Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Chờ Dư Ninh tỉnh rồi, Ngụy Viễn Chi trước tiên đưa bé đi nhà trẻ, sẽ cùng Dư Dung đi bệnh viện kiểm tra.

Bên ngoài tuyết đã ngừng, Dư Ninh đầu nhỏ quấn trong khăn quàng cổ, làm nũng, "Ninh Ninh muốn baba, không muốn đi nhà trẻ."

Chỉ là lần này Ngụy Viễn Chi cũng không dung túng bé, trẻ con vốn là sức đề kháng yếu, trong bệnh viện vi khuẩn gì đều có, hai người đều không muốn mang Ninh Ninh đi.

Dư Dung cam kết ngày hôm nay sẽ đến đón bé sớm một chút, Dư Ninh mới oan ức đứng ở cửa nhà trẻ cùng hai người vẫy tay chào tạm biệt.

Ngụy Viễn Chi vốn là phải đưa Dư Dung đi bệnh viện, nhưng nửa đường nghe điện thoại, đối phương hợp tác bên kia muốn mở cuộc họp khẩn, muốn hắn lập tức đến công ty. Đây là một hạng mục Ngụy Viễn Chi nỗ lực rất lâu, hắn chỉ có thể đem Dư Dung đưa đến cửa bệnh viện, nhìn cậu đi vào mới yên tâm.

Hắn bảo Dư Dung đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện, Dư Dung gật đầu đáp ứng. Chờ Ngụy Viễn Chi đi, Dư Dung đi xếp hàng, chỉ là lấy số thứ tự xong di chuyển một vòng liền đi ra, đón xe về nhà.

Chờ lần thứ hai đứng ở cửa biệt thự, bất quá mới một ngày, Dư Dung lại cảm thấy dường như đã qua rất lâu.

Cậu như thường lệ làm những công việc của mình, tưới hoa, quét nhà, dọn dẹp phòng, cùng thường ngày không có gì khác nhau.

Nhưng thực ra nội tâm cậu đã ầm ầm sụp đổ, kỳ thực tất cả đều đã không giống nhau.

Dư Dung tâm lý rất hoảng loạn, cậu tình nguyện chính mình cái gì đều không nhớ, cái gì cũng không biết, chờ hợp đồng đến hạn, cậu mang theo Ninh Ninh rời khỏi Ngụy gia, rời khỏi Ngụy Viễn Chi, trở lại thành phố của mình lại bắt đầu sinh hoạt như trước kia, giữa hai người không có quan hệ gì.

Nhưng bây giờ sinh hoạt ngay ngắn rõ ràng của cậu đều bị làm rối loạn.

Dư Dung có dự cảm, một ngày nào đó Ngụy Viễn Chi sẽ phát hiện chuyện lúc trước của bọn họ, sẽ biết được thân thế Ninh Ninh.

Hợp đồng của cậu và Ngụy Thiệu Nguyên còn có bốn tháng là đến hạn, cậu không thể đợi đến hết hợp đồng được.

Dư Dung đem bàn tay của mình đặt ở trên bụng, ấm áp, dùng kinh nghiệm khi mang thai Ninh Ninh đến đối chiếu, cậu hiện tại nôn đến lợi hại như vậy, bảo bảo cũng đã hơn hai tháng.

Hơn hai tháng... Là lần kia khi bọn hắn đi du lịch mùa thu.

Bây giờ là mùa đông cũng may, Dư Dung mặc quần áo dày chút sẽ không thấy được cái gì, nhưng mà lại qua thêm hai tháng, không chỉ quần áo không giấu được, bụng cũng sẽ không giấu được.

Dư Dung thậm chí đang nghĩ, đứa bé này có muốn lưu lại hay không.

Có Ninh Ninh chính là chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cũng bất ngờ như vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ qua cũng không biết mình sẽ mang thai. Chỉ có một người ba, không có mẹ, còn phải đi theo cậu chịu khổ chịu tội, đối với bảo bảo mà nói là công bằng sao?

Dư Dung đem chính mình chôn ở trên giường lớn mềm mại, có chút tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, qua rất lâu cậu mới mở mắt nhìn, lông mi run rẩy, phía trên tựa hồ có nước.

Ngụy Viễn Chi ngày hôm nay trở về rất sớm, thuận tiện đón Dư Ninh. Lúc trở về Dư Dung trong phòng bếp nấu canh, mùi thơm bay ra, dẫn Ngụy Viễn Chi đi vào.

Tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, từ phía sau lưng ôm Dư Dung, khẽ cười cắn vành tai của cậu, "Cực khổ rồi."

Ngữ khí giống như là người chồng trở về nói lời ôn nhu với vợ vậy.

Dư Dung lại mặt ủ mày chau, cậu xảo diệu tránh né ôm ấp Ngụy Viễn Chi đem thịt bò bưng ra.

Ngụy Viễn Chi kiên nhẫn, liền quấn lấy, "Còn nhớ sáng sớm hôm qua nói cái gì không?"

"Cái gì?" Dư Dung mất tập trung, hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều, cậu làm sao nhớ tới nhiều như vậy.

Ngụy Viễn Chi từ phía sau lưng giúp đỡ cậu đem thịt bò bỏ vào trong đĩa, thân thể vô tình hay cố ý cọ Dư Dung, "Bảo tôi ban ngày đừng tuyên dâm."

Dư Dung né tránh hắn, rửa tay sạch sẽ lại xoa xoa trên tạp dề, mất tập trung, qua loa nói, "Ừm."

"Nhưng bây giờ là buổi tối." Ngụy Viễn Chi cắn một ngụm lên cổ Dư Dung cái, "Buổi tối tuyên dâm không phạm pháp đi?"

Hắn nhào lên hôn Dư Dung, Dư Dung sợ hắn làm càn nên đẩy ra, chấn kinh như thỏ. Ngụy Viễn Chi không ngờ tới, trong đôi mắt hiện ra mấy phần tức giận.

Dư Dung liếc nhìn bên ngoài nhà bếp, cầm cái đĩa trong tay nhét vào trong lồng ngực của hắn. Dư Ninh nghe thấy hương vị chạy vào, nhìn thấy baba và Ngụy thúc thúc đều ở đây, giống trong quá khứ hướng trong lồng ngực baba chui vào.

Dư Dung tháo tạp dề trên người xuống ôm lấy bé, hướng Ngụy Viễn Chi nói, "Đi ra ăn cơm."

Tuy rằng chuyện tốt của Ngụy Viễn Chi bị Dư Ninh đột nhiên xông tới phá hư hết, nhưng tâm tình vui vẻ của hắn vẫn như trước kéo dài.

Dư Dung đợi mình về nhà chuyện này làm cho tâm tình của hắn vui sướng.

Trên bàn cơm, Dư Ninh gặm bánh bao thơm mềm, "Ba ba, Ninh Ninh tết dương lịch sẽ được diễn kịch đó."

Lời của hắn khiến cho Dư Dung ngẩng đầu lên, gắp thịt bò bỏ vào trong bát Dư Ninh hướng bé hỏi, "Ninh Ninh muốn biểu diễn cái gì?"

"Dương cầm nha." Dư Ninh chuyển động quai hàm, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Cô giáo nói bộ dáng Ninh Ninh đàn dương cầm như tiểu thiếu gia."

Nhưng bé lại không hiểu được đó là có ý gì, "Baba, thiếu gia là cái gì nha?"

Dư Dung giải thích cho bé, "Chính là rất tao nhã, là người rất có lễ phép."

"Ồ..." Dư Ninh như hiểu như không mà gật đầu, "Như Ngụy thúc thúc vậy sao?"

Ngụy Viễn Chi "Ha ha" nở nụ cười, Dư Dung căm tức liếc hắn một cái.

"Nhưng mà Ninh Ninh còn chưa có đàn tốt, muốn baba dạy..." Dư Ninh làm nũng tiếp tục nói.

Dư Dung đã đàn dương cầm bao giờ đâu, hai lần trước đơn giản cậy còn có thể nhìn video kiên trì dạy, nhưng cậu cũng không muốn để cho con trai mất đi cơ hội tranh tài này.

Ngụy Viễn Chi nhìn ra cậu bị làm khó dễ, hướng Dư Ninh nói, "Thúc thúc dạy Ninh Ninh được không?"

"Có thật không?" Dư Ninh hưng phấn nhìn hắn, "Quá tốt rồi!"

Dư Dung không lên tiếng.

Hắn không nghĩ tới Ninh Ninh sẽ thích Ngụy Viễn Chi như vậy.

Ngụy Viễn Chi nghĩ đến cái gì, "Sắp đến tết dương lịch, lúc đó cùng nhau trải qua."

Dư Dung tâm tư không ở nơi này, cũng không nghe thấy hắn nói cái gì, lung tung gật gật đầu.

Ngụy Viễn Chi tay ở phía dưới bàn cọ đùi Dư Dung, như không có chuyện gì xảy ra nhếch lên khóe miệng.

Ăn cơm tối xong, Ngụy Viễn Chi ở phòng khách dạy Dư Ninh đàn dương cầm, Ngụy Viễn Chi kiên trì rất tốt, Dư Ninh cũng học nghiêm túc, chỉ tay cầm tay đàn.

Dư Dung nhìn bóng lưng của bọn họ, rơi vào trầm tư.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro