Chương 9. Có chút quen hơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hứa trợ lý, vào phòng gặp tôi một lát" – Hoắc Phong bấm nút gọi nội bộ, lại không nghe được giọng cậu mà thay vào đó là giọng thư ký Lyna:

"Boss, cậu ấy đi thương thảo dự án phim điện ảnh cùng Hoắc tiểu thư rồi, có khả năng buổi chiều mới quay lại, anh cần gì không?"

"Tôi cần tài liệu dự án đầu tư ở B thành cậu ấy kiểm duyệt" – Hoắc Phong nói.

"Được, anh chờ một chút, cậu ấy đã bàn giao" – Lyna nhanh chóng trả lời.

"Pha giúp tôi cà phê" – Hoắc Phong lại nói.

"Được"

Hôm nay đến công ty, đợi mãi không thấy cậu mang cà phê vào, Lyna lại bẫn đi một thời gian không làm việc này đã quên mất nhu cầu uống cà phê cao của Boss, cô thở ra đứng dậy đến phòng trà nước. Sau đó cùng mang cà phê và tài liệu vào phòng Boss.

Đến trưa cô trở vào thay ly, cà phê hình như chưa được Boss uống qua. "Quái lạ, là mình lục nghề hay tiểu Du có bí quyết thần công pha cà phê? Chờ cậu ta về nhất định phải thọ giáo cậu ta." – Lyna tự nghĩ trong lòng.

Chính Hoắc Phong cũng không rõ tại sao hương vị không giống với mọi ngày, chính là tâm tình có chút không muốn uống lại sinh ra hờn dỗi không rõ lí do.

Thấy Boss không uống, Lyna cũng không dám pha ly cà phê thứ 2, không thể để lãng phí tài nguyên công ty a, cô đành nóng ruột nóng gan chờ cậu quay lại công ty.

Khi cậu quay lại thì đúng lúc giờ ăn trưa, vừa thấy cậu, Lyna vội kéo cậu đến phòng trà nước "Đến, mau chỉ chị pha cà phê, cà phê hôm nay chị pha Boss không uống, quái lạ nha trước đây chị vẫn pha như vậy nhưng chưa hề có tình trạng này"

Nghe cô nói như vậy, câu buông đồ trong tay xuống bật máy pha cà phê,vừa nhìn cậu pha cô lại nói: "Em nói xem chị có thể bị đuổi vì pha cà phê lục nghề không?"

Cậu bật cười, không nói gì, pha xong cậu bỏ chút muối vào rồi nói: "Anh ta không tiểu đường thì sẽ cao huyết áp, nhân sinh chỉ như vậy thôi a"

Nói xong cậu đưa cô tách cà phê: "Đến, chị bưng vào, em đi ăn cơm, có chút đau bao tử rồi"

"Được, được, cậu mau đi" – Lyna tiếp tách trong tay cậu bưng đến phòng Boss: "Là cậu ấy pha" vừa bỏ tách xuống cô đã nhanh chóng mở miệng tránh cho Boss mình lại ghét bỏ tách cà phê, nói xong lại nhanh chóng rời đi.

Hoắc Phong vừa ăn trưa xong, nhìn tách cà phê như nắng hạn gặp mưa rào, 2 hơi đã giải quyết xong. Vẻ mặt thoả mãn bước vào phòng nghỉ bên trong văn phòng để nghỉ trưa. Nhưng vấn đề lại xuất hiện nha, chính là lăn qua lộn lại vẫn không chợp mắt được, anh sinh bất mãn oán thầm tách cà phê.

Cậu ăn trưa xong quay về chỗ làm việc tìm thuốc giảm đau, có lẽ ăn quá nhanh lại bị cơn đau hành hạ. Ôm bụng tìm mãi cũng không thấy vỉ thuốc, cậu bỏ cuộc ngồi xuống ghế, chờ đợi cơn đau đi qua.

2 giờ, cậu vào phòng Boss báo cáo công tác lúc sáng: "Thương thảo ổn thoả, khoản đầu tư nằm trong khoảng ngân sách dự toán ban đầu, thuận lợi tranh phiên vị nhất cho Hoắc tiểu thư, phía bên Mục thị cũng không có ý tranh giành. Bên phía nhà sản xuất quyết định mở tiệc chúc mừng vào tối thứ 6 tại hội quán doanh nhân, anh có muốn xuất hiện một chút không?"

"Không cần ra mặt thì không ra mặt tránh gây thêm phiền" – Anh mặt không biểu tình nói.

"Mục tổng biết anh là đồng đầu tư rất muốn cùng anh gặp mặt" – Cậu nhàn nhạt nói.

Hoắc Phong trầm mặt suy nghĩ, lại nói: "Được, cậu cũng cùng đi".

Cậu gật đầu tỏ ý đã biết: "Được, tôi sẽ sắp xếp lịch trình"

"Cậu hôm nay tan ca sớm đi khám cái bao tử sắp thối nát của cậu đi. Sau này thấy cậu ăn mì một lần trừ lương cậu một lần, đừng làm ảnh hưởng công việc" – Hoắc Phong mắt nhìn tài liệu mà nói.

"Được, à hảaaaaaa, anh vừa nói gì?" – Cậu theo thói quen trả lời được, cơ bản chưa kịp suy nghĩ vừa rồi Boss nói gì?

"Lời trên mặt chữ, không nói lại" – Hoắc Phong liếc mắt nhìn cậu 1 giây lại cuối nhìn tài liệu.

Lúc nãy không ngủ được, anh trở ra chính là nhìn thấy thân ảnh cậu ôm bụng nằm trên bàn, tâm tình lại trở nên bực bội hơn. Câu rõ ràng biết rõ bản thân người khác dị ứng thứ gì nhưng lại không chăm sóc tốt bản thân mình, cậu có phải làm chuyện quá ngược đời rồi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro