Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung một đêm chưa ngủ.

Lúc năm giờ cậu lặng lẽ đứng lên, bên ngoài tuyết rơi một đêm không ngừng, bên ngoài phòng ốc đã phủ một tầng tuyết thật dày, sáng đến chói mắt.

Cậu đứng ở bên cửa sổ, đem cửa sổ mở ra cái khe nhỏ, gió lạnh lập tức xen lẫn hoa tuyết chui vào cọ qua da thịt của cậu, Dư Dung chỉ cảm thấy tỉnh táo.

Bị Ngụy Viễn Chi giam cầm trong đoạn thời gian đó, cậu chính là như vậy mỗi ngày đứng ở chỗ này, cách một tầng thủy tinh nhìn bên ngoài, đếm trên tầng đối diện đậu mấy con chim sẻ, hay là dưới tầng có mấy chiếc xe.

Cậu không ra được, hành động cũng không tự do, chỉ có thể ở nhà chờ cái người kia trở về.

Dư Ninh từ khi sinh ra cũng rất ngoan, mặc dù thời điểm bé sinh ra lạnh đến toàn thân đỏ chót, mà bé nho nhỏ không khóc cũng không làm khó, chỉ có thể mở to mắt tò mò mà nhìn cậu, tựa hồ đối với thế giới tràn ngập mới mẻ.

Dư Ninh sinh ra liền không có sữa uống, chỉ có thể uống sữa bột, tiền dành dụm của cậu khi sinh bé đã xài hết, Dư Ninh đói bụng đến oa oa khóc lên. Dư Dung hết cách rồi, vì nuôi sống hai ba con ngày thứ ba sau sinh cậu liền đi ra ngoài làm việc.

Cũng may cậu học lực không thấp, tìm được một phần công việc có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Nhưng mà bé còn nhỏ như vậy, công việc mỗi ngày của cậu chừng mười tiếng một ngày, làm sao mà có thể chăm nom được tiểu Dư Ninh, bảo mẫu càng không mời nổi, Dư Dung hết cách rồi, chỉ có thể đem bé gởi nuôi tại nhà cô mình.

Dư Dung từ nhỏ do một tay cô nuôi lớn, bà là người vô cùng tốt, đối xử Dư Ninh cũng giống như đối xử cháu trai ruột của mình, từ sau khi Dư Dung lên đại học liền chưa về nhà lần nào, hai năm gần đây ngay cả điện thoại đều không liên lạc được, cô mỗi lần đều cho là Dư Dung xảy ra chuyện rồi.

Bây giờ cậu trở về, còn mang về một đứa bé không rõ lai lịch, bà làm trưởng bối đương nhiên phải quan tâm hỏi nhiều hơn hai câu. Chỉ là bà hỏi Dư Dung đứa nhỏ này là từ đâu mà có, Dư Dung làm sao cũng không chịu nói, bà liền không tiếp tục hỏi nhiều nữa.

Dư Dung mỗi ngày sau khi tan sở đều sẽ đến đón Ninh Ninh, sáng sớm ngày hôm sau lại đem bé đưa tới, cô nhìn cậu khổ cực, bảo cậu ở lại nhà mình cậu cũng không chịu.

Từ khi rời đi Ngụy Viễn Chi cho đến khi Dư Ninh một tuổi, đoạn thời gian đó là quãng thời gian tối tăm nhất dài đằng đẵng trong sinh mệnh Dư Dung. Bởi vì Ngụy Viễn Chi giam cầm thời gian dài làm cho cậu bị mắc trầm cảm nhẹ, thêm vào thân thể lưỡng tính hoocmon hỗn loạn, sau khi sinh Dư Ninh cậu lâm vào thời kỳ trầm cảm sau sinh.

Cậu lo lắng, khủng hoảng, sợ sệt, trong một quãng thời gian rất dài không cười nổi. Công việc nặng nề làm cho cậu không kip thở, mỗi ngày thức sớm ngủ trễ, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi mất cân đối. Không có người yêu bên cạnh làm bạn khiến nội tâm cậu càng thêm nôn nóng bất an, cậu thậm chí muốn trở lại bên người Ngụy Viễn Chi, xin hắn ôm mình một cái, nhưng mà ... người kia đã không phải là của cậu.

Chỉ có thời điểm nhìn thấy tiểu Dư Ninh, cậu mới an tâm chốc lát. Bé nhỏ như vậy, chớp mắt cười với mình, giống như tiểu thiên sứ được ban xuống trong cuộc đời u ám của cậu.

Nhưng cậu nhìn thấy Dư Ninh, sẽ không nhịn được nghĩ đến một người ba khác của bé. Dư Ninh nho nhỏ mặt mày cùng Ngụy Viễn Chi rất giống nhau, Dư Dung sẽ nhìn chằm chằm bé đến thất thần.

Dư Dung nhìn tiểu Dư Ninh học được lật người, học bò, học bước đi, học gọi cậu là baba ... Cậu thấy Dư Ninh từng chút từng chút lớn lên, từ tập tễnh học theo đến bi bô tập nói, cuối cùng lúc Dư Ninh một tuổi, Dư Dung từ bỏ công việc.

Hơn một năm qua, tâm trạng lo lắng bất an của cậu chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại càng nghiêm trọng, hiển nhiên đã không thích hợp để làm việc, thậm chí ngay cả sinh hoạt cũng bắt đầu không thể tự gánh vác.

Ngoại trừ Dư Ninh, trong sinh mệnh của cậu đã không còn gì khác có thể làm lý do  tiếp tục tồn tại.

Nhưng bé đáng yêu như vậy, sẽ chu miệng nhỏ gọi cậu là baba, sẽ hôn cậu, sẽ làm cho cậu vui vẻ, Dư Dung không nỡ dẫn bé cùng đi.

Cuối cùng cậu lựa chọn một mình hướng hồ nước lạnh lẽo.

Cậu tự sát không thành, lại ma xui quỷ khiến bởi vì não cung cấp máu không đủ mất đi một phần ký ức. Cứu cậu là người có lòng tốt không biết cậu một lòng tìm chết, nghĩ cậu bị đuối nước đưa đến bệnh viện.

Dư Dung rốt cục quên mất cái đoạn ký ức tốt đẹp mà thống khổ kia thậm chí quên mất Dư Ninh là thế nào mà có.

Cậu bắt đầu sống cuộc sống mới, hơn một năm, Dư Ninh đã ba tuổi, phải đi nhà trẻ, Dư Dung mới nhớ tới vấn đề hộ khẩu của bé chưa có giải quyết.

Là Ngụy Thiệu Nguyên chủ động tới tìm cậu, nói có thể giúp cậu giải quyết hộ khẩu và vấn đề nhập học của Ninh Ninh, điều kiện là muốn cậu làm hộ công cho mình  cùng ông xuất ngoại dưỡng bệnh.

Dư Dung từ đầu tới cuối chưa từng thấy ba Ngụy Viễn Chi, cho nên cũng không biết người này cùng Ngụy Viễn Chi có quan hệ gì, huống hồ ký ức cậu xảy ra vấn đề, ngay cả Ngụy Viễn Chi còn không nhớ rõ, không do dự liền đáp ứng.

Hiện tại nhớ tới, e rằng Ngụy Thiệu Nguyên vừa bắt đầu liền biết chút chuyện, ông tìm đến Dư Dung cũng không phải trùng hợp, mà là có mục đích.

Ngụy Viễn Chi mở mắt ra nhìn thấy vị trí Dư Dung trống không, trong lòng cả kinh, nhìn thấy Dư Ninh còn ở đây liền yên tâm chút.

Hắn đi ra phòng ngủ, thấy Dư Dung đứng ở bên cửa sổ, hắn đi tới đóng lại cửa sổ, tuyết đang hướng trong phòng liều mạng bay lập tức bị ngăn cản, hắn từ phía sau lưng ôm lấy Dư Dung, "Gió lạnh như thế sẽ bị bệnh."

Dư Dung như trước nhìn ngoài cửa sổ, Ngụy Viễn Chi tự mình đem cằm gối lên cổ của cậu dụi dụi, "Tỉnh sớm như vậy, không ngủ nhiều thêm chút?"

Dư Dung lắc đầu, cậu không quay đầu nhìn Ngụy Viễn Chi, mới năm năm, người này liền đem quan hệ giữa bọn họ tất cả đều quên sạch. Có lẽ năm đó Ngụy Viễn Chi cũng không có động chân tình, chỉ là cùng hắn gặp dịp thì chơi.

Chính mình chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nhiều màu sắc của hắn quên cũng là điều khó tránh khỏi.

Đột nhiên Dư Dung cảm thấy trong dạ dày mình dời sông lấp biển, cậu dùng lực đẩy Ngụy Viễn Chi ra, chạy đến phòng rửa tay nôn. Cứ nôn đến nước mắt đều chảy ra, cũng không nôn ra cái gì.

Ngụy Viễn Chi từ phía sau theo tới, quan tâm vỗ lưng cậu, "Làm sao vẫn khó chịu như vậy? Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Trương."

Dư Dung bị hành hạ đến sắc mặt tái nhợt, nắm cánh tay của hắn ngăn cản, "Một lát tôi đi bệnh viện kiểm tra."

Ngụy Viễn Chi gật đầu, rót cho cậu chén nước ấm uống.

Căn bản không cần kiểm tra, Dư Dung cũng biết mình là chuyện gì xảy ra, tình huống như thế lúc trong bụng có Ninh Ninh mới xuất hiện qua, khi đó cậu cũng là nôn giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng phun ra.

Đi bệnh viện cũng tốt, lúc đó cậu trực tiếp đi khám khoa tiêu hóa, đem triệu chứng miêu tả giống như đau dạ dày, e rằng có thể giấu diếm được Ngụy Viễn Chi. Dầu gì cũng sẽ không tra được, nói bác sĩ cho cậu hai viên thuốc nói cho hắn biết không đáng lo, không có khả năng bác sĩ sẽ để cậu một người đàn ông đi khám sản khoa.

Bác sĩ Trương không được, ông biết đông y, bắt mạch sẽ biết, Dư Dung không thể mạo hiểm.

Hắn sẽ không để cho Ngụy Viễn Chi biết đến sự tồn tại của đứa bé này.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro