Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu.

Ngụy Viễn Chi đứng ở cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ hẹp tiếng rên rỉ từ bên trong truyền tới.

Hắn nghĩ trong lòng, tiểu mẹ kế lá gan không nhỏ a, dám ở nhà trộm người.

Nhưng hắn lại tỉ mỉ nghe một lúc lại xác định đó là một người.

Ngụy Viễn Chi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nửa mở nửa khép, làm cho khe cửa mở to hơn chút, đối mặt là hình ảnh làm cho đáy mắt hắn sững sờ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt không rõ, Dư Dung khó nhịn mà ngẩng cổ lên nằm ở trên thảm trải sàn, áo sơmi trên người mở ra hai cái cúc, đã bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt, mơ hồ nhìn rõ trước ngực trắng như tuyết. Trên trán của cậu mồ hôi ướt đẫm, tóc mái trước trán cũng ướt nhẹp, sợi tóc màu đen dính sát vào da thịt trắng mịn.

Quần tây ở trên người cậu cũng đã nhăn nhúm, nơi riêng tư có vết ẩm ướt.

Dư Dung lúc này tựa hồ đã bị lửa dục vọng  nuốt chửng, nhắm hai mắt miệng lớn thở dốc, vẫn chưa phát hiện ngoài cửa có người. Ngón tay của cậu chặt chẽ siết lấy thảm trải sàn dưới thân, gân xanh nhô ra, nổi lên trên cánh tay nhỏ trắng như sứ.

Ngay cả môi dưới cũng bị cắn ra huyết sắc.

Ngụy Viễn Chi quỷ thần xui khiến đi vào.

Dư Dung trong tiếng thở dốc của chính mình lại nghe thấy được thanh âm này.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Viễn Chi, trong mắt bao hàm tình dục, cắn chặt hàm răng, "Đi ra ngoài!"

Ngụy Viễn Chi không chỉ không đi, trái lại ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, giống như đối xử với một món đồ chơi cười cười nói, "Chậc chậc, hung dử như thế."

Ánh mắt hắn liếc nhìn vạt áo Dư Dung, nơi đó đã bị mồ hôi ướt đẫm, "Quả nhiên lão nam nhân kia không thỏa mãn được cậu nhỉ?"

Dư Dung dùng răng cắn chặt môi dưới, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh, nhưng mà lồng ngực phập phồng kịch liệt đã bán đứng cậu, "Cầu xin anh, đi ra ngoài."

Âm cuối đều đã run rẩy.

Hầu kết trên dưới không ngừng trượt.

Mắt Ngụy Viễn Chi nhìn xuống dưới thân nam nhân đã phồng lên, câu lên một nụ cười, "Không nghĩ tới ba tôi vậy mà đem cậu dạy dỗ thành dâm phụ, hắn không thỏa mãn được cậu, không bằng..." nói đoạn hắn lấy tay nâng cằm cậu lên:

"Tôi đến ra sức vì cậu được không?"

Dư Dung trong mắt lóe ra khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại bị tình dục kích thích đánh tới, trong miệng ức chế không được mà chảy ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

"A.... ưm...ư...."

Quả thực mị đến tận xương.

Cánh tay cậu che lại đôi mắt, lòng sinh tuyệt vọng, thân thể này tại sao lại như vậy!

"Phía dưới cậu đã ướt." Ngụy Viễn Chi cố ý khiêu khích, ngón tay thuận theo hầu kết Dư Dung trượt xuống, xẹt qua trước ngực hai điểm phía trên đã đỏ bừng, cuối cùng dừng ở trên thắt lưng, bắt đầu giúp Dư Dung cởi thắt lưng.

"Anh làm cái gì!"

Cậu rõ ràng là răn đe, lúc này âm thanh mang theo tình dục lại như đang giận dữ.

"Không thoải mái đi?" Ngụy Viễn Chi khinh thường cười nói, "Tất nhiên là giúp cậu thoải mái rồi."

Khi đang nói chuyện, quần Dư Dung đã bị cởi ra đến hơn nửa. Ánh mắt cậu bị che lại bởi một tầng nước mắt, mạnh mẽ trừng mắt về phía Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi tiếp nhận ánh mắt như đao của y, lại chỉ xem như Dư Dung ở trước mắt hắn liếc mắt đưa tình, cặp mắt kia có thể so ra đẹp hơn làn thu thủy rất nhiều,"Không phải cậu bảo tôi chỉ giáo nhiều hơn sao?"

"Hiện tại cậu khó chịu như vậy, tôi làm sao có thể nhìn mà không quản?"

Dư Dung: "Anh!"

Ngụy Viễn Chi vốn là chỉ là muốn cùng  tiểu mẹ kế của hắn vui đùa một chút, mà âm thanh Dư Dung lại như nhiễm qua xuân dược mãnh liệt nhất thế gian, khi hắn đem người lột sạch quần áo ném tới trên giường sau đó hắn phát hiện chính mình cũng cứng rồi.

Dư Dung ngón tay như trước chặt chẽ siết lấy ga trải giường, mà hơi thở hổn hển nói cho Ngụy Viễn Chi biết cậu vẫn bị tình dục từng bước một ăn mòn.

Nhưng cậu lúc này tựa hồ đã bỏ qua chống cự, giống như rắn nước uốn éo thân mình, eo hơi nâng lên thậm chí có ý tứ mời gọi.

Ngụy Viễn Chi ngón tay đụng vào cậu, cậu liền toàn thân run run rẩy rẩy.

Sau đó tình dục ập đến càng thêm mãnh liệt, như từng làn từng làn sóng đột kích nhấn chìm Dư Dung.

Tiếp tục như thế, cậu phỏng chừng sẽ bị dục vọng dằn vặt đến chết.

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Dung thân thể ửng hồng, trên người đối phương có hương vị nhàn nhạt tựa như hương thúc tình, làm cho hắn mất đi lý trí.

Ngụy Viễn Chi không do dự nữa, mở ra áo ngủ cầm súng ra trận. Hậu huyệt Dư Dung đã ẩm ướt nhu mềm một mảnh, căn bản không cần bất kỳ biện pháp bôi trơn mở rộng nào.

Ngụy Viễn Chi nhấc lên hai chân Dư Dung  gác ở trên người mình, hai tay nắm lấy eo nhỏ của cậu, không chút lưu tình cắm vào.

Vừa tàn nhẫn lại thâm sâu.

Dư Dung chôn mặt thật sâu vào trong lòng bàn tay của chính mình, trong miệng lại khắc chế không được mà phát ra âm thanh dâm đãng, ừ  ừ a a vang vọng cả phòng.

Thanh âm kia bên trong tựa hồ còn giống như khóc thút thít.

Ngụy Viễn Chi thấy cậu một bộ dáng dâm đãng, nghĩ đến đây là thân thể bị người khác dạy dỗ ra liền lòng sinh khó chịu, dưới thân hung ác, dương vật tráng kiện dùng sức đỉnh lộng làm cho hậu huyệt Dư Dung chảy dâm dịch không ngừng.

Mỗi một lần đụng đến đều làm cho Dư Dung toàn thân phát run.

Ngụy Viễn Chi cười nhạo, "Thân thể nhạy cảm như vậy, bị bao nhiêu người chơi đùa?"

"A!" Dư Dung cắn răng liều mạng lắc đầu.

"Chỉ là một Ngụy Thiệu Nguyên ... căn bản không thể dạy dỗ ra cậu thân thể dâm đãng như thế, có nói hay không?"

Hắn cố ý, nhất định phải làm cho Dư Dung nói ra, dương vật chuyển hướng đâm xuyên vào huyệt tâm ướt nhẹp, lại tiện đà rút ra, sau đó liền đi vào toàn bộ.

Trong phòng vang lên tiếng thân thể va chạm và tiếng nước nhóp nhép.

Ngụy Viễn Chi ngón tay sờ về phía địa phương hai người giao hợp, tay ướt nhẹp.

"Chảy nhiều nước như vậy, Ngụy Thiệu Nguyên đã bao lâu không làm cậu?" Ngụy Viễn Chi đối với đôi tai hồng thấu của cậu nhẹ giọng trêu đùa, "Là tôi làm cậu sảng khoái, hay là  ba tôi làm cậu sảng khoái?"

Dư Dung thở hổn hển thừa nhận đâm xuyên mãnh liệt, cái người ngày thường cao lãnh ôn nhã nghiêm túc thận trọng, lúc này lại bị tình dục cắn nuốt. Ở dưới thân một nam nhân khác bị thao làm.

"Nói a." Ngụy Viễn Chi buộc cậu phải trả lời.

Dư Dung cắn chặt môi, tuyệt vọng nhắm mắt lại, như trước không nói tiếng nào.

Mặc dù đã nếm được vị máu.

"Hắn có phải là như vậy đối với cậu ?"
Dư Dung bị hắn trở mình, nằm nhoài dưới thân Ngụy Viễn Chi tiếp tục nhận lấy đâm xuyên, Dư Dung vừa mở miệng chính là rên rỉ, đành phải liều mạng lắc đầu.

"Không phải?" Ngụy Viễn Chi đem eo y nâng lên, cái tư thế này giống như một con chó mẹ, "Hay là như thế này?"

Dư Dung rốt cục không chịu nổi, xấu hổ vì tư thế mà hắn làm cho mình không hề có một tiếng động khóc lên.

Nước mắt thuận hắn khe hở chảy vào bên trong gối.

Ngụy Viễn Chi lấy tay cậu ra, nắm cằm của cậu làm cho cậu nhìn thẳng chính mình, "Nhìn cho rõ ràng hiện tại cậu là đang dưới thân ai phát tao!"

Dư Dung há miệng, vô lực run rẩy, "Ngụy... Thiếu gia..."

Ngụy Viễn Chi rất chán ghét danh xưng này, mà lúc này lại rất hài lòng câu trả lời của cậu, nằm ở trên người Dư Dung hôn sống lưng bóng loáng của cậu.

Hắn chú ý tới trên xương hồ điệp của Dư Dung có một vết vết sẹo, như là xoá qua hình xăm.

Không biết là dã nam nhân nào lưu xuống.

Ngụy Viễn Chi nghĩ, càng ngày càng ra sức thao làm, giống như cho hả giận gặm nhắm địa phương đã lưu qua vết tích người khác.

Gặm đến sưng tấy.

Hơn một nửa buổi tối, từ trên giường, đến trên ghế sô pha, lại tới phòng tắm, Dư Dung bị Ngụy Viễn Chi dùng các loại tư thế đè lên làm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nam nhân tách mông cánh hoa của cậu, đem toàn bộ tinh dịch của mình bắn vào.

Còn ác liệt mà uy hiếp cậu ngậm không cho rơi ra ngoài.

Một giọt cũng không được.

Dư Dung vừa bắt đầu liền ở bên trong biển tình chìm nổi, giống như một con thuyền nhỏ không còn phương hướng, thần sắc tan rã. Khi thì bị đánh đến trên bờ, khi thì lại bị nhấn chìm ở trong nước, cuối cùng miễn cưỡng bị làm bắn nhiều lần.

Cậu ngày xưa kiêu ngạo thời khắc này mất sạch.

Quần áo ngổn ngang bất kham cùng mùi tình dục quẩn quanh trong không khí đang nhắc nhở cậu tình hình hiện tại của mình.

Cả một buổi tối, cậu giống như chó mẹ bị vũ nhục, thao làm.

Đáng buồn nhất chính là, chính cậu phát tình câu dẫn đến người khác.

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Dung hôn mê ngủ thiếp đi liếc mắt một cái, nhặt lên áo sơmi bị hắn xé rách, xoa xoa bạch trọc trên người hai người.

Sau đó một lần nữa mặc lên áo ngủ, đầu cũng không quay lại rời đi.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro