Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16. Quyết đnh làm liu

"Không....không thể...nào" – Cậu vừa nói, nước mắt trào ra khoé vì khó chịu, vì cảm giác bất lực không biết phải làm sao lúc này.

Hoắc Phong trầm mặc chịu đựng: "Giữ im lặng"

Thôi được, chịu đựng thì chịu đựng, một lát rồi qua, cậu tự an ủi bản thân mình. Tay rất muốn đưa xuống phía dưới chà sát một chút, nhưng ngại làm trước mặt người khác, còn lại là Boss mình, nếu làm như vậy sau này làm sao còn mặt mũi nhìn anh ta, cậu đành thôi.

Nhờ nước từ trên dội xuống, lại thêm nước đá dưới chân, cậu miễn cưỡng chịu đựng, nhưng không lâu sau, thuốc càng ngày càng phát huy mạnh, nước cơ bản không còn tác dụng dội đi tình trạng khô nóng của cơ thể, cậu tự cắn môi mình đến bật máu cũng không có cảm giác đau. Chân tê cóng, không còn sức chóng đỡ cơ thể, cậu đổ rạp xuống đất, khiến Hoắc Phong giật mình quay lại.

Anh phát hiện cậu thật sự không ổn. Môi bị cắn rách, máu mũi chảy ròng ròng, ngay cả nước mắt cậu trào ra cũng có chút hồng hồng. Nóng bên trong, lạnh bên ngoài, khiến cơ thể không chịu nổi dẫn đến tình trạng xuất huyết. Hoắc Phong hoảng hốt vội tắt nước, kéo cậu đứng dậy khiêng cậu ra ngoài. Anh tìm khăn lau đi máu trên mặt cậu, sau đó cởi bỏ quần áo ướt sũng của cậu.

Cậu chính là loạn rồi, không biết chính mình ruốt cuộc là muốn gì, muốn phản kháng cũng không còn sức lực, mặc người chà đạp. Miệng lại liên tục lẩm bẩm:

"Boss... xin....xin...anh đừng.....tôi....tôi có thể tiếp....tục chịu được"

"Boss...xin....anh...haa....anh để...tôi...hừ hừ.....lại nhà...vệ sinh....xin....xin anh"

Cậu liên tục nói những câu đứt đoạn không rõ, giọng nói mỗi lúc mỗi nặng hơn, nghe càng không rõ. Hoắc Phong cũng chưa từng nghe cậu nói, liên tục lột đồ trên người cậu, anh là định ném cậu lên giường gói cậu vào chăn cho đỡ lạnh nhưng máu mũi cậu lại tiếp tục chảy không ngừng.

Hoắc Phong chưa bao giờ gặp tình huống nào khiến mình phải xoắn xít do dự như vậy.

Anh năm 17 tuổi đã theo cha vào ban quản trị công ty, năm 18 tuổi tự mình chủ trì hội nghị cổ đông, cũng chưa bao giờ khiến anh do dự, thiếu tự tin như lúc này, không biết giải quyết thế nào.

Hơn nữa, cái con người đang quằn quại kia rất có thể sau này là em rể mình, làm gì với cậu ta đều không được.

Nhìn cậu lăn lộn quằn quại trên giường, nhìn cậu nói những câu vô nghĩa, máu từ mũi chảy ra vấy bẩn khắp chăn, khắp đệm, trái tim anh bất giác không hiểu như thế nào lại đau.

Nhìn hơn 5 phút, anh vẫn đứng chết trân tại chỗ không biết làm gì.

"Haaa.....khó chịu...khó chịu...quá...để tôi..để tôi...chết...đi"

"Xin anh.....xin....anh...khó chịu quá"

Hoắc Phong rót một ly nước, tiến đến đỡ cậu dậy uống nước, cậu ngược lại không uống lại leo lên đùi anh ngồi, liên tục cọ chỗ nào đó lên đùi anh.

"haaa....khó chịu...haa... quá" – mỗi lời cậu nói ra đều thả ra hơi thở nặng nề nóng rực vào cổ Hoắc Phong, lại liên tục cọ lên đùi anh. Hoắc Phong không còn cách nào khác giữ chặt eo cố định cậu lại, nói:

"Ngoan, uống nước, uống hết lại cho cậu cọ"

Tiểu Du nghe như vậy ngoan ngoãn hả miệng để Hoắc Phong uy nước, Hoắc Phong cũng chính là tới giới hạn chịu đựng có hạn, tay cầm ly nước rung rung khiến nước tràn ra ngoài chảy xuống xương quai xanh cậu, cảnh tượng hết sức quỷ dị, hết sức ái muội.

Cậu uống xong ly nước, lại tiếp tục ra sức thoát khỏi cái tay đang giữ chặt eo mình mà tiếp tục cọ

"Haaa...hừ...hừ" – Hơi thở nóng rực cậu trực tiếp thổi vào cổ, vào tai anh.

Hoắc Phong không chịu được nữa rồi, anh đứng dậy cởi nhanh quần áo của mình. Cậu mất đi chỗ cọ, lập tức nhăn mặt muốn khóc, không biết phải làm sao, lại đưa tay mình lên cắn.

Hoắc Phong thấy tay cậu lại sắp bật máu, liền nhanh chóng thoát ly quần áo rồi ngồi xuống. Cậu lập tức nhào lên người anh mà cọ tiếp, trong đầu không còn suy nghĩ được gì, chỉ tận lực giúp mình giảm bớt cảm giác khó chịu. Tay cậu bất giác quấn chặt cổ anh rồi dùng tất cả sức lực còn sót lại mà cọ.

Hoắc Phong không thể gỡ cậu ra, bất đắc dĩ quan sát xung quanh phòng cậu, phát hiện chai tinh dầu xông phòng đặt ở bàn làm việc, anh đỡ eo cậu để cậu như con sam đeo trên người mình mà đi tới bàn làm việc lấy chai tinh dầu rồi quay trở lại giường.

Hoắc Phong mặc kệ hậu quả, quyết định làm liều rồi. Tình trạng cậu bây giờ không bị xuân dược hại chết thì chính là sẽ bị xuất huyết đến chết. Kiểu nào cũng chết, thôi thì chết sướng một chút.

***************
Chương 17. Mt đêm xuân tình (1)

Hoắc Phong mở nắp đổ tinh dầu ra tay, cố tình xoa đi xoa lại trong lòng bàn tay để tinh dầu ấm lên mới đưa tay đến khẩu huyệt của cậu. Hoắc Phong vừa chạm vào bên ngoài khẩu huyệt, cậu đã giật bắn người, đồng thời hơi thở cũng nặng nề gấp bội lại mang một chút thoả mãn:

"Haaa...haaa...xin anh...đừng"

Suy nghĩ cậu loạn rồi, rõ ràng là bài xích cảm giác đụng chạm này của Hoắc Phong, nhưng cơ thể lại vô cùng muốn nhiều hơn nữa.

Cậu chỉ là muốn cọ trên người anh ta, giúp mình giảm bớt khó chịu, không hề nghĩ chính mình cọ đến, cọ đi lại cọ ra lửa của anh ta. Cọ trên người Hoắc Phong rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều khó chịu, nhưng vẫn không thể triệt để, vẫn muốn nhiều hơn, nhưng bản thân lại không rõ mình muốn gì.

Hoắc Phong nào có nghe cậu cầu xin gì, ngón tay anh di di bên ngoài khẩu huyệt làm mềm các cơ bên ngoài đồng thời cũng làm công tác chuẩn bị tâm lí nghênh đón cho cậu, sau đó mới từ từ tiến vào, Hoắc Phong nhích từng chút một, mỗi một lần nhích sâu vào thêm một chút lại nghe cậu hừ hừ rên.

Đến khi ngón tay hoàn toàn ngập sâu bên trong, anh lại không động đậy tiếp mà giữ yên một chỗ khiến cho cậu vô cùng khó chịu, vô cùng ngứa ngáy, cảm thấy như chưa đủ.

Đợi một lúc vẫn thấy Hoắc Phong không có động tĩnh gì, cậu thật sự rất muốn khóc, rất muốn mở miệng kêu anh ta tiếp tục, nhưng quá xấu hổ cũng không đủ mặt dày xin xỏ anh ta.

Tiểu Du không biết làm sao, đành chủ động cọ cọ mông, cậu lúc này lại nghe ai đó nặng nề thở ra, lên tiếng:
"Đừng cắn chặt như vậy, tay tôi không di chuyển được"

Haaaaaaaa, thì ra là mình cắn chặt người ta khiến người ta bất động, cậu thực sự mong có cái hố nào đó mà nhảy xuống tự động lấp mình lại cho đỡ mất mặt. Cậu mặc kệ cảm giác bài xích xảy ra quan hệ với đàn ông rồi, mà chủ động phối hợp với người đàn ông này.

Cảm giác được cậu thả lỏng, Hoắc Phong lập tức di chuyển vòng tròn bên trong cậu, cảm giác khít chặt, nóng rực bên trong này rất khiến người ta tiêu hồn, Hoắc Phong cẩn thận rà theo chiều vòng tròn, giúp cậu mở rộng khẩu huyệt, đến khi nó dãn ra một chút anh lại tiếp tục đưa ngón thư hai vào, lại lặp lại một cách chậm rãi cách thức vừa rồi. Cậu liên tục lắc đầu, nói lời lảm nhảm người nghe không hiểu, nhưng eo lại chủ động nhếch lên nghênh hợp động tác tay của anh. Cậu bất chợt phát ra tiếng rên rĩ:

"Haaa...aaaa...đừng mà"

Hoắc Phong chính là biết mình đụng trúng điểm G của cậu, anh không tiếp tục di chuyển vòng tròn nữa mà nhắm hướng vừa rồi đâm vào, đâm liên tục vào, tay còn lại cũng bắt lấy nơi yếu ớt của cậu mà di chuyển lên xuống. Bên trong bên ngoài liên tục hợp sức đánh úp cậu, cậu lại không hề có kinh nghiệm chống chọi cảm giác dục tiên dục tử này, lại không biết làm sao kiềm chế rất nhanh đã xuất tinh, bắn thẳng lên ngực Hoặc Phong.

Hai, ba cỗ tinh dịch trực tiếp đáp xuống trên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông này khiến cậu có cảm giác rất mất mặt, không biết để mặt ở đâu, cũng không dám nhìn anh ta, cũng không dám mở miệng rên, cậu đành úp mặt lên vai anh cắn mạnh.

Hoắc Phong không nói gì, lại tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào bên trong, cậu do bị xuân dược làm cho tê liệt mà không hề cảm thấy đau, chỉ có chút căng, trướng mà tiếp nhận 3 ngón tay của anh.

"Aaaaa....haaaa...."

Cậu liên tục rên, bất chấp mặt mũi mà phát ra tiếng rên hừ hừ nặng nề, khẩu huyệt co thắt dữ dội mà khiêu khích ai đó chà đạp mình. Không lâu sau, cậu tại tiếp tục xuất tinh lần 2, trên bụng, trên ngực Hoắc Phòng toàn là dòng dõi con cháu nhà cậu.

Người trên đùi liên tục kêu rên, trong phòng ngập tràn mùi vị phóng túng, hơi thở ai đó nặng nề phả vào tai anh, tay thì sờ sờ ngực một chút, sờ sờ bụng anh một chút khiến anh không còn chịu nổi nữa.

Đặt cậu nằm xuống giường, Hoắc Phong cởi quần lót mình, một thứ uy phong, mạnh mẽ bật ra như thanh sắt cứng ngắt khiến cho cậu khiếp sợ.

Nhìn nhìn của người ta một chút, haa, rất no tròn phong độ nha, nhìn nhìn mình một chút, haa, nằm ủ rũ như tướng đói bại trận. Tình hình này là sao đây? Cây sắt đó có thể giết người được nha. Có thể nào mở miệng kêu đừng làm tiếp không? Cũng rất có thể bị giết chết nha.

Bắn cũng đã bắn đầy người người ta, cắn cũng đã cắn chảy máu người ta, còn ăn đậu hủ người ta, bây giờ không cho người ta một chút lợi ích thì rất vô ơn, thội kệ, mặt mũi đã không còn, coi như đều là người bị hại, tương thân tương ái giúp nhau.

Cậu không tiếp tục nhìn cái của nợ của anh ta nữa, chuyển sang nhìn mặt anh ta, bắt gặp anh ta cũng đang nhìn mình, chờ cậu tỏ rõ thái độ, cậu lúng túng quay mặt sang chỗ khác, không gật đầu, cũng không lắc đầu, nằm trối chết trên giường.

***********
Chương 18. Mt đêm xuân tình (2)

Biết cậu không ý kiến, anh lặp tức phủ lên trên người cậu, cây gậy sắt của anh cọ cọ vào nơi nào đó rủ bạn thức dậy chơi cùng.

Anh hạ xuống định hôn mặt câu, cậu bất chợt quay đầu tránh né. Làm thì làm nha, chúng ta là đang thỏa mãn  nhu cầu tình dục nhau, không có tình yêu, không cần phải hôn đối phương như vậy rất không bình thường, cậu chính là đang có suy nghĩ đó trong lòng.

Bị từ chối cho hôn thẳng thừng, Hoắc Phong có chút lúng túng tay chân, không biết đặt chỗ nào cho đúng.

"Hm..hm... nếu đau có thể cắn vai tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng lại" – Hoắc Phong vẫn ngữ điệu khàn đục nói

"Được" – cậu trả lời, mặt vẫn quay sang một bên, rồi suy nghĩ: Tôi cắn anh có thể dừng lại luôn thì tốt rồi, nhẹ nhàng thì có lợi ích gì?

Hoắc Phong lại đỗ thêm tinh dầu ra tay xoa cho ấm lên rồi bôi lên cây gậy sắt nóng rực của anh, lại bôi một chút ở hậu huyệt cậu. Anh đặt vật nào đó ngay cửa huyệt rồi bắt đầu tiến vào. Cây gậy sắt so với ba ngón tay vừa rồi có chút chênh lệch nên đưa vào gặp chút khó khăn. Khẩu cúc gặp vật to lớn, liên tục bài xích, thắt chặt ngăn cản khiến Hoắc Phong gặp khó khăn. Anh thở hắc hắc nặng nề mấy lần, sắp chịu không nỗi mới lên tiếng:

"Thả lỏng" – Anh nói, đồng thời dùng tay xoa xoa cậu nhỏ cậu, làm cậu quên đi cảm giác phía sau.

Tay anh vừa chạm vào, cậu lại lên rỉ thành tiếng.

"Haaaa....aaaaa"

Hoắc Phong lợi dụng cậu đang lơ là cảm giác, một phát đẩy mạnh vào trong, khiến cậu đang hả miệng muốn rên nhưng cảm giác vừa rồi khiến cậu đứng hình mà không phát được ra tiếng nào. Đau thì không đau, xuân dược làm cậu không còn cảm giác đau nữa rồi, nhưng là cứ như ai đang xé rách cơ thể mình làm đôi, nước mắt bất giác tràn ra thêm mà không có lí do.

Cậu chết trân nằm chịu trận, không rõ là sung sướng hay đau khổ, Hoắc Phong thấy cậu cứng ngắt, không phản ứng, đưa tay lau nước mắt cậu sau đó vùi mặt vào cổ cậu cũng không dám nhìn cậu.

Anh không động nữa, chịu đựng chờ cậu thích ứng, trúng xuân dược hơn 2 giờ đồng hồ, nhịn đến bây giờ đã muốn hộc máu rồi, nhưng ngoài nhịn thì lại nhịn ra, anh còn thể làm gì khác hơn. Người ta nếu như không muốn, kêu anh rút ra thì tiểu tử nhà anh biết sống sao. Chờ thân thể cậu mềm lại mất một lúc sau, Hoắc Phong mới bắt đầu thử động động, cảm thấy cơ thể cậu không phản kháng nữa mới bắt lấy eo cậu mà luân động.

Hoắc Phong chính là đã biết chỗ nào khiến cậu thoải mái, mà liên tục đẩy vào chỗ đó khiến cậu lần nữa có cảm giác.

"Haaaa.....haaaa....chậm.....chậm một chút"

Đã chậm cực hạn rồi nha, vừa mới bắt đầu, chưa kịp tăng tốc đã bị kêu chậm, chậm kiểu gì? Hoắc Phong âm thầm nghĩ, động tác vẫn là giảm đi một chút, cố tình tìm điểm nhạy cảm mà đâm đến.

"Haaaa....haaaaa....aaaa" – Cậu thoải mái rên lên

Thấy cậu bắt nhịp được, anh bắt đầu gia tăng tốc độ, rồi lại điên cuồng mà rút ra đâm vào.

Chân cậu quấn trên eo anh, các ngón chân vì sung sướng mà cong chặt lại, tiếp nhận xâm nhập của Hoắc Phong.

Tay Hoắc Phong vẫn liên tục lên xuống vuốt ve nơi nhạy cảm của cậu, khiến cậu lại có cảm giác muốn bắn. Hoắc Phong thấy cậu nhỏ trong tay mình căng cứng có dấu hiệu muốn bắn lần nữa, anh bất chợt lấy ngón tay bịt chặt lỗ nhỏ ngăn chặn.

Anh không phải là muốn cản trở cậu, nhưng cậu đã bắn 2 lần, nếu lần này nhanh quá lại xuất tinh lần nữa thì rất có thể sức lực sẽ không chịu nổi, trong khi anh vừa mới bắt đầu, đêm còn rất dài nha, cũng không thể để tiểu tử nhà mình chịu thiệt. Anh đành bất đắc dĩ bóp mạnh cậu nhỏ trong tay cản trở ai đó làm chuyện xấu.

Đang chuẩn bị lên đỉnh bị người chơi xấu, cậu bực tức nhìn Hoắc Phong, quát:

"Buông tay"

Hoắc Phong liều chết không buông, mặc kệ cậu. Cậu tức sắp khóc rồi, cảm thấy rất uỷ khuất nha, lại trừng mắt nạt: "Để tôi bắn, anh buông tay"

Hoắc Phong: "Không cho cậu"

Cậu không biết làm sao, gấp như nước sôi bỏng tay, đành hạ giọng: "Xin anh"

"Xin tôi cái gì?" – Hoắc Phong làm khó cậu hỏi

"Xin anh....xin anh để tôi bắn aaaa" – Cậu vừa nói vừa khóc, đôi mắt nhiễm một tầng sắc dục, trở nên đục hơn, diễm lệ hơn.

Hoắc Phong nghe cậu cầu xin trong lòng rất thoả mãn, cũng là chịu đựng quá lâu, muốn mau chóng kết thúc hiệp đầu tiên, anh ra sức luật động, gia tăng tốc độ, vừa đóng cọc vừa nói:
"Chờ tôi cùng ra"

Hoắc Phong sau khi nói, đâm vào rút ra hơn trăm lần, rốt cuộc cũng bắn ra, đồng thời buông ngón tay, vuốt ve lên xuống khiến cậu xuất tinh lần 3. Cả hai người lúc này đều thở ra đầy thoả mãn:

"Haaa....." – Cả người cậu rung lên giật giật liên hồi.

"Hừ...hừ" – Hoắc Phong ưỡn người bắn tận sâu bên trong cậu, mắt nhắm lại ngửa cổ lên trần nhà hưởng thụ cảm giác thoả mãn tiêu hồn sau lại gục trên người cậu mà nghỉ ngơi.

************
Chương 19. Dng tâm lo lng (1)

Cả một đêm, 2 người chính là làm như vậy, như vậy mà trôi qua. Cậu tổng cộng bắn 6 lần, Hoắc Phong 3 lần.

Đến lần thứ 4, cơ thể có chút rã rời không chịu nổi nữa. Nhưng Hoắc Phong lại điên cuồng ra vào cơ thể cậu, cậu không theo kịp nhịp độ ra vào của anh mà có chút ủy khuất, đành há miệng cắn vai anh ta mấy lần, nhưng mỗi lần cắn xong lại cảm thấy anh ta động nhanh hơn, mạnh hơn. Cậu quái lạ suy nghĩ có phải bã vai bị mình cắn tê liệt rồi không? Nghĩ nghĩ cậu lại đổi bên để cắn, kết quả cắn đến răng sắp rụng mà kết quả lại không khác gì bên kia là mấy.

Mẹ nó, anh ta lừa mình sao? Vừa bị ăn còn lại bị lừa gạt, cảm giác này có chút không chịu nỗi. Cậu lại không còn sức phản kháng, đành vùi mặt chịu đựng, nước mắt cứ thế chảy chảy cũng không biết là mùi vị gì.

Cậu cắn mặc dù không đau, nhưng Hoắc Phong vẫn cảm nhận được. Anh rất muốn nhẹ nhàng lại nhưng ngựa đã xung trận chỉ có thể nhanh hơn, vô pháp chậm lại. 

Đến lần cuối cùng, sức lực cậu đã cạn kiệt, không còn gì để bắn, thân thể giật giật mà tiết ra một ít tinh dịch, rồi lâm vào hôn mê. Lúc đó Hoắc Phong chỉ mới vừa xong lần thứ 2 thôi.

Mẹ nó, anh không phải con người, anh không phải con người, anh không phải con người, điều quan trọng phải lặp lại 3 lần.

Không biết trải qua bao lâu, câu lần nữa mở mắt vẫn là bị Hoắc Phong đánh thức, gương mặt anh không đổi sắc, nói:

"Uống nước"

Cậu phát hỏa, mẹ nó, hành hạ người ta như chó, bây giờ không để người ta ngủ, đánh thức dậy chỉ để uống nước, có phải giỡn mặt không, ai quan tâm khát nước hay không chứ! Đôi mắt cậu ngây dại vì mệt mỏi nhưng ý thức có phần thanh tĩnh, trả lời: "Không uống"

Hoắc Phong vẫn không giận không hờn lặp lại: "Uống nước"

Cậu nổi giận thật rồi: "Mẹ nó, anh không hiểu tiếng người sao, tôi nói không uống, không uống anh có nghe không"

"Cậu không uống, tôi tiếp tục làm cậu" - Hoắc Phong nhàn nhạt đáp trả.

Cậu là bị dọa sợ, mở mắt lớn trừng trừng anh, sau đó không còn cách nào khác ngồi dậy hả họng. Tay chân cậu không còn chút sức lực nào, đến nuốt nước cũng có chút khó khăn, tất cả đều dựa vào Hoắc Phong mà uống xong ly nước lớn.

Uống xong lập tức ngã xuống giường, lâm vào giấc ngủ, chỉ cảm giác được có người bế mình đến nhà tắm tẩy rửa, nhưng mí mắt là không mở nổi, tay chân lại xụi lơ mặc người muốn làm gì thì làm.

Gương mặt cậu hiện giờ cực kì thảm hại, môi thì rách xước, máu đầy mặt lại có chút kết vảy muốn khô, Hoắc Phong phải dùng khắn thấm nước ấm lau thật lâu mới sạch được, khuôn mặt tạm dễ coi một chút. Viền mắt cậu chính là túng dục quá độ vẫn còn chút ửng đỏ hằn lên trên gương mặt trắng nõn.

Lúc nãy chỉ điên cuồng làm rồi làm không để ý đến thứ gì, bây giờ Hoắc Phong mới thư thả nhìn cậu, gương mặt thật ra rất thanh tú, lại không có nét ẻo lả, đường nét rõ ràng, mi mắt mũi miệng đều rất hài hòa, rất đẹp.

Ngay cả tỉ lệ cơ thể cũng rất chuẩn, da trắng nõn, xúc cảm khi chạm vào cũng rất tốt. Phần eo hơi gầy, nhưng mông lại căng tròn, rất vểnh.

Kiểm tra một lượt cơ thể cậu, cả hai tay đều bị cậu cắn bật máu, đùi có vết bấu đã bắt đầu bầm tím, xương quai xanh và cổ cũng bị anh để lại la liệt dấu hôn xanh đỏ, tổng thể rất thảm hại. Nơi tư mật, do làm lần đầu lại còn quá độ cũng bị rách chảy máu rồi. Nhìn qua cơ thể cậu, bất giác anh có chút đau lòng. Cậu ngày mai khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất khó chịu. Càng nghĩ anh càng đau lòng không biết nên làm sao.

Lúc bế cậu trở ra đã là 3h30 sáng, dùng khăn quấn chặt cậu, tìm tìm rồi lại tìm tìm quần áo ngủ mặc cho cậu. Sau đó lấy một chiếc chăn mới bọc cậu lại để lên giường. Chiếc chăn cũ dính đầy máu bị anh dùng chân ghét bỏ hất hất xuống đất. Sau đó anh ôm cả người cả chăn nhắm mắt lại.

1 giờ sau, Hoắc Phong tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm chính là rờ trán cậu, có chút sốt nhẹ, anh xuống giường tìm quần áo cũ mặc vào, lại đi rót nước đánh thức cậu dậy uống nước, lần này cậu là không có ý thức mà ngoan ngoãn uống xong ly nước Hoắc Phong uy. Chờ cậu uống xong anh lại quấn cậu vào trong chăn cho cậu tiếp tục ngủ còn mình thì cầm thẻ từ phòng cậu mở cửa rời đi. Anh trở về phòng mình ở lầu 7 tắm rửa, lấy vali kéo trở lại phòng cậu. Nhìn chiếc vali cậu để sẵn cạnh tủ giày dép, trên bàn cũng đặt sẵn passport cùng vé máy bay anh có chút trầm mặc. Người là rất có khả năng hai ngày tới không bước xuống giường được, còn đi công tác được sao? Hoắc Phong ngồi xuống ghế cầm điện thoại lên gọi liên tiếp 3 cuộc gọi.

*********

Chương 20. Dng tâm lo lng (2)

Cuộc gọi đầu tiền chính là cuộc gọi gần nhất anh đã gọi. Rất nhanh đã có người tiếp máy: "Sao? Cậu vẫn chưa chết?"

"Cậu giúp mình chăm sóc một người" - Hoắc Phong nhỏ giọng nói, tránh đánh thức ai vẫn đang vù vù ngủ.

Người đầu dây bên kia vừa đi vừa ngáp, một tay giữ điện thoại, tay còn lại cởi áo blouse trắng của mình ra, nói: "Sao cậu không chơi chết người ta? Chết rồi thì đỡ tốn công chăm sóc nha"

"Đừng nói nhảm với mình, giúp hay không giúp" - Hoắc Phong cau mày nói

"Giúp, dám không giúp Hoắc đại tổng tài sao? Nói một chút tình hình để mình chuẩn bị" - Người kia nửa giỡn nửa lại nghiêm túc nói

"Tay chân bị thương do cố gắng kiềm chế, có chút sốt nhẹ, chỗ đó......chỗ đó có chút rách chảy máu" - Hoắc Phong nói

Người kia hoảng hồn nói: "Mẹ nó cậu chơi thế nào khiến người ta thảm hại như thế, cậu ta là lần đầu sao? "

"Có thể là lần đầu hay không mình không chắc, nhưng cậu ta cũng bị hạ thuốc, nặng hơn mình" - Hoắc Phong trong lòng buồn bực nói.

Người kia đã đến phòng lấy dụng cụ và thuốc, nói: "Hiểu rõ tình hình rồi, địa chỉ? "

"Tiểu khu của Hoắc thị, phòng 204, mình chờ cậu, nhanh một chút" - Hoắc Phong nói rồi cúp máy.

Cuộc gọi thứ 2, Hoắc Phong gọi cho Mục Dương Thành, cuộc gọi này rất lâu mới có người nhận, giọng điệu rõ ngái ngủ: "Alo, Hoắc Phong, cậu không phải mộng du rồi gọi cho mình chứ, trời vẫn còn chưa sáng đó"

"Hôm qua Thiên Ái, cùng trợ lí của mình bị hạ thuốc. Lát nữa, mình phải bay qua Anh công tác, cậu giúp mình điều tra một chút đi" - Hoắc Phong vào thẳng vấn đề.

Mục Dương Thành nghe xong lập tức tỉnh ngủ, anh đêm qua cũng có mặt ở đó, người có thể hạ thuốc cũng chỉ có thể là những người ngồi cùng bàn, dùng cái rún suy nghĩ cũng biết là ai làm, nói: "Được, giao cho mình, cậu muốn giải quyết thế nào"

"Dù là ai, cũng không muốn xuất hiện trước mặt mình thêm lần nào nữa" - Hoắc Phong nói.

Người Mục Dương Thành nghĩ tới được, Hoắc Phong cũng nghĩ tới được, anh sở dĩ không tự mình ra tay mà giao cho Mục Dương Thành vì ả ta cũng là do Mục lão đưa vào, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chuyện nhà bọn họ để bọn họ giải quyết, cũng dễ ăn nói với Mục lão bên kia, hơn nữa Mục Dương Thành rõ là không thích cô ta, tạo điều kiện cho Mục Dương Thành chỉnh chết cô ta, anh lại đỡ tốn sức.

Cuộc gọi thứ 3, Hoắc Phong gọi Lương Chiêu, cuộc gọi này cũng rất lâu mới có người nhận: "Alo, anh, gọi sớm như vậy có việc gì? "

"Hứa trợ lí bệnh, không thể đi công tác, anh cần người hỗ trợ, em đi thay cậu ta" - Hoắc Phong ra lệnh.

"Được, anh bay sang trước, em đặt vé chuyến sau bay sang tìm anh" - Tiểu Chiêu gãi gãi đầu giọng điệu ngái ngủ nói.

Vừa cúp điện thoại xong, Hoắc Phong lại nhận cuộc gọi tới: "Alo, mẹ cậu, cậu cấm không cho người lạ ra vào, kêu mình tới làm gì"

Hoắc Phong nhớ tới lệnh phong tỏa tối qua của mình nói: "Chuyển máy"
Bảo vệ gác cổng sau khi nghe điện thoại xong đưa trở lại cho người kia rồi vội vàng mở cửa để người kia tiến vào.

Hoắc Phong mở cửa phòng cho cậu ta, dẫn cậu ta đến giường của tiểu Du, tên bác sĩ đầu tiên cũng là rờ trán cậu, đúng là sốt nhẹ, vẫn không an tâm, mở túi đồ của mình rút ra nhiệt kế cập nhiệt cho cậu.

Tiếp đó lấy ống thuốc hạ sốt bơm vào chai nước biển sau đó bắt đầu truyền dịch cho cậu. Tiếp đến lại xử lí vết thương trên môi, trên tay cậu. Cuối cùng là vết thương chỗ nào đó khó nói. Hoắc Phong nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn không rời mắt. Tên bác sĩ có chút không biết làm sao nhìn anh rồi nói: "Cậu sứt cho cậu ta hay để mình? "

Hoắc Phong lập tức hiểu ý có chút ngượng ngùng, tai đều ửng đỏ lên nói: "Mình làm"

"Được nha, anh hùng hảo hán, có sức chơi có sức chịu" - tên bác sĩ cười ha hả trêu chọc.

Hoắc Phong sợ người nào đó tỉnh ngủ mà trừng tên bác sĩ: "Giữ yên lặng"

Tên bác sĩ liền im lặng, lát sau anh ta lại nhịn không được hỏi: "Cậu ta ở đây tức là nhân viên cậu sao? Hoắc Phong ơi là Hoắc Phong cậu có biết "Con thầy, vợ bạn, gái công ty" là không thể đụng tới không? "

"Cậu ta là đàn ông, xoay mặt chỗ khác" - Hoắc Phong vừa trả lời vừa kéo quần xoay người cậu lại sứt thuốc. Tên bác sĩ cũng quay mặt chỗ khác.

Anh lại nói tiếp: "Lát nữa mình bay sang Anh, cậu ở đây trông cậu ấy đến khi cậu ấy có thể tự xuống giường được mới được rời đi. Đây là thẻ phòng mình, muốn thay đồ tắm rửa thì lên đó lấy"

"Có đãi ngộ cơm ngày 3 bữa không Hoắc tổng?" – Tên bác sĩ bởn cợt nói.

"Mình cho người sắp xếp mang đến" – Hoắc Phong trả lời – "Mình đi đây" – Hoắc Phong nhìn đồng hồ trên tay, rồi nói. Đi được vài bước, anh quay lại nhìn tên bác sĩ rồi nhìn cậu, lại lấp lửng nói: "Chỗ đó...chỗ đó không cho phép giúp cậu ta".

Anh nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro