổi, tay chân lại xụi lơ mặc người muốn làm gì thì làm.

Gương mặt cậu hiện giờ cực kì thảm hại, môi thì rách xước, máu đầy mặt lại có chút kết vảy muốn khô, Hoắc Phong phải dùng khắn thấm nước ấm lau thật lâu mới sạch được, khuôn mặt tạm dễ coi một chút. Viền mắt cậu chính là túng dục quá độ vẫn còn chút ửng đỏ hằn lên trên gương mặt trắng nõn.

Lúc nãy chỉ điên cuồng làm rồi làm không để ý đến thứ gì, bây giờ Hoắc Phong mới thư thả nhìn cậu, gương mặt thật ra rất thanh tú, lại không có nét ẻo lả, đường nét rõ ràng, mi mắt mũi miệng đều rất hài hòa, rất đẹp.

Ngay cả tỉ lệ cơ thể cũng rất chuẩn, da trắng nõn, xúc cảm khi chạm vào cũng rất tốt. Phần eo hơi gầy, nhưng mông lại căng tròn, rất vểnh.

Kiểm tra một lượt cơ thể cậu, cả hai tay đều bị cậu cắn bật máu, đùi có vết bấu đã bắt đầu bầm tím, xương quai xanh và cổ cũng bị anh để lại la liệt dấu hôn xanh đỏ, tổng thể rất thảm hại nha. Nơi tư mật, do làm lần đầu lại còn quá độ cũng bị rách chảy máu rồi. Nhìn qua cơ thể cậu, bất giác anh có chút đau lòng. Cậu ngày mai khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất khó chịu. Càng nghĩ anh càng đau lòng không biết nên làm sao.

Lúc bế cậu trở ra đã là 3h30 sáng, dùng khăn quấn chặt cậu, tìm tìm rồi lại tìm tìm quần áo ngủ mặc cho cậu. Sau đó lấy một chiếc chăn mới bọc cậu lại để lên giường. Chiếc chăn cũ dính đầy máu bị anh dùng chân ghét bỏ hất hất xuống đất. Sau đó anh ôm cả người cả chăn nhắm mắt lại.

1 giờ sau, Hoắc Phong tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm chính là rờ trán cậu, có chút sốt nhẹ, anh xuống giường tìm quần áo cũ mặc vào, lại đi rót nước đánh thức cậu dậy uống nước, lần này cậu là không có ý thức mà ngoan ngoãn uống xong ly nước Hoắc Phong uy. Chờ cậu uống xong anh lại quấn cậu vào trong chăn cho cậu tiếp tục ngủ còn mình thì cầm thẻ từ phòng cậu mở cửa rời đi. Anh chính là về phòng mình tắm rửa, lấy vali kéo trở lại phòng cậu. Nhìn chiếc vali cậu để sẵn cạnh tủ giày dép, trên bàn cũng đặt sẵn passport cùng vé máy bay anh có chút trầm mặc. Người là rất có khả năng hai ngày tới không bước xuống giường được, còn đi công tác được sao? Hoắc Phong ngồi xuống ghế cầm điện thoại lên gọi liên tiếp 3 cuộc gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro