Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Buổi tối Dư Dung ở trong phòng sắp xếp quần áo, cậu giống như ngày thường sắp xếp tủ, thuận tiện giết thời gian, lại bị Ngụy Viễn Chi nhìn thấy, vào hỏi cậu, "Sắp xếp quần áo làm gì?"

Dư Dung cầm quần áo gấp kỹ bỏ vào trong tủ, "Tủ quá bừa bộn."

Ngụy Viễn Chi thả xuống lòng nghi ngờ, tiến đến ôm cậu. Bị hắn ôm như thế, quần áo trong tay Dư Dung toàn bộ rớt xuống, mắc công sắp nửa ngày, Dư Dung lại muốn xếp lại, lại bị Ngụy Viễn Chi nắm chặt tay.

Hắn thuận thế đem Dư Dung áp trên tủ, cường thế mà áp bức cậu, cúi đầu hôn một cái, ngón tay ở trong lòng bàn tay của cậu gãi gãi, lưu luyến mà ôn nhu.

Thậm chí sẽ khiến cho Dư Dung sinh ảo giác: Đây là bọn họ của năm năm trước.

Ngụy Viễn Chi bất mãn Dư Dung thất thần, nắm lấy cằm của cậu bắt cậu phải nhìn mình, động tác nhìn như thô bạo tàn ác lại không cam lòng làm đau Dư Dung, chỉ là ngữ khí hung ác, "Lại nghĩ đến tên nam nhân nào?"

Dư Dung trầm mặc, Ngụy Viễn Chi liền liều mạng hôn cậu, mãi đến khi Dư Dung hô hấp không được trong miệng phát ra a a rên rỉ, đẩy hắn ra, hồng hộc thở dốc, mạnh mẽ trừng Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi cười rộ lên, Dư Dung trừng người bộ dáng không có nửa phần hung dữ, chỉ là trong đôi mắt đẹp đẽ ngậm lấy mấy phần tức giận, có chút hơi nước nhẹ nhàng, khiến người khác không nhịn được đau lòng.

Ngụy Viễn Chi nghĩ, ở trên đôi mắt cậu hôn một chút.

Dư Dung sợ hết hồn, không né tránh, tức giận đến cho hắn một cái tát, chỉ có điều đánh trật, Ngụy Viễn Chi một chút cũng không thấy đau, "Bệnh thần kinh!"

Hắn tức, Ngụy Viễn Chi còn cười. Hắn cố định cổ tay Dư Dung lên đỉnh đầu, hạ thân đã sớm cứng đến nỗi phát đau, chọt vào bụng dưới Dư Dung, vô tình cố ý cọ cọ.

Dư Dung không chịu được hắn khiêu khích trắng trợn như vậy, càng không hiểu người này trong đầu làm sao mỗi ngày đều nghĩ loại chuyện đó, còn mỗi lần đều phải ác độc mà đem cậu làm đến hôn mê mới coi như ngừng.

Nếu là lúc thường còn được, hiện tại tình huống của cậu đặc thù, Ngụy Viễn Chi lại làm tàn nhẫn như thế, Dư Dung sợ sẽ xảy ra chuyện. Mặc dù cậu vẫn chưa có quyết định có muốn lưu lại bảo bảo này hay không. Cậu đẩy Ngụy Viễn Chi ra, "Tôi có chút không thoải mái."

Ngụy Viễn Chi lông mày lập tức nhăn lại, "Không phải nói không sao sao? Bác sĩ đến cùng nói thế nào?"

Dư Dung ngồi xuống, thần sắc chập chùng, "Tiêu hóa có vấn đề, uống thuốc là tốt rồi."

Ngụy Viễn Chi biểu tình thất lạc bên trong còn mang mấy phần oan ức, quãng thời gian trước công ty sự vụ nhiều, rất bận rộn, không làm sao chạm được Dư Dung. Mãi mới chờ cho đến bây giờ, dự định một hơi toàn bộ bù đắp lại, Dư Dung lại bệnh.

"Buổi tối uống thuốc chưa?" Ngụy Viễn Chi ôm cậu hỏi.

Dư Dung có chút không tự nhiên, gật gật đầu, "Ừm."

Ngụy Viễn Chi bàn tay che ở trên bụng của cậu, Dư Dung vẫn gầy gò như thế, bụng dưới cũng không thấy nhô lên.

Hắn sờ Dư Dung toàn thân không dễ chịu, Ngụy Viễn Chi sờ nơi nào không sờ, nhất định phải sờ bụng của cậu, Dư Dung không dấu vết né tránh, "Tôi đi tắm."

"Không phải tắm rồi sao?"

"Vừa nãy là tắm cho Ninh Ninh."

Ngụy Viễn Chi mặt dày mày dạn giống quá khứ, "Cùng nhau tắm."

Dư Dung: "..."

Trong phòng tắm nhiệt khí mịt mờ, Dư Dung đem chính mình ngâm trong bồn tắm, thân thể trắng nõn nhuộm một tầng hồng hồng.

Cậu đem Ngụy Viễn Chi khóa ở ngoài cửa, lại quên mất nơi này là nhà Ngụy Viễn Chi, bị hắn cầm chìa khóa cường thế xông tới.

Giống như là kẻ thổ phỉ! Không có một chút đạo lý có thể nói cùng nhau.

Ngụy Viễn Chi đã tắm qua một lần, hắn hoàn toàn là hưởng thụ lạc thú xem Dư Dung tắm rửa, mỹ nhân đi tắm không ai không thích. Hắn nhấc chân đẩy ra vòng tròn lớn trong bồn tắm cùng Dư Dung tắm, càng nhìn càng muốn ôm Dư Dung.

Hắn vừa đi vào nước tràn ra hơn nửa, bồn tắm có thể chịu được hai người, Dư Dung muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Làm cho cậu không có chỗ trốn nhất phải nói đến côn thịt hoàn cứng rắn của Ngụy Viễn Chi, đang để trên mông chính, Dư Dung hoàn toàn có lý do mình hơi động đậy, Ngụy Viễn Chi sẽ mượn cơ hội trượt vào.

Ngụy Viễn Chi cắn vành tai Dư Dung, nơi đó đỏ tươi ướt át, nếm thử thơm ngọt cực kỳ. Hắn nghẹn đến khó chịu, cùng Dư Dung cò kè mặc cả, "Làm một lần nha."

"..." Có lẽ là trong phòng tắm quá nóng, cũng có thể là bị Ngụy Viễn Chi cọ đến toả nhiệt, hoặc là vì lí do khác, Dư Dung lại bị hắn cọ đến ngứa. Nhưng cậu bận tâm đến bảo bảo, "Không được..."

Thanh âm cậu rõ ràng là thở dốc.

Ngụy Viễn Chi "A nha" cắn cổ mềm trắng nõn của cậu một cái, hắn ngày hôm nay kiên nhẫn quá mức, kiên nhẫn đến ngay chính hắn đều cảm thấy kinh ngạc. Hắn không nên như vậy, hắn nên tàn nhẫn mà đem Dư Dung đặt ở dưới thân mình, nhấc chân của cậu lên thao vào, hoặc là như bây giờ, đem cậu đặt trên bồn tắm, từ phía sau đi vào.

Kia giam cầm cùng áp bức cậu, để chủ nhân của nó đồng thời nghênh đón hắn.

Thế nhưng Ngụy Viễn Chi không muốn cưỡng bách Dư Dung, cho dù lâu lâu đùa dai sẽ làm cho hai người đều hưng phấn cực độ, hưởng thụ khoái cảm so với lúc thường mạnh hơn gấp trăm lần, mà hiển nhiên bây giờ không phải là thời cơ tốt.

"Tết dương lịch cùng đi xem pháo hoa?" Ngụy Viễn Chi đem cằm đặt ở trên hõm cổ Dư Dung.

Mấy năm gần đây bên trong nội thành  cấm pháo hoa, chỉ có tết dương lịch và tết nguyên đán mới có thể nhìn thấy, đứng bên bờ sông nhìn pháo hoa là địa điểm nổi danh nhất, hắn nghĩ Dư Dung cùng Ninh Ninh hẳn sẽ thích.

"Được." Dư Dung hờ hững đáp ứng.

Xem pháo hoa chuyện lãng mạn như vậy, là việc làm của nhưng người yêu nhau, không phả là loại quan hệ như bọn họ.

Mặc dù bọn họ cũng từng yêu nhau, nhưng chuyện này dường như đã thật lâu trước kia.

Hoặc là nói, yêu nhau cũng chỉ là giả tạo, nếu không Ngụy Viễn Chi làm sao sẽ không đến đón cậu và Ninh Ninh, làm sao sẽ lựa chọn để bọn họ lưu lại trong biệt thự lạnh lẽo, như thế nào sẽ che giấu việc chính hắn đã có vợ chưa cưới.

Mà hiện tại, mới qua năm năm ngắn ngủi, Ngụy Viễn Chi liền đem cậu toàn bộ quên sạch sẽ.

"Tôi đã đặt khách sạn cạnh bờ sông, có tầm nhìn tốt nhất, chúng ta sẽ ở một đêm." Ngụy Viễn Chi tiếp tục nói.

Dư Dung tùy ý gật gật đầu.

Cậu tích cực đáp lại khiến cho Ngụy Viễn Chi vui vẻ, hạ thân càng cứng gắng hơn, lại nháo đến Dư Dung, bàn tay mang theo kén mỏng giày xéo lên đầu vú Dư Dung. Dư Dung ức chế không được mà phát ra rên rỉ, hai chân lập tức mềm nhũn.

Không cho hắn làm một lần, Dư Dung một đêm này phỏng chừng đều không được sống yên ổn.

Cậu giống như nhận mệnh mà nhắm mắt lại, ngước cổ lên thở hổn hển, trên lông mi dính chút nước.

Ngụy Viễn Chi đắc ý cười, âm thanh oa oa, nằm ở lồng ngực của hắn canh chuẩn, phát ra tiếng nước xì xì.

Da dẻ Dư Dung tựa hồ so với ban đầu mềm hơn, cũng ngọt hơn, như trái cây chín  chờ hắn đến hái. Đây là trái cây của hắn, hắn từng chút một dạy dỗ ra, tuyệt không cho phép người khác chạm vào.

Ngụy Viễn Chi vội vã lau sơ qua cho hai người, ôm Dư Dung phóng tới trên giường, có chút nôn nóng mà hướng về thân thể cậu xuyên. Dư Dung đã bị hắn hôn thất điên bát đảo, thở dốc liên tục, vẫn còn chưa quên bụng mình, cẩn thận tránh né.

Thời điểm như thế này cậu lựa chọn yếu thế, "Anh..."

Ngụy Viễn Chi đã đẩy ra hai chân của cậu. Thủ thế chờ đợi, lộ ra nụ cười, "Hả?"

Dư Dung gian nan mở miệng, "... Anh nhẹ chút."

Đại khái là Ngụy Viễn Chi không nghĩ tới còn chưa bắt đầu Dư Dung đã cầu xin tha thứ, cười đến càng vui vẻ, trong lúc cười còn mang theo vài phần giảo hoạt, trong mắt là ôn nhu, "Được."

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro