Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trong cái xã hội này, kẻ mạnh sẽ chà đạp kẻ yếu. Nơi ngon nghẻ sẽ dành cho kẻ mạnh, bọn thấp hèn chắc chắn sẽ bị vùi dập vào những chốn khó chôn thân. Điều đó chẳng lạ khi hàng ngàn học sinh chà đạp nhau để vào được ngôi trường cấp ba quốc tế kia, nơi mà những vị vua lên ngôi.

Trên danh sách học sinh dán ngoài bảng thông báo kia nổi bật hẳn lên là cái tên Wachirawit Ruangwiwat - thủ khoa đầu vào.

"Sao nào? Phuwin của anh, nhóc đã chịu thua chưa?"

Chimon nhìn Phuwin, lại nhìn tới cái tên Phuwin Tangsakyuen đang đứng sau tên mình. Khuôn mặt dương dương tự đắc đó của bạn mình đã làm Phuwin muốn nhào vào đấm nó.

Khốn kiếp thật, thua nó 3 điểm lẻ môn toán, thằng khốn Chimon, lần nào cũng không thắng được nó. Nghĩ tới đây Phuwin cáu phát điên.

"Để rồi xem, có ngày vị trí đó rồi cũng là của tao thôi."

"Thế thì phải xem khi nào mày lấy được thêm 3 điểm lẻ môn toán đi đã."

Chimon lấy tay đập nhẹ lên vai Phuwin. Tình bạn keo sơn bền chặt này đã kéo dài hơn mười năm, đó là lí do cho dù móc mỉa nhau đến đâu thì hai đứa cũng không lao vào đấm nhau cái nào. Chimon có một bộ mặt khác khi nói chuyện với Phuwin, nói thẳng ra thì cả hai chính là ngoại lệ của nhau.

Chimon tay đút túi quần, mắt đeo cái gọng kính rõ ngầu, tai trái còn đeo chiếc khuyên tai chữ thập lấp lánh. Cặp cũng chỉ đeo một bên vai, cái dáng vẻ không khác gì học sinh cá biệt. Không so sánh không đau thương, Phuwin lại tuân thủ luật của trường từ đầu đến cuối. Đây chính là hai thái cực của hai học sinh giỏi.

Đẩy nhẹ cửa phòng học kia mà bước vào, những ánh mắt khác lạ bắt đầu chạm nhau. Phuwin chỉ chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống nhanh chóng. Chimon vứt cặp xuống bàn ngay phía sau Phuwin, tay cậu ta bắt đầu lôi chiếc điện thoại ra lướt một chốc.

"Có thể... làm quen không?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên, người nói hướng tay về phía Chimon, ý mong muốn có thể bắt tay hoặc đập tay một cái.

"Không, tôi thấy phiền, né nhau ra càng tốt."

Phuwin thở dài khi nghe vài chữ được thốt ra từ miệng bạn mình, nhanh chóng chữa cháy mà đưa tay ra đập nhẹ vào tay nam sinh kia: "Phuwin, hân hạnh được làm quen. Còn cậu ấy... Wachirawit Ruangwiwat. Cậu ấy không thích giao tiếp cũng không thích quá thân mật. Cậu gọi cậu ấy là Wachirawit là được rồi."

"Được, tớ là Dunk. Sau này giúp đỡ nhau nhé?"

Phuwin mỉm cười gật đầu, dù sao sau này đều là bạn cùng lớp, không lẽ cứ khó gần như thằng khốn Chimon? Cứ thân thiết hơn chút mai mốt chắc cũng sẽ dễ thở hơn thôi.

Tiếng chuông báo vào học vang lên, cả phòng học bắt đầu dấy lên cái thanh âm yên lặng đến rợn người. Rèm ở cửa sổ hai bên trong lớp chọn đột ngột bị đóng lại - một cách tự động, không có ai đụng chạm. Điều này đã khiến hai, ba học sinh nữ có tâm lí yếu bắt đầu muốn khóc nhưng mà... đây lại chính là điều mà Chimon và Phuwin mong chờ.

"Chết tiệt! Cái đéo gì đang xảy ra đây?" - Một học sinh bắt đầu mất kiên nhẫn đứng dậy đập bàn. Ánh mắt cậu ta đỏ ngàu hiện lên cả vài tia máu.

"Bình tĩnh đi, học sinh lớp 10 năm nào cũng gặp trò mèo này."

Cả lớp nhìn về phía Phuwin một cách khó hiểu và muốn được nghe nhiều hơn một câu nói không có minh chứng kia.

"Muốn biết không?"

Phuwin lướt ánh nhìn cợt nhã nhưng mang đầy vẻ ma mị qua cả lớp, mắt y bỗng dừng lại nơi bàn giáo viên.

"Mật thư dưới gầm bàn giáo viên, đó là bài kiếm tra thứ hai, trước khi xếp lớp đều có. Mỗi người một đề, có ghi tên ngoài phong thư chứa đề. Thời gian hạn trong một ngày phải nộp đáp án về chỗ cũ."

"Sao bọn tao tin được mày?"

Phuwin cười khẩy một cái, nhếch lông mày nhìn thẳng vào nam sinh vừa cất tiếng: "Tin hay không... mày tự kiểm tra là biết mà?"

Chimon cong môi, cậu ta nhún vai một cái nhìn Phuwin. Nhờ là biết từ đầu chứ không thì vốn dĩ Chimon cũng chẳng tin vào mấy lời cợt nhả đó của y đâu.

Nam sinh kia tìm đến gầm bàn giáo viên, mò mẫm một lúc thật sự lấy ra được một xấp phong thư. Đếm đi đếm lại đúng là đủ 15 phong thư, 15 cái tên khác nhau trên mỗi cái. Điều Phuwin nói đã được chứng thực.

Chimon đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần. Cậu ta tiến về phía đó, tay lấy nhẹ phong thư của mình và Phuwin rồi quay về chỗ lúc đầu.

"Chúc may mắn nhé." - Dunk nhẹ lên bốc nhẹ chiếc phong thư có tên mình rồi rời đi, không muốn ở lại nơi đó nữa.

Chimon mở phong thư, rút từ trong đó ra tờ giấy trắng in câu hỏi.

- Tìm ra được thông tin học sinh lớp chọn khoá 29. Nguồn thông tin tự do, không giới hạn cách thức và phạm vi tìm.

"Sao?" - Phuwin nhìn vẻ mặt của Chimon, nhìn cậu ta không vui lắm.

"Chết tiệt! Tao đéo mang lap."

"Tôi có thể giúp cậu."

2.

Không biết niềm tin ai đó mách bảo đã khiến Chimon và Phuwin thật sự đi theo người kia. Không quen biết, cảm giác đề phòng kia nó tràn khí lạnh đến sóng lưng.

Chimon tỉnh táo lại, mắt liếc từ trên xuống. Ngoài hành lang kia tối đen mặc dù đang là ban ngày? Cậu ta dò xét người đang dẫn đường, tay tóm lấy cổ tay Phuwin.

"Đang dẫn bọn này đi đâu vậy?"

"Phòng máy."

"Thật?" - Chimon đưa ánh mắt đáng ngờ dò xét tên học sinh kì quặc kia.

"Nhiệm vụ của tôi cũng cần thực hiện ở phòng máy. Trước khi vào đây đã xem bản đồ rồi."

Chimon tạm tin tên kia, cậu ta nhướn nhẹ lông mày ý muốn nói là đi tiếp đi. Phuwin cao lớn nép phía sau bạn mình, tay nhẹ lấy tấm giấy in đề ra.

Tìm NaOH.

Dễ vậy? Chỉ cần tìm ra phòng thí nghiệm hoá là được mà? Phuwin thầm nghĩ xong vẫn đi theo Chimon, việc quan trọng bây giờ là phải cạnh nhau để xem tên kia có nói thật hay không.

Đến phòng thiết bị của trường Chimon nhanh chóng ngồi vào ghế, dùng khả năng nhanh thần tốc của mình gõ liên tục trên bàn phím. Không phải tự dưng mà cấp hai được cả khối mệnh danh là thần IT, quả thực khả năng viết code của Chimon không hề tầm thường.

"Mày không hack thẳng à?"

"Không, có tường lửa, phải viết code để phá." - Chimon trả lời nhanh chóng câu hỏi của Phuwin, mắt còn nhẹ liếc sang tên học sinh dẫn cả hai vào đây. Cậu ta mở miệng, tay vẫn liên tục gõ phím:

"Này, tên gì vậy?"

"Tanapon Sukhumpantanasan, gọi Perth là được."

Câu trả lời kia hình như là câu nói cuối cùng trong khoảng thời gian cả ba ở đó. Perth tra được đầy đủ thông tin liền rời đi, hắn còn có ý nhắc nhở Chimon không nên ở lại đây lâu.

Nghe đến đây Chimon ngờ ngợ... không lẽ...

"Mày có nghĩ giống tao không?"

"Có."

Chimon đáp nhẹ lời Phuwin, mắt dán chặt vào màn hành trước mặt. Bỗng dưng mặt cậu ta nhíu lại, mắt thu hẹp diện tích để đọc những dòng chữ dài hiện trên màn hình, nhìn chung quy đó là tất cả về khoá học sinh lớp chọn thứ 29 của trường.

"Dễ vậy?"

"Không hẳn đâu."

Chimon nghiêm mặt, nhẩm nhanh trong miệng: "Mày nhìn nhé, mã học sinh bắt đầu từ 00, đến 06 thì không thấy mà từ 05 nhảy lên 07. Rồi ở phía sau nữa, từ 012 nhảy lên 015, vậy 013 với cả 014 đâu?"

Phuwin gật đầu, ý thắc mắc giống Chimon.

"Không lẽ là giấu đi?"

"Mày đi tìm thông tin của mày đi, tao lo cái này được."

Chimon nói nhanh một câu rồi gõ nhẹ lên con chip ở kính mắt, camera ẩn trong đó nhanh chóng được kích hoạt. Kính mắt đó trong phút chốc đã được đeo lên mặt Phuwin. Cậu ta lấy ra một thiết bị là radar dò cảm ứng đặt lên bàn.

"Cho dù thế nào cũng không được tháo kính, không được chạm vào kính. Nếu có vấn đề thì mày thấy dây chuyền ngọc mày đang đeo không? Tao có gắn chip đôi với kính, hai cái này hoạt động song song nên mày phải bảo vệ cả hai."

"Nó để làm gì?"

Phuwin nhìn Chimon, em không biết tiếp theo bạn mình định làm gì.

"Trong kính là camera, trong dây chuyền là định vị. Nếu mày gặp vấn đề gì thì nhấn vào viên ngọc ở giữa, thông tin sẽ về phía tao, tao có thể tìm được mày."

"Được." - Phuwin rời đi ngay sau đó, nhanh chân chạy đến phía bản đồ lớn của trường. Em đảo mắt nhìn quanh tìm nhanh vị trí của phòng hoá học.

Nhưng hình như mọi thứ không dễ như vậy.

Với tốc độ nhanh nhất, Phuwin chạy đến trước cửa phòng hoá học như bản đồ đã chỉ nhưng không hề mở được cửa, phía trong cũng chỉ là một căn phòng trống.

Ngay lúc đó có một bóng người vụt qua, hình như là học sinh. Phuwin cẩn trọng lùi lưng về phía tường, theo quán tính mà để tay ra trước mặt phòng vệ.

"Mẹ kiếp... cái trường quái quỷ gì thế này?"

Một câu nói nặng nề phát ra từ miệng Phuwin, thề với trời nếu không phải Chimon muốn vào đây để vạch trần bí mật được giấu kín thì có cho mười cái mạng em cũng sẽ không bao giờ vào đây. Mặc dù đã tìm hiểu hết các vấn đề có thể xảy ra nhưng hình như mọi chuyện không khả quan cho lắm.

Chimon phía bên kia phải thừa nhận việc này thật sự đau đầu, phá tường lửa mà vẫn không thể tìm đủ thông tin thật khiến cậu ta muốn phát điên. Phát hiện có gì đó không ổn lắm, cậu ta liền chụp tất cả thông tin có được lại sau đó chạy ra khỏi phòng máy. Không lâu sau đó cửa phòng máy thật sự tự động đóng lại.

"Vãi! Cái trường này chứa cái đéo gì thế?"

Lí trí mách bảo Chimon nên tìm Phuwin, cậu ta liền lấy điện thoại ra tra định vị của em. Tra được liền nhanh chân chạy đến đó.

3.

Không hề hoảng loạn trước đề của mình, Dunk nhẹ lướt tay qua cây đàn piano trước mặt, ngay lúc đó cũng nhanh chóng lướt lại đề của mình một lần nữa.

- Tìm ra một học sinh có đề: 'Phá khoá thư viện trường'. Khi tìm được phải cướp được đề từ người đó và tiếp tục nhiệm vụ sau đó tìm quyển sách: 'Thiên tài chọn lọc'.

"Hay thật, trường lại để học sinh đấu đá với nhau qua cách này, quả là điều bí ẩn kia hấp dẫn thật."

Dunk nhếch môi, tay ấn vào nốt Đô phía đầu đàn piano, thanh âm kia vang vọng một tiếng vang trầm vọng khắp căn phòng trống.

Không biết điều gì sẽ xảy ra nhưng có vẻ mọi thứ sẽ rất hỗn loạn sau hôm nay.

Bí mật của trường đến khi nào sẽ được khai phá?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro