Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu.

Từ khi cha mẹ Ngụy Viễn Chi ly hôn, sau đó hắn liền đối cái nhà không còn nửa điểm tình cảm. Ngụy Thiệu Nguyên ở bên ngoài phong lưu như thế nào cùng hắn một chút quan hệ đều không có, chỉ có đều, nơi này là nhà hắn, đây là biệt thự ông ngoại hắn để lại cho mẹ hắn, Ngụy Thiệu Nguyên đừng hòng đem những thứ ngổn ngang bên người ở ngoài kia mang về đây.

Ngụy Viễn Chi mở đèn, lúc tháo cà vạt xuống nhất thời trượt tay làm rơi cà vạt xuống thảm trải sàn.

Hắn ngồi xổm người xuống nhặt lên, thời điểm đứng dậy hơi nhanh, đầu óc một trận choáng váng, cùng nhau mà đến chính là đau đớn kịch liệt.

A ——

Ngụy Viễn Chi giãy dụa ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu, ngũ quan thống khổ đến vặn vẹo. Cốc thủy tinh trên bàn bị hắn quét rơi trên đất, may là trong phòng có thảm không có vỡ nát.

Qua hồi lâu đau đớn như vậy mới dừng lại.

Ngụy Viễn Chi muốn rót chén nước lạnh uống để bình tĩnh lại, mới phát giác cốc nằm trên đất úp ngược lại, trên giường ướt một mảnh.

Đây là bệnh cũ của hắn, năm năm trước hắn từng bị tai nạn xe, đây là di chứng sau tai nạn xe lưu lại. Theo lời bác sĩ nói, lần tai nạn xe kia không tính là nghiêm trọng, nhưng lại thương tổn tới đầu, dẫn đến tụ huyết, mới thường thường xảy ra chuyện như vậy.

Chờ đầu óc thanh tỉnh một chút, hắn mới đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Ngụy Thiệu Nguyên cùng nam tình nhân xinh đẹp của hắn đang cùng nhau ăn cơm.

Ngụy Viễn Chi dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt quét qua lại trên người nam nhân mà đánh giá. Không tính quá cao, mà cũng không nhỏ gầy lắm, vóc người cân xứng, mặt mày kia xinh đẹp thì xinh đẹp, không cười cũng không giận, lạnh nhạt. Ngụy Viễn Chi lần đầu tiên nhìn thấy y trực diện, thấy được cúc áo sơmi gài đến chặt chẽ một cúc cũng không mở ra, cao cao dán vào xương quai xanh, ống tay áo cũng không biết kéo lên, có chút câu nệ, lại sinh ra vẻ đẹp mấy phần cấm dục.

Đối với Ngụy Viễn Chi mỹ nhân không hiếm lạ gì, người này sắc đẹp có thể xếp hàng thượng đẳng trong số đó. Chỉ là tính cách lạnh như băng, không thể nào làm người yêu thích.

Hơn nữa, thật đáng tiếc, hắn theo sai người.

Tính toán mưu đồ cũng đánh nhầm rồi.

Nếu là vì tiền, Ngụy Thiệu Nguyên mấy năm qua tiêu xài không ít, tài sản trong tay dư lại không còn bao nhiêu, hiện tại chống đỡ Ngụy gia chính là Ngụy Viễn Chi hắn, nếu là vì sắc, Ngụy Thiệu Nguyên thân thể không tốt, đi đứng cũng kém, hai người sinh hoạt khẳng định cũng không hài hoà được nếu là vì yêu...

Ngụy Viễn Chi nheo mắt lại, hắn còn chưa tin trên thế giới này có cái gọi là "Yêu".

Ngụy Viễn Chi cầm ly rỗng chậm rãi xuống lầu, Ngụy Thiệu Nguyên thấy hắn liền thả bát đũa xuống, "Ngươi tới, cùng tiểu Dư chào hỏi một chút."

Ngữ khí vừa cứng rắn vừa không có nhiệt độ.

Ngụy Viễn Chi liếc nhìn người gọi là tiểu Dư, cười lạnh một tiếng, lướt qua hai người đi lấy ly nước lạnh.

Dư Dung trước tiên đứng lên, lễ phép tự giới thiệu mình, "Xin chào, tôi là Dư Dung, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Chỉ giáo?

Ngụy Viễn Chi hừ cười một tiếng, dưới con mắt liếc liếc nhìn ngón tay, nhưng chỉ là liếc nhìn, cố ý nhích đến rất gần Dư Dung, ngữ khí ngả ngớn ám muội, "Cậu là dự định để tôi làm sao chỉ giáo, lại muốn để cho tôi chỉ giáo đến loại nào trình độ đây?"

Dư Dung nghiêng đầu trốn, mặt đều đỏ lên vì tức. Ngụy Thiệu Nguyên sắc mặt cũng khó nhìn, con trai cũng quá mức không chút kiêng kỵ, nhưng ông hiện tại là một phế nhân, đương gia Ngụy gia cũng không phải ông, Ngụy Thiệu Nguyên cũng chỉ có thể ngoài miệng răn dạy hai câu, "Hồ đồ!"

Ngụy Viễn Chi tự giễu giống như nhìn về phía người nói chuyện.

Nhẹ giọng nói, "Dù sao không có người dạy bảo a."

Ngụy Thiệu Nguyên mặt cũng tái rồi.

Ngụy Viễn Chi hài lòng nở nụ cười, bưng nước lên lầu.

Ban đêm mười một giờ.

Ngụy Viễn Chi có thói quen ngủ trễ, không qua 0 giờ đèn trong thư phòng không thể tắt được.

Thư phòng ở tầng ba, mấy gian bên cạnh là phòng khách, giống nhau đều yên tĩnh, Ngụy Viễn Chi đem thư phòng chuyển lên ở tầng ba cũng là để yên tĩnh.

Còn có hai phần văn kiện cần phải cẩn thận sửa đổi một chút, Ngụy Viễn Chi uể oải xoa xoa mi tâm, muốn dặn dò quản gia pha chén cafe đen, lời chưa kịp ra khỏi miệng mới nhớ tới quản gia xin nghỉ về nhà.

Đành phải tự mình đi.

Ngụy Viễn Chi mở cửa thư phòng bật đèn hành lang, thời điểm đang muốn xuống lầu, lại đột nhiên nghe thấy một tia thanh âm kỳ quái từ cuối hành lang truyền tới.
Tầng ba vốn không ai ở.

Nhưng một gian phòng cuối hành lang kia   từ trong khe cửa lại lộ ra ánh đèn.

Chân Ngụy Thiệu Nguyên như vậy chắc chắn không lên được tầng ba.

Ngụy Viễn Chi nhẹ bước đến gần, cánh cửa kia không có khóa, chỉ là nhẹ nhàng khép lại.

Đồng thời mỗi đi một bước, âm thanh truyền tới trong tai cũng càng ngày càng rõ ràng.

Đối với Ngụy thiếu gia là một người thành thục cũng không thiếu kinh nghiệm mà nói, thanh âm kia không thể quen thuộc hơn được

Là tiếng rên rỉ của nam nhân.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro