Chương 8. Nhờ ai đó mới biết rõ bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Phong nhìn cậu, mặt không biểu tình lại nói: "Ăn thôi".

Mọi người đồng loạt đứng lên đến bàn ăn.

Hoắc Phong nhìn bàn đầy đồ ăn, quái quái chỉ vào: "Đây gọi là lẩu sao?"

Bốn người còn lại nhìn anh vẻ mặt cả kinh, tiểu Chiêu không tin nỗi buộc miệng hỏi: "Anh, nhân sinh của anh có phải thiếu sót điều gì không? Không phải học đại học sẽ cùng bạn ăn những món này sao? Anh trải qua thời sinh viên thế nào?"

Thiên Ái nhanh chóng trả lời vấn đề mọi người thắc mắc: "Anh ấy ngoài lên lớp, thì sẽ chơi cổ phiếu, từ sơ trung đã bắt đầu kiếm tiền, lên đại học đã được xếp hạng tỉ phú trong nước rồi, món anh ấy ăn toàn là đồ tây, nếu nói anh ấy không phải người Trung Quốc cũng có thể tin được."

"A, nhân sinh quả thật có chút thiếu sót nha" – Tiểu Chiêu ngơ ngáo nói.

Hoắc Phong mặt cũng không đổi sắc, cầm đũa lên nhìn mọi người, mọi người lại nhìn anh.

Lúc này tiểu Chiêu lại nói: "Để em, em chỉ anh ăn, anh chính là chờ nước lẩu sôi, thích đồ ăn gì thì gắp nó nhúng vào nước lẩu cho chín là có thể ăn được. Anh tuyệt đối đừng cho hết tất cả vào như vậy ăn không ngon lại bị mất vị."

Hoắc Phong ngượng ngùng gật gật đầu, mọi người bắt đầu ăn uống. Không khí xem như tạm được, không có ngại ngùng, mất tự nhiên.

Hôm qua cậu lại đau bao tử, nên suốt bữa ăn chỉ ăn rau xanh và đậu hủ non.

Đang chần nước sôi miếng đậu hủ, lại nghe Thiên Ái nói: "Anh đến, sò điệp này rất ngon, gắp cho anh, cảm ơn anh giúp phim của em."

Cậu đầu không ngước mà nói: "Anh cậu dị ứng sò điệp tốt nhất đừng ăn"

Cả bàn ăn liền dừng đũa, Hoắc Phong cùng Hoắc Thiên Ái nói:

"Tôi dị ứng sò điệp sao?"

"Anh dị ứng sò điệp sao?"

Cậu hết sức ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn cả bọn họ: "Anh không biết sao?".

Hoắc Phong lắc lắc đầu, anh ăn hải sản đôi khi bị dị ứng, nhưng không nặng nên cơ bản không để ý đến, càng không biết rõ loại hải sản nào khiến mình bị dị ứng.

Hai anh em nhà họ Hoắc lại đồng loạt hỏi: "Sao cậu lại biết?"

"Chính là mấy tháng trước cùng Boss đi giao thiệp, suốt buổi anh chỉ đụng đũa vào 2 viên sò điệp, khi về lại thấy trên tay anh nổi mẫn đỏ nên tôi đoán anh dị ứng với sò điệp" – Cậu thẳng thắng nói.

"Vậy sao, giờ biết rồi thì đừng ăn, anh, em gắp tôm cho anh" – Thiên Ái nói.

Hoắc Phong trầm mặc suy nghĩ: bản thân mình bị dị ứng mình không biết rõ, nhưng cậu ấy công tác mới 8 tháng lại biết rõ bản thân mình như vậy, có phải quá tâm cơ rồi không. Nên cho rằng cậu ấy tận lực hay cậu ấy có mục đích.

Không riêng Hoắc Phong rơi vào trầm tư, bản thân cậu cũng vậy, có phải muốn tốt cho anh ta, anh ta lại nghĩ mình cố tình lấy lòng anh ta không? Tại sao làm vẻ mặt đó, muốn làm người tốt không được à? Lần sau cho dị ứng chết anh, ông đây ha hả mà cười!!!!!

Hoắc Phong ăn xong, buông đũa đứng dậy, lãnh đạm nói: "Món này ăn nhiều quá không tốt, ăn ít một chút" Nói xong liền rời đi, đi thẳng vào thư phòng.

Thiên Ái ngơ ngác: "Nha, không phải anh ăn nhiều nhất sao, sao lại nói như vậy, anh làm người như thế sao?"

Cậu trong lòng âm thầm chửi rủa: ông đây thà nấu cho chó ăn, không có khả năng lần sau nấu cho loại người như anh ăn.

Dọn dẹp bếp xong, mọi người cũng giải tán khỏi tầng 7. Kéo nhau về phòng Lyna chơi bài, cùng nhau trôi qua cuối tuần.

Khi cậu quay trở về phòng mình đã là 6g chiều. Lại thay bộ đồ xuống siêu thị gần tiểu khu trữ đồ ăn vặt cùng mì ăn liền.

Trên một góc cao tầng 7, có người đang nhìn bóng dáng cậu đơm bạc bước ra khỏi tiểu khu, đến khi cậu quay lại vẫn đứng đó không rời mắt.

Cậu thanh niên dáng người thanh thoát, đôi mắt sáng ngời, bộ dạng sạch sẽ bước đi, trên tay xách túi nhỏ túi lớn, cười chào với mọi người xung quanh. Anh tại sao lại chưa từng thấy cậu cười như vậy, anh rất đáng sợ sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro