Chương 5. Tình huống trở nên lúng túng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hahaha, Hứa Minh Du thụ sủng nhược kinh tưởng tai mình bị hỏng.

Không đúng nha, cả tầng chỉ có 2 người, cậu không nói thì chính là người kia.

Cậu sau đó thất kinh hồn vía mà mang giày, tắt máy, cầm túi mà chạy theo.

Hai người đứng trước chiếc Maybach sang trọng, lại gây nên vấn đề vô cùng lúng túng. Mấy chục giây sau, cậu lắp bắp mở miệng:

"Boss, tôi không biết lái xe" – Cậu chột dạ cuối đầu.

"Tôi biết" – Hoắc Phong đứng trước chiếc xe, tay chóng trên hông mà trả lời.

"Anh lái xe về đi, tôi gọi xe khác trở về tiểu khu" – Cậu tìm cách giải quyết vấn đề lúng túng này.

Vì sao lúng túng? Trên đời này có Boss nào lái xe chở nhân viên không? Hình như không nha! Boss lại không thích ngồi cạnh người khác, vậy chẳng lẽ cậu ngồi phía sau để Boss lái sao? Ai mới là Boss, ai mới là người làm thuê? Mẹ kiếp, ông tăng ca thì để ông tăng ca, bảo ông tan ca làm gì? Giờ lại không muốn chở ông – Cậu buồn bực nghĩ thầm.

Hoắc Phong trầm mặc mấy giây rồi mở miệng: "Cậu ngồi phó lái".

Nói xong anh xoay người mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

"Được.....à, hảaaaa?" - Mẹ ơi, tình huống này còn hơn con cái làm chuyện bất hiếu với cha mẹ nha, có bị thiên lôi đánh không? Cậu mặc niệm trong lòng rồi ngơ ngác bước lên xe trở về tiểu khu.

Tiểu khu này là do công ty xây cho nhân viên làm ở cao tầng vào ở, công tác bận rộn thường đi sớm về khuya nên tiện thể ở đây cho đỡ mất thời gian đi lại.

Tiểu khu tổng cộng 7 tầng, mỗi tầng 6 căn. Cậu dọn đến đây được 8 tháng, ở tầng 2, cạnh phòng chị Lyna.

Boss cũng có phòng ở đây, tầng 7 – cao nhất, chế độ đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, căn phòng của Boss chiếm trọn tầng 7, để tránh khó xử cho cả Boss cả nhân viên khi gặp nhau nên bãi đỗ xe, cũng như lối đi cũng hoàn toàn tách biệt.

Xe dừng lại ở lối đi cho nhân viên, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên xe về tiểu khu không tới 10 phút nhưng không khí lại căng thẳng như đàn sắp đứt dây, không ai nói ai tiếng nào, thở mạnh cậu cũng dám thở, sợ anh ta chê cậu chiếm không khí của anh ta, lúc đó mất miếng cơm thì cũng không biết tìm ai mà chịu trách nhiệm.

"Boss, cảm ơn, ngủ ngon" – Cậu không dám nhìn mà nói.

Hoắc Phong không nói lời nào, lúc cậu xuống xe thì mở hạ kính xuống nói: "Ngày mai, 10h sáng kêu thiếm Trương đến giúp tôi dọn phòng. Cậu cầm chìa khoá dự phòng phòng tôi, giúp tôi dắt thiếm ấy lên."

"Được" – Cậu cầm lấy thẻ phòng, chưa kịp quay đi thì chiếc xe đã mất hút ở lối đi riêng.

Reng, reng, reng.....

"Alo..... Thiếm trương, sớm..... Vâng, 30p nữa con đón thiếm ở cổng tiểu khu"

Hứa Minh Du lồm cồm ngồi dậy bò vào phòng vệ sinh. Cậu trở ra, thay đồ thoải mái thả nhẹ cước bộ xuống trước cửa tiểu khu.

Công việc giúp Boss tìm người dọn phòng trước đây là của thư ký, chính là chị Lyna, nhưng Boss a, da mặt mỏng, để phụ nữ nhìn thấy căn phòng như ổ heo của mình thì quả thật mất mặt, Lyna cũng không tiện ra vào phòng đàn ông nên từ khi cậu lên cao tầng làm thì phụ trách luôn việc này vào cuối tuần.

"Thiếm Trương chào thiếm, hôm nay phiền thiếm rồi" – Nhìn thấy thiếm Trương cậu tươi cười chào hỏi, đôi mắt tuy híp lại nhưng lại vô cùng long lanh, tỏa ra khí chất vô cùng kiêu ngạo lại sạch sẽ.

"Thiếm cũng không phải dọn phòng con, đừng khách khí với thiếm, thiếm là cũng nhận tiền mới làm nha" – Thiếm Trương cười hi hi ha ha cùng cậu vào thang máy.

"Thiếm cũng không hiểu sao Hoắc tiên sinh lại liên tục lên trang bìa tạp chí kinh tế nha, cậu ấy sinh hoạt quá cẩu thả, giống hệt 2 đứa cháu nhà thiếm, quần lót cậu ấy xem như vớ mà nhét vào tủ giày đó nha, lại nói sao có thể cắm bàn chải đánh răng vào bình hoa được chứ...."

Cậu âm thầm nghĩ: "Có liên quan sao? Lên trang bìa tạp chí thì nên để quần lót ở đâu mới được?" Nhưng lại trả lời: "Thiếm Trương, anh ta chính là quá bận rộn công tác nên mới ngớ ngẩn như vậy"

"Cũng đúng, cũng đúng, dù sao tiên sinh cũng trả rất nhiều tiền cho thiếm" – Thiếm Trương lại nói – "Con nói xem cậu ấy lớn tuổi rồi, điều kiện lại tốt như vậy tại sao không tìm vợ chăm lo sinh hoạt cho cậu ấy?"

Cậu hihi haha trả lời: "Thiếm Trương, phụ nữ lấy về không phải để giúp anh ta cất quần lót, dọn bàn chải đâu. Hơn nữa, địa vị anh ta như vậy chắc chắn sẽ lấy thiên kim, tiểu thư. Thiếm nghĩ các tiểu thư ấy sẽ làm sao?"

"Đúng đúng, như vậy thiếm sẽ không có việc làm nha" – Thiếm Trương bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro