Chương 20. Dụng tâm lo lắng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gọi đầu tiền chính là cuộc gọi gần nhất anh đã gọi. Rất nhanh đã có người tiếp máy: "Sao? Cậu vẫn chưa chết?"

"Cậu giúp mình chăm sóc một người" - Hoắc Phong nhỏ giọng nói, tránh đánh thức ai vẫn đang vù vù ngủ.

Người đầu dây bên kia vừa đi vừa ngáp, một tay giữ điện thoại, tay còn lại cởi áo blouse trắng của mình ra, nói: "Sao cậu không chơi chết người ta? Chết rồi thì đỡ tốn công chăm sóc nha"

"Đừng nói nhảm với mình, giúp hay không giúp" - Hoắc Phong cau mày nói

"Giúp, dám không giúp Hoắc đại tổng tài sao? Nói một chút tình hình để mình chuẩn bị" - Người kia nửa giỡn nửa lại nghiêm túc nói

"Tay chân bị thương do cố gắng kiềm chế, có chút sốt nhẹ, chỗ đó......chỗ đó có chút rách chảy máu" - Hoắc Phong nói

Người kia hoảng hồn nói: "Mẹ nó cậu chơi thế nào khiến người ta thảm hại như thế, cậu ta là lần đầu sao? "

"Có thể là lần đầu hay không mình không chắc, nhưng cậu ta cũng bị hạ thuốc, nặng hơn mình" - Hoắc Phong trong lòng buồn bực nói.

Người kia đã đến phòng lấy dụng cụ và thuốc, nói: "Hiểu rõ tình hình rồi, địa chỉ? "

"Tiểu khu của Hoắc thị, phòng 204, mình chờ cậu, nhanh một chút" - Hoắc Phong nói rồi cúp máy.

Cuộc gọi thứ 2, Hoắc Phong gọi cho Mục Dương Thành, cuộc gọi này rất lâu mới có người nhận, giọng điệu rõ ngái ngủ: "Alo, Hoắc Phong, cậu không phải mộng du rồi gọi cho mình chứ, trời vẫn còn chưa sáng đó"

"Hôm qua Thiên Ái, cùng trợ lí của mình bị hạ thuốc. Lát nữa, mình phải bay qua Anh công tác, cậu giúp mình điều tra một chút đi" - Hoắc Phong vào thẳng vấn đề.

Mục Dương Thành nghe xong lập tức tỉnh ngủ, anh đêm qua cũng có mặt ở đó, người có thể hạ thuốc cũng chỉ có thể là những người ngồi cùng bàn, dùng cái rúng suy nghĩ cũng biết là ai làm, nói: "Được, giao cho mình, cậu muốn giải quyết thế nào"

"Dù là ai, cũng không muốn xuất hiện trước mặt mình thêm lần nào nữa" - Hoắc Phong nói.

Người Mục Dương Thành nghĩ tới được, Hoắc Phong cũng nghĩ tới được, anh sở dĩ không tự mình ra tay mà giao cho Mục Dương Thành vì ả ta cũng là do Mục lão đưa vào, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chuyện nhà bọn họ để bọn họ giải quyết, cũng dễ ăn nói với Mục lão bên kia, hơn nữa Mục Dương Thành rõ là không thích cô ta, tạo điều kiện cho Mục Dương Thành chỉnh chết cô ta, anh lại đỡ tốn sức.

Cuộc gọi thứ 3, Hoắc Phong gọi Lương Chiêu, cuộc gọi này cũng rất lâu mới có người nhận: "Alo, anh, gọi sớm như vậy có việc gì? "

"Hứa trợ lí bệnh, không thể đi công tác, anh cần người hỗ trợ, em đi thay cậu ta" - Hoắc Phong ra lệnh.

"Được, anh bay sang trước, em đặt vé chuyến sau bay sang tìm anh" - Tiểu Chiêu gãi gãi đầu giọng điệu ngái ngủ nói.

Vừa cúp điện thoại xong, Hoắc Phong lại nhận cuộc gọi tới: "Alo, mẹ cậu, cậu cấm không cho người lạ ra vào, kêu mình tới làm gì"

Hoắc Phong nhớ tới lệnh phong tỏa tối qua của mình nói: "Chuyển máy"
Bảo vệ gác cổng sau khi nghe điện thoại xong đưa trở lại cho người kia rồi vội vàng mở cửa để người kia tiến vào.

Hoắc Phong mở cửa phòng cho cậu ta, dẫn cậu ta đến giường của tiểu Du, tên bác sĩ đầu tiên cũng là rờ trán cậu, đúng là sốt nhẹ, vẫn không an tâm, mở túi đồ của mình rút ra nhiệt kế cập nhiệt cho cậu.

Tiếp đó lấy ống thuốc hạ sốt bơm vào chai nước biển sau đó bắt đầu truyền dịch cho cậu. Tiếp đến lại xử lí vết thương trên môi, trên tay cậu. Cuối cùng là vết thương chỗ nào đó khó nói. Hoắc Phong nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn không rời mắt. Tên bác sĩ có chút không biết làm sao nhìn anh rồi nói: "Cậu sứt cho cậu ta hay để mình? "

Hoắc Phong lập tức hiểu ý có chút ngượng ngùng, tai đều ửng đỏ lên nói: "Mình làm"

"Được nha, anh hùng hảo hán, có sức chơi có sức chịu" - tên bác sĩ cười ha hả trêu chọc.

Hoắc Phong sợ người nào đó tỉnh ngủ mà trừng tên bác sĩ: "Giữ yên lặng"

Tên bác sĩ liền im lặng, lát sau anh ta lại nhịn không được hỏi: "Cậu ta ở đây tức là nhân viên cậu sao? Hoắc Phong ơi là Hoắc Phong cậu có biết "Con thầy, vợ bạn, gái công ty" là không thể đụng tới không? "

"Cậu ta là đàn ông, xoay mặt chỗ khác" - Hoắc Phong vừa trả lời vừa kéo quần xoay người cậu lại sứt thuốc. Tên bác sĩ cũng quay mặt chỗ khác.

Anh lại nói tiếp: "Lát nữa mình bay sang Anh, cậu ở đây trông cậu ấy đến khi cậu ấy có thể tự xuống giường được mới được rời đi. Đây là thẻ phòng mình, muốn thay đồ tắm rửa thì lên đó lấy"

"Có đãi ngộ cơm ngày 3 bữa không Hoắc tổng?" – Tên bác sĩ bởn cợt nói.

"Mình cho người sắp xếp mang đến" – Hoắc Phong trả lời – "Mình đi đây" – Hoắc Phong nhìn đồng hồ trên tay, rồi nói. Đi được vài bước, anh quay lại nhìn tên bác sĩ rồi nhìn cậu, lại lấp lửng nói: "Chỗ đó...chỗ đó không cho phép giúp cậu ta". Anh nha chóng rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro