Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu.

Ngụy Viễn Chi về đến nhà phát hiện cửa biệt thự mở ra.

Nếu như hắn nhớ không lầm, thời điểm này người hầu trong nhà cũng không ở đây, quản gia ngày hôm qua xin nghỉ trở về quê rồi, như vậy chỉ có một khả năng, ba hắn trở lại.

Quan hệ của Ngụy Viễn Chi cùng ba hắn cũng không thân thiết, rất xa lạ, Ngụy Viễn Chi thậm chí hận ba hắn. Thời điểm Ngụy Viễn Chi tám tuổi Ngụy Thiệu Nguyên cùng mẹ hắn ly hôn, sau khi ly hôn không lâu liền bại lộ bản tính phong lưu, sau mười mấy năm ở bên người nuôi vô số tình nhân.

Mẹ hắn xưa nay chưa từng nói nguyên nhân tại sao hai người ly hôn, mà Ngụy Viễn Chi chỉ cần không ngốc liền có thể đoán được.

Đơn giản là ở bên ngoài có người.

Mẹ hắn luôn luôn rộng lượng hiểu chuyện, không vạn bất đắc dĩ sẽ không để ý đến đại cục, có thể thấy được ba hắn quá phận đến cỡ nào.

Mà ba Ngụy Viễn Chi cũng bị báo ứng tốt lắm, năm mươi tuổi liền phát hiện ra ung thư gan, hai năm trước làm phẫu thuật, thân thể cũng không còn như ý, sau đó luôn luôn ở nước ngoài an dưỡng, đây là lần đầu tiên trở về sau khi phẫu thuật.

Người bên cạnh Ngụy Thiệu Nguyên gọi điện thoại tới thông báo cho thư ký Ngụy Viễn Chi, mà Ngụy Viễn Chi cũng không xem là chuyện to tát.

Ngược lại Ngụy gia phụ tử bọn họ nổi danh quan hệ kém, phụ không từ tử không hiếu.

Ngụy Viễn Chi bước vào biệt thự, vừa đi vừa cởi áo khoác khoát lên trên cánh tay, đang muốn hướng bên trong mà bước đi, nhìn thấy một người đứng một góc bên trong sân.

Là một người xa lạ.

Còn là một nam nhân.

Người kia mặc áo sơ mi trắng, đang chuyên tâm tỉa mấy chậu hoa lan hồ điệp bên trong góc hoa viên, cũng không có nhìn thấy hắn.

Ngụy Viễn Chi chỉ xem như là Ngụy Thiệu Nguyên mang người hầu về, cũng không để ý.

Hắn nhanh chân bước vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngụy Thiệu Nguyên ngồi ở trên ghế sô pha xem báo, bên cạnh đặt một cây gậy. Ngụy Thiệu Nguyên cũng không tính là già, nhưng phẫu thuật để lại di chứng, đi đứng không tiện.

Hắn thấy Ngụy Viễn Chi cũng không nhiệt tình, hai cha con vậy mà cùng một tính tình, Ngụy Thiệu Nguyên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái nói, "Về rồi?"

Ngụy Viễn Chi chỉ lạnh nhạt mà "Ừ" một tiếng, liền lên lầu, hai cha con không nói chuyện với nhau thêm.

Phòng ngủ Ngụy Viễn Chi ở trên lầu hai, trước khi hắn học đại học vẫn luôn ở đây, lên đại học rồi mới chuyển đến tiểu khu bên ngoài, hai năm trước Ngụy Thiệu Nguyên xuất ngoại an dưỡng sau đó hắn mới chuyển về, nơi này dù sao cũng là nơi hắn ở từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng có chút hoài niệm.

Đương nhiên, không bao gồm Ngụy Thiệu Nguyên ở trong đó.

Thời điểm có Ngụy Thiệu Nguyên bên cạnh, hắn chỉ cảm thấy nơi này giống như lao tù. Hiện tại cũng là như thế, vốn dĩ ngôi nhà ấm áp như vậy, người này trở về liền biến thành gông xiềng chặt chẽ trói buộc chính mình, làm cho hắn hô hấp không được.

Sáng mai hắn liền dời ra ngoài.

Ngụy Viễn Chi một tuần lễ này đi công tác mới về, sáng sớm hôm nay trở về cũng không được nghỉ ngơi liền ở công ty làm việc một ngày, lúc này mệt mỏi đến lợi hại, nằm ở trên giường lớn mới qua hai giây liền ngủ.

Trong giấc mộng hắn tựa hồ có nghe thấy âm thanh bát sứ va chạm trong phòng bếp dưới lầu.

Ngụy Viễn Chi kéo thân thể uể oải mới vừa vào giấc ngủ không lâu đổi sang tư thế khác, mộng đẹp liền bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức. Hắn không để ý ngủ tiếp, vậy mà tiếng gõ cửa còn đang không ngừng vang lên.

Giấc ngủ bị người quấy rối hắn thập phần không thích, xuống giường động tác mở cửa cũng thô bạo vô cùng.

"Có chuyện gì sao?!"

Hắn tưởng Ngụy Thiệu Nguyên hoặc là dì giúp việc trong nhà, lại không nghĩ rằng, đứng ngoài cửa một nam nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nam nhân thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, sinh ra mang một bộ túi da vô cùng đẹp, mặt mày thanh lãnh, vì làm hắn khó chịu mà sợ hãi cúi đầu.

Người kia khi nói chuyện cũng là nhẹ nhàng lời nói nhỏ nhẹ, "Ngụy thiếu gia ăn cơm."


"Tôi đang ngủ." Ngụy Viễn Chi bởi vì bị quấy rầy giấc mộng, tâm tình kém tới cực điểm.

"Còn có, đừng gọi tôi thiếu gia."

Nói xong, liền "Rầm" mà đóng cửa phòng lại.

Nam nhân đứng ở cửa không phản ứng kịp, thiếu chút nữa bị cánh cửa đụng vào chóp mũi.

Đóng cửa phòng xong, Ngụy Viễn Chi lần thứ hai nằm vật xuống giường lại không ngủ được. Hắn nghe trợ lý nói Ngụy Thiệu Nguyên hai năm qua ở nước ngoài nuôi tình nhân, lần này còn đem người mang về, chỉ là Ngụy Viễn Chi không nghĩ tới là nam nhân, còn là một nam nhân rất đẹp.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy cho rằng người này nhiều nhất là hộ lý chăm sóc Ngụy Thiệu Nguyên.

Không nghĩ tới, người nọ lại là tình nhân Ngụy Thiệu Nguyên nuôi.

Muốn vào cửa Ngụy gia làm tiểu mẹ kế của hắn?

Ngụy Viễn Chi kéo kéo cà vạt.

Nằm mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro