Hội nhàu nhĩ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I/ Hội nhàu nhĩ!

Hội "nhầu nhĩ" có 6 đứa con gái, thực ra lúc đầu chỉ có 4, rồi thành 5, thành 6 lúc nào ko hay.... Thời gian gàn đây " hội" có vẻ có xu hướng đông hơn nữa... Phải điều, những người trong hội là những đứa con gái đã chơi thân với nhau từ lâu, nên dù có chung chí hướng thì cũng rất khó được "dung nạp" vào hội. Thiên hạ nhìn họi "nhàu nhỉ" có đôi phần e dè, một mặt vì cái sự hoành tráng trong bước đi của những đứa con gái ấy... phần vì cái vẻ gai góc xù xì lộ ra trên từng nên mặt tưởng như ko mấy trải đời....

Cái tên hội "nhàu nhĩ" là được mấy đứa trong hội gọi tạm như vậy, chứ còn cái việc đặt một cái tên chính thức quả thật quá khó khăn.... Mấy đứa đã vắt óc đi tìm ra 1 cái tên thật ngắn, xúc tích và đầy đủ ý nghĩa nhưng dường như cả 6 đều bất lực với cái thứ văn chương ngắn ngủi này....Ban đầu, là "hội những đứa con gái sống không đàn ông", nhưng cái tên có vẻ phô trương và dài dằng dặc.... Vào một ngày tháng 12 tắt nắng, cả hội ngồi nhâm nhi ly cafe đắng, toạ đàm về cái thế giới đàn ông bần hàn xung quanh mình.... Và bỗng chốc cả lũ cười: "Chúng ta đã nhàu nhĩ!".... Thế là cái từ nhàu nhĩ gắn với tên hội từ khi đó....

Đám con gái ở hội "nhàu nhĩ" nhìn rất phiêu, rất giỏi... giỏi ở cái tuổi và cái giới tính của họ... Giỏi về học hành và công việc... họ có những thứ khiến người ta nhìn vào thèm khát và ước ao. Có thể nói 6 đứa đều xếp vào dạng xinh xắn đáng yêu... Hay bằng con mắt thẩm mỹ khách quan mà nói, 6 người này đều ko xinh hoàn hảo, nhưng có cách làm cho mình nổi bật ở những nơi họ đi qua.... Nếu đem nhìn kỹ thì có lẽ đó chỉ là những đường nét nhạt nhoà.... nhưng xét trong tổng thể, nó hài hoà và toát lên cá tính.... 6 người, ko ai giống ai, có người thì nhìn hiền lành trong sáng, có người thì lại mang đậm chất punk.... Nhưng dù hiền lành hay punk choe choét... tóm lại vẫn là họ luôn toả sáng ở những nơi họ đặt chân.... Toả sáng ko có nghĩa là đem một vùng chói loá về trên phố phường... toả sáng nghĩa là họ khiến thiên hạ ngước nhìn họ khi họ bước trên đường....Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, trong hình hài con số 6.... Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, với tư cách "HỘI NHÀU NHĨ"!

Hội nhàu nhĩ có cách sống và hướng đi riêng của mình... Đó ko hẳn là phương châm, hay quy định hoặc một sự gò ép nào cả... Chỉ đơn giản là những đứa con gái ở đây, nhận thấy mình cần phải như thế... Và chúng gặp nhau trên cùng một đường ray quan điểm và lý luận đó... để hoàn toàn hài lòng khi có nhau làm bạn.... Hội ko ai có bạn trai.... hay nói chính xác hơn, ko ai còn có người yêu... Trong 12 con mắt vô thường của những đứa con gái này... con trai là một cái gì đó mà... ngày xưa nó là xa xỉ, còn giờ đây là một thứ rẻ mạt rách nát....Họ nhìn đàn ông, họ cưa cẩm đàn ông, họ lật đổ trái tim đàn ông... và họ ko yêu đàn ông.... Nếu ném vali quần áo của họ xuống sông, xuống biển, và bên cạnh đó là một gã trai họ vừa la liếm bị chết đuối đang bơi ngắc ngoải... chắc chắn họ sẽ cứu cái vali quần áo của mình.....Là như thế đó...

Tất cả đều có cho riêng mình những cuộc phiêu lưu ái tình mong manh, để rồi về kể với chị em, và đem ra mổ xẻ cái nỗi đau của bọn đàn ông trong tiếng cười khoái trá mỗi lần tụ họp... Uh, với họ thì, đàn ông bây giờ... chỉ thế.... chỉ có giá trị như một trò giải trí.... Thế thôi...

II/ Quá khứ!

Rồi bọn con trai vẫn nhìn hội nhàu nhĩ với ánh mắt e dè.... Hội nhìn lại chúng với ánh mắt ngây thơ tròn vo của đứa trẻ.... Thảng thốt và vỡ nát... Cũng có thể là ánh mắt mạnh mẽ để rút chút hồn lạc lõng nào đó.... Và thế là... cứ sợ... nhưng con trai vẫn cứ tiến đến với họ mặc cho những tai tiếng của họ in ngày một đậm và trải ngày một dài trên từng con phố lung lay... những hàng cây ở Hà nội mùa này giống họ... trần truồng và lạnh cóng... nhưng vẫn ko tủi nhục mà đứng rất kiên cường....

À quên, 6 người trong hội đều có những cái tên.... nhưng ta nên gọi họ bằng những cái tên đi ra từ đời họ... những cái tên đắng... Ở con số tuổi rất nhỏ... 20 và chưa đến 20... có người chỉ mới gọi là... mười mấy.... Nhưng cái nỗi đau sưng tấy trong tâm hồn của họ... thì cũng để quá đủ nhào nặn nên những cái tên rồi....Và ai đó sẽ có ngày lật lại trang sách cũ của cuộc đời họ... để nhìn thấy lênh láng biết bao nhiêu là mùi vị chua cay... trên những nét gạch xoá chấm phẩy... của một tờ giấy... ko còn là màu trắng....MÀ thôi... kể hết làm gì cho lòng người đau buốt... Hãy nói về con số chung đi... Những điểm chung à? Uh, nhiều lắm! Bị phụ tình, bị bạc tình, chẳng ai có trinh... và đã bị người mình yêu đâm lén lút....

Một buổi chiều nhạt nhoà trên con phố "ẢM ĐẠM", Ninny yếu đuối, người thứ 6 của hội, bước đi và nhớ lại.... Có những ám ảnh một chiều, khiến cô bước vào quán cafe "Những kẻ yếu".... mở laptop ra, cô bắt đâugõ những dòng chữ lạch cạch, cố gắng xả trôi nỗi đơn côi..... Đã rất nhiều lần như thế này, Ninny viết, Ninny viết để quên... viết hết ra cái suy nghĩ bầy nhầy yếu đuối của mình... để ngày hôm sau, cô lại đến với hội nhàu nhĩ, lại ko cảm thấy đau... bởi.. đàn ông, chẳng là gì cả...

" Em vừa đi qua đường "Ảm đạm", nơi bước chân đầu tiên anh bước theo em, nơi con phố dưới bóng cây "Dối trá" anh nói yêu em lần đầu.... Em ngước nhìn sang khách sạn "Tình dục", nơi anh đã lấy đi của em một thứ quan trọng nhất đời.... Ngồi uống tách cafe "đĩ điếm", em thấy nhớ anh nhiều hơn cái vẻ sắt đã mà người ta đang mang lại cho em... Em đã yêu anh rất nhiều như thế... những gì em lấy lại là gì? Chỉ là tuổi 18 và một tương lai nhàu nhĩ... Chỉ là một đứa con gái sẽ vô sinh, yêu một thằng con trai đã có vợ.... "

Viết đến đây, Ninny dừng lại, mở một page khác ra... nhìn màn hình trắng... Ninny lấy tay sờ lên mặt... cười.... nước mắt đã ko còn chảy ra nữa rồi.... tuyến lệ của cô đã ngừng hoạt động:

" Tôi có ngu ngốc ko khi đến giờ phút này tôi vẫn còn yêu anh? một thứ tình yêu dấu kín và chôn chặt.... Anh đến với tôi khi tôi mới 15 và anh cũng thế... Mọi mối tình ngây ngô đều kết thúc trên một chiếc giường già dặn. Tình dục khiến người ta lớn nhanh quá... Đòi hỏi thể xác chẳng bao giờ là đủ... Có lần tôi nói với anh như một sự cầu xin, anh hãy vì tôi, vì tương lai 2 đứa, mà dùng condom đi.... Anh nói, anh ko thích cảm giác gò bò trong cái túi ca0 su co giãn ấy..... Và thế là... những viên thuốc tránh thai cấp tốc đã cướp đời tôi... Nhiều tháng liền tôi uống nhiều viên liền...có tuần... gần như ngày nào cũng uống... Rồi một ngày đau đớn đến... khi tôi ko còn kiểm soát được chu ký của mình... mãu cứ trào ra... và người mệt lả.... Tac dụng phụ... và tác dụng hại... Bệnh viện nói là... tôi sẽ vô sinh... TRong một ngày bình minh 2 lần tắt... Nó lại tắt khi anh nói đã làm một người khác có thai.... Anh bước đi vội vã trên những chuyến xe hoa qua lại... Còn tôi à? Tôi là ai????"

Ninny yếu đuổi, đóng laptop lại... cười... đặt tiền lên bàn rồi lại bước ra trời... ngoài trời lất phất mưa rơi và hơi lạnh.... Cô cười.... một nụ cười đóng băng....

Ở hội nhàu nhĩ, chẳng phải riêng gì Ninny khốn khổ, tất cả mọi người đều vậy cả mà.... Nếu số phận Ninny là một hậu quả trải thảm... thì cuộc đời của Zo ngốc ngếch cũng chẳng tươi sáng gì hơn... Yêu một người gần 4 năm trời, chờ đợi và nhớ nhung mòn mỏi... yêu nhau tưởng chết... cảm giác như anh ta có thể tự sát nếu sống thiếu Zo, nhưng rồi một buổi sáng đậm màu nắng vàng.... Anh ta sóng sánh bên người khác.... Zo cười nhạt: " Kỷ niệm ư? Gắn bó ư? Yêu nhau ư? Tưởng là vàng nhưng lại mang sắc cứt!".... Hãy thử nghĩ xem có ai ko đau khi kẻ ngồi sau người mình yêu lại là một con điếm nào đó.... chứ chẳng còn là mình như 4 năm xưa.... Yêu nhau, bên nhau lúc đau, cùng nhau lúc cười... Vậy mà chỉ vì một người xa lạ đã phá vỡ đi tất cả tình yêu....Những con đường ấy... anh ta sẽ đi bên người khác, những nẻo phố qua, anh ta sẽ hát cho người tình, những lời ngỡ tưởng chỉ nói với riêng mình, anh ta đi phân phát như rác rưởi.... Thế đấy... rẻ mạt thay, đau đớn một kiếp người lang chạ.....Zo cười: "Mình cũng chỉ là một đứa con gái đã từng "nhàu nhĩ" với anh ta...."

Uh, chỉ là một kẻ đã từng nhàu nhĩ với anh ta, Cin cũng vậy... Cin yêu hắn, Cin ngỡ hắn yêu CIn, hắn thay đổi vì Cin, hắn yêu CIn và cần Cin.... Cin chạy đến bên hắn, lúc hắn suy sụp, lo lắng cho hắn lúc hắn bỏ rơi cuộc đời mình... Rồi hắn ném Cin đi, khi ko cần Cin nữa.... Cin lấy dao rạch tay... màu chảy và Cin tưởng mình đã chết... Cin lê lết trong bệnh viện 1 tháng trời, hắn ko một lời thăm hỏi, ko 1 lần đến thăm.... Trong lúc đó.... hắn lại đanng... nhầu nhĩ với bạn của Cin....

Tất cả đều được quy ra một từ rất đắt "nhàu nhĩ".... 6 người con gái này, còn yêu người con trai làm họ đau và thay đổi ko? Có, còn chứ, rất nhiều.... nhưng nhiều thì cũng được bao nhiêu... đong đầy nước mắt, giờ ko sao khóc được nữa... Nỗi đau bật ra và gào thét lên được... thì thực sự mới chỉ là vết thương, vết nhức... nhưng nỗi đau ngắm dần.... trong lòng khóc, còn mặt tươi cười... nỗi đau ấy mới là vết chém sâu...đau... đau mãi... đau ko biết giải thoát cùng ai....

III/ Hiện tại!

Giấc mơ? Tất cả đã vỡ rồi....

Hội nhàu nhĩ bước đi trên hai dòng ký ức, một quá khứ đớn đau đã được nèn chặt lắm rồi.... Khi người ta trải qua một vài đau đớn và bị cướp mất vui tươi, người ta phải học cách biết sống, để lại cân bằng lại... Rồi... cứ thế đi... một ngày sẽ chẳng biết đau là gì nữa, vì đã quá đau rồi.... Thế thôi....

Và cũng có những người đến sau thật lòng yêu họ.... Khóc vì họ và đau vì họ, quỳ lậy họ và van xin họ.... Nhưng họ cười....

Rồi cũng có những tháng ngày lung lay, khi bản chất yêu mềm vùng vẫy trong những trái tim mang nhiều vết xước.... Đàn ông đến theo đúng nghĩa của đàn ông, và cái chồi khát khao cháy bỏng trong tâm hồn người con gái lại muốn được yêu thương lần nữa.....

Linh rất thích người con trai này, tử thế, Linh tin là anh tử tế.... Bởi đã quá trải với những bọn đàn ông đủ loại, Linh tin vào khả năng đánh giá của mình.... Nhưng có gì đó ngăn nó lại, chẳng thể có một bước tiến xa hơn với anh, mặc dù nó rất muốn.... Và rồi nó bật khóc....Lại phải làm anh đau thôi.... 5 người còn lại nhìn nó.... Họ xót xa.... Họ nhớ lại... Họ cắn môi.... Ai đã khiến nó ngày hôm nay vẫn bị dày vò... Ai đã khiến Linh thành một người giống như bọn họ... nhàu nhĩ và tai tiếng.... Co quắp và bỏ qua vì ko thể... Nỗi đau trở về, vo tròn và quằn quoại... nước mắt rơi... chảy hai hàng dài.... dài... thật dài....

Đời người rồi sẽ đi đến đâu? Hôm nay anh yêu tôi? Ngày mai anh quên tôi? Và những ngày sau, với anh, tôi đã chết...Vậy thì tại sao.... Không phải là... Hôm nay, tôi chơi đùa với anh! Ngày mai tôi quên anh, và những ngày sau, với tôi, anh đã chết....

Những thằng con trai lê lết liếm đất... Liếm cái đám sình lầy nhầy nhụa mà đồng bọn của chúng nó đã tạo ra....Hết yêu là hết yêu... Chẳng có nhiều điều để nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro