Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngụy Viễn Chi đặt Dư Ninh xuống, trẻ con luôn thích ngủ trong lồng ngực người lớn, Dư Ninh nhăn đôi lông mày nhỏ, nhắm hai mắt không cam lòng buông tha Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi căn bản không hiểu dỗ trẻ con như thế nào, chỉ có thể vỗ lưng bé, nhẹ nhàng đem bàn tay của bé nắm cổ áo mình gở ra, đắp kín chăn cho bé.

Làm xong tất cả những thứ này là đã dùng hết kiên nhẫn của hắn, đến giờ phút này mới thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Viễn Chi chưa hề nghĩ tới mình sẽ có một đứa con, sau này cũng sẽ không. Cho dù con trai hắn khả năng cũng sẽ ngoan như Dư Ninh hiểu chuyện như thế, nghe lời như thế, mà Ngụy Viễn Chi đối với trẻ con trời sinh sợ hãi.

Cái này có thể là đến từ chính Ngụy Thiệu Nguyên, Ngụy Viễn Chi thật lo lắng cho rằng mình sẽ biến thành Ngụy Thiệu Nguyên, không có kiên nhẫn cũng không có thời gian chăm sóc bọn nhỏ, chỉ đem con trai mình vứt cho mẹ của bọn nhỏ hoặc là bảo mẫu trong nhà.

Huống hồ, hắn vừa nghe đến tiếng ồn ào líu ra líu ríu của của trẻ con, liền cảm thấy đầu rất đau.

Ngụy Viễn Chi dụ dỗ Dư Ninh liền ngủ say, quay người không thấy Dư Dung, đi ra phòng ngủ mới nhìn thấy cậu đang núp ở cửa, hai tay bụm mặt, chỉ là không bật đèn có chút tối, hắn không thấy Dư Dung đang không khống chế được mà run rẩy.

Ngụy Viễn Chi cho là thân thể cậu không thoải mái, lập tức quan tâm tiến lên dò hỏi, "Có phải là không thoải mái, nơi nào khó chịu?"

Dư Dung nước mắt giàn giụa, lấy tay lau cũng lau không sạch sẽ, cũng may ở trong bóng tối không thấy rõ. Cậu khổ sở bị thống khổ bao quanh, quanh thân mỗi một tấc không khí đều kìm nén, làm cho cậu khó có thể hô hấp.

Cậu nhớ được, toàn bộ đều nhớ được.

Chuyện liên quan đến Dư Ninh, liên quan đến cái người kia vẫn luôn xuất hiện ở trong giấc mơ của cậu, liên quan đến bí ẩn khó giải thích trên người...

Âm thanh Ngụy Viễn Chi lần thứ hai cùng người trong ký ức hợp lại, làm cho sương mù trước mắt rốt cục tan hết.

Ngụy Viễn Chi thấy Dư Dung không phản ứng, tâm lý hoảng lên, giơ tay định chạm vào cậu. Dư Dung lại giống như bị điện giật mà né tránh, đem chính mình núp trong góc tối nho nhỏ, vẫn không chịu ngẩng đầu.

Dư Dung tỉnh táo vài giây, run rẩy đôi môi liều mạng khắc chế, "... Không có chuyện gì."

Cậu không đúng lắm, Ngụy Viễn Chi nghe ra, hắn đi mặc thêm áo khoác, kéo cổ tay Dư Dung, "Đi bệnh viện ngay bây giờ."

Dư Dung hất tay của hắn ra, "Đã nói không có chuyện gì."

Động tác của cậu làm cho Ngụy Viễn Chi căm tức, hắn cho là Dư Dung ít nhất sẽ cảm ơn hắn vì hai ba con cậu ngày hôm nay đã làm tất cả, mà một động tác của Dư Dung lúc này khiến cho quan hệ giữa hai người càng cứng ngắc hơn, khiến cho Ngụy Viễn Chi cảm thấy mình đang dùng bàn tay nóng bỏng chạm vào trái tim lạnh lẽo của cậu.

Ngay cả ngữ khí cũng là lạnh như băng, căn bản không để ý mình có bao nhiêu sốt ruột.

Ngụy Viễn Chi hiển nhiên là không có bao nhiêu kiên nhẫn, trong ánh mắt của hắn tràn đầy tức giận, giấu hai ngọn lửa, "Dư Dung! Cậu là có chuyện gì? !"

Nghe đến tên của mình, Dư Dung thân thể run rẩy run càng thêm lợi hại, cậu há miệng, "Có chút mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Nói xong, cậu không tiếp tục cùng Ngụy Viễn Chi nói chuyện đi hướng phòng ngủ, nằm ở bên cạnh Dư Ninh, ngay cả quần áo trên người cũng không có cởi, trực tiếp dùng chăn đem mình bao lấy.

Ngụy Viễn Chi tức giận cũng không nơi phát tiết, hắn ghét nhất bộ dáng không có tình người này của Dư Dung, lạnh như băng, đem quan tâm của hắn đạp ở dưới chân.

Nhưng run rẩy không phải Dư Dung có thể khống chế được, đẩy Ngụy Viễn Chi ra cũng không phải ý muốn của cậu, tất cả đều là bản năng, cậu chỉ là muốn yên tĩnh một chút.

Qua rất lâu, Ngụy Viễn Chi mới đi vào, Dư Dung vội vã nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. Ngụy Viễn Chi đứng ở bên giường liếc nhìn cậu, thấy cậu đã ngủ mới tắt đèn, ở một bên khác của Dư Ninh nằm xuống.

Hai người mang tâm sự riêng chỉ cách một đứa bé, lại như cách một mảnh ngân hà.

Chờ Ngụy Viễn Chi ngủ rồi, Dư Dung mới mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm điểm sáng nhỏ trên trần nhà, đó là ánh sáng ở ngoài cửa sổ chiếu vào.

Cái đoạn ký ức kia đang ở trong đầu của cậu không ngừng lướt qua, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì quá mức ghi lòng tạc dạ, Dư Dung cho là cậu cả đời đều sẽ không quên, nhưng cậu cuối cùng vẫn là quên mất.

Cái đoạn quá khứ kia vốn nên xa xôi mới phải, năm năm, bây giờ vẫn như cũ giống như mới trải qua ngày hôm qua vậy. Nó rõ ràng như thế mà hành hạ Dư Dung, nhưng cũng cứu rỗi Dư Dung.

Thời điểm cậu biết Ngụy Viễn Chi cậu là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, mà vận mệnh cố tình muốn đem hai người bọn họ trói lại, vẫn là lấy phương thức khiến cho Dư Dung không đất dung thân, trước kia là như thế, hiện tại cũng vậy.

Hai người quen biết ở trong buổi tiệc tốt nghiệp đại học, cậu đại diện cho sinh viên ưu tú tốt nghiệp phát biểu, khi đó cậu đứng ở trên đài, trong con ngươi đẹp đẽ lóe lên ánh sao, rực rỡ mê người, mặc dù có chút căng thẳng, từ đầu đến cuối không có cười một lần, nhưng vẫn chói mắt như vậy.

Nhưng cậu lại không biết mình đã bị Ngụy Viễn Chi khách mời có mặt dự hoạt động này, liếc mắt một cái liền nhìn chằm chằm.

Dư Dung xác thực hết sức ưu tú, người cũng đẹp mắt, điểm ấy không cần phải nghi ngờ. Tuy rằng chính Dư Dung cũng không biết mình đẹp ở điểm nào, từ cấp ba bắt đầu liên tiếp được tỏ tình chuyện này làm cho cậu ý thức được điểm ấy, đương nhiên cũng có một phần là quý mến sự ưu tú của cậu.

Cậu luôn khéo léo từ chối, nguyên nhân có thể là từ nhỏ thiếu hụt sự quan tâm của cha mẹ, Dư Dung trời sinh tính tình đạm bạc, không chỉ ở tình yêu nam nữ, ngay cả bạn bè cũng thế, không biết nói chuyện, lại càng không thích cùng người khác giao lưu.

Ngụy Viễn Chi cũng không biết chuyện này, hắn chỉ biết là người trước mắt đẹp đẽ, sạch sẽ, tinh khiết như một tờ giấy trắng, rõ ràng toàn thân tản ra khí tức mê hoặc người còn là một bộ dáng cấm dục , chỉ liếc mắt một cái có thể xác nhận ăn rất ngon miệng.

Hắn nghĩ muốn bỏ vào trong miệng nếm thử.

Chỉ là hắn dùng sai cách rồi.

Ngụy Viễn Chi che giấu thân phận của mình, dùng thân phận người bình thường theo đuổi Dư Dung. Dư Dung cũng không dễ tiếp cận, mà Ngụy Viễn Chi biết được rất nhiều, cậu so với bất kỳ người nào khác càng thú vị hơn, cũng chưa bao giờ biểu hiện ra sự không kiên nhẫn. Hắn sẽ cùng Dư Dung đàm luận điều hai người cảm thấy hứng thú là triết học, cùng cậu xem bộ phim lúc tám giờ, cùng Dư Dung tìm việc làm, đưa cậu về nhà, khi tâm trạng của cậu không vui còn an ủi cậu.

Khi đó Dư Dung mới vừa tốt nghiệp không tìm được việc làm, biểu hiện ở trường học ưu tú cùng hiện thực xã hội khác xa nhau tạo thành tương phản tâm lý rất lớn. Ngụy Viễn Chi liền âm thầm trong tối an bài công việc cho Dư Dung, phân cho cậu vào công ty mình làm việc, lương thưởng bình thường giống như sinh viên khác bảy, tám năm mới có thể tăng thêm lương thưởng, mà Dư Dung vẫn chẳng hay biết gì, nghĩ là tất cả đều là sắp xếp của trường.

Hắn giống như ánh sáng chiếu sáng sinh mệnh Dư Dung, kéo Dư Dung từ bên trong mù mịt ra ngoài.

Dư Dung không thể vãn hồi mà bước vào.

Mãi đến một ngày thân phận Ngụy Viễn Chi bị vạch trần.

Ngày đó là mẹ Ngụy Viễn Chi tới tìm cậu, bà không hy vọng hai người tiếp tục kéo dài mối quan hệ như vậy, đồng thời Ngụy Viễn Chi có vợ chưa cưới sắp đính hôn. Dư Dung mới biết, hoá ra Ngụy Viễn Chi căn bản không phải học ở trường, từ trước tới giờ cũng không cần cùng cậu sinh hoạt kham khổ, bọn họ đã từng lập ra kế hoạch phấn đấu cùng nhau Ngụy Viễn Chi chỉ là đang phối hợp diễn kịch với mình.

Ngụy gia bọn họ gia thế hiển hách, xưa nay luôn phải môn đăng hộ đối không phải là người như cậu có thể mơ ước.

Tất cả đều là âm mưu: Công việc, người yêu, tri kỷ, còn là ánh sáng đời mình...

Đây chỉ là trò chơi của người có tiền, cậu lại cho là thật.

Mà chính mình thì sao? Tình yêu là Ngụy Viễn Chi ban cho, công việc là Ngụy Viễn Chi bố thí, tri kỷ của cậu cũng là Ngụy Viễn Chi, ngay cả phòng ở của Dư Dung cũng là của Ngụy Viễn Chi, mặc dù hắn luôn luôn được gọi là "Chủ nhà trọ" giao tiền thuê nhà, nhưng cậu sớm nên nghĩ đến, một chút tiền thuê nhà ít ỏi của mình không thể thuê được phòng tốt như vậy.

Lòng tự trọng Dư Dung vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cứ như vậy bị Ngụy Viễn Chi giẫm đạp nát tan.

Sau đó... Cậu và Ngụy Viễn Chi ngả bài, Ngụy Viễn Chi không có bất kỳ giải thích nào, chỉ nhàn nhạt nói câu xin lỗi.

Dư Dung hỏi hắn: "Anh thật sự yêu em sao? Hay chỉ là hưởng thụ loại cảm giác ưu việt khi nắm tất cả trong lòng bàn tay?"

Ngụy Viễn Chi sửng sốt, hắn dĩ nhiên đáp không được.

Dư Dung nhớ đến thời gian bọn họ cùng nhau hơn nửa năm, Ngụy Viễn Chi chưa từng một lần nói câu thích cậu, chưa từng nói câu yêu cậu, Dư Dung nghĩ, có lẽ tất cả đều là mơ ước đơn phương của cậu.

Bọn họ cãi lớn một trận, Dư Dung thu thập hành lý dự định rời đi.

Ngụy Viễn Chi lúc này mới hoảng lên, ôm Dư Dung không cho cậu đi. Hắn vĩnh viễn không thể biết được Dư Dung là người ở tầng chót xã hội vươn lên nhà nghèo lòng tự trọng nhiều bao nhiêu, hắn lót đường cho Dư Dung, tìm việc làm cho cậu, chỉ là không muốn để cho Dư Dung sống khổ cực như người khác.

Hắn chịu không nổi thân thể Dư Dung gầy gò như thế ở bên ngoài ngày ngày phơi nắng phơi gió, không chịu nổi khi cậu phải chịu nửa điểm oan ức, càng không chịu nổi cậu vì sinh hoạt mà nhăn lại đôi lông mày.

Hắn sẽ đau lòng.

Dư Dung kiên trì rời đi, cậu cuối cùng nói chia tay, mặc dù cậu biết hai chữ này nặng bao nhiêu, cậu cần phải tỉnh táo một chút, bắt đầu lại cuộc sống.

Ngụy Viễn Chi có chướng ngại khi biểu đạt tình cảm, có lẽ nguyên do là cha mẹ ly hôn để lại cho hắn bóng ma tâm lý, từ nhỏ mất đi quan tâm làm cho hắn không biết cái gì là yêu, càng không biết làm sao biểu đạt tình yêu. Cho nên hắn cho là hắn cho Dư Dung tất cả điều cậu muốn là yêu thích, mà bây giờ Dư Dung thu thập hành lý chỉ để lại bóng lưng làm cho hắn như tỉnh khỏi giấc mộng.

Ngụy Viễn Chi không cho phép cậu rời đi, hắn đem Dư Dung nhốt lại, không cho phép cậu rời đi căn nhà này một bước. Hắn vẫn để Dư Dung tương đối tự do, cho phép cậu ở trong phòng đi lại, mà trên chân cùng trên tay cậu đều bị Ngụy Viễn Chi tự tay đeo xích.

Dục vọng khống chế cùng chiếm hữu của hắn lộ rõ, thời điểm Dư Dung ngoan ngoãn nghe lời, Ngụy Viễn Chi liền triền miên cùng cậu hôn môi, hôn môi sau đó hôn xương quai xanh và sống lưng, liếm láρ thùy tai của cậu, gọi cậu Dung Dung, thời điểm Dư Dung không cho hắn làm, Ngụy Viễn Chi liền cho cậu uống một viên thuốc, thuốc không phải cho một mình Dư Dung uống, là hai người bọn họ cùng nhau uống, sau đó hai người rơi vào bên trong bể tình say mê tình ái không dừng.

Dư Dung không nhận rõ Ngụy Viễn Chi làm như vậy là bởi vì gần như biến thái mà yêu, vẫn chỉ là ý muốn khống chế. Càng không nhận rõ chính mình đối người này là yêu, hay là hận.

Nhưng là thời gian lâu dài, cậu tin tưởng chính là loại phía trước. Cuộc sống của bọn họ cùng trước đây không khác, Ngụy Viễn Chi sẽ mỗi ngày hôn cậu rất nhiều, săn sóc tỉ mỉ, sẽ cho đút cơm cho cậu, rồi hôn môi, ngoại trừ Dư Dung trên người có thêm trói buộc, tựa hồ tất cả cũng không hề biến hóa.

Dư Dung bắt đầu lấy lòng Ngụy Viễn Chi, nghĩ hết tất cả phương pháp lấy lòng. Lấy lòng Ngụy Viễn Chi thành công kết quả là được hắn bỏ xích trên người, thậm chí cho phép cậu ra ngoài, chỉ là nhất định phải có Ngụy Viễn Chi đi cùng.

Cuộc sống như thế vẫn luôn kéo dài đến khi Dư Dung phát hiện mình mang thai. Dư Dung biết mình là lưỡng tính dị dạng, trong một lần kiểm tra sức khoẻ phát hiện, nhưng cậu xưa nay không nghĩ tới cũng không tin mình có thể sẽ mang thai.

Cậu cảm thấy chính mình là quái vật.

Không chỉ bị giam cầm ở trong căn nhà này, còn bị làm cho lớn bụng.

Nhưng Ngụy Viễn Chi thoạt nhìn lại rất vui. Hắn đem Dư Dung ôm vào trong ngực, tiểu tâm dực dực kề sát ở trên bụng của cậu, cảm nhận được sinh mệnh nho nhỏ kia. Đây bảo bảo của bọn họ.

Chỉ là cuộc sống an bình như thế không quá lâu, mẹ Ngụy Viễn Chi lần thứ hai tìm đến Dư Dung, yêu cầu hai người tách ra, bằng không bà không chắc sẽ không dùng thủ đoạn ác độc gì. Nhà mẹ Ngụy Viễn Chi cũng là nhà có tiền có thế, gả cho Ngụy Thiệu Nguyên đã xem như là oan ức. Nếu như nói sẽ khiến cho Dư Dung biến mất, làm cho Ngụy Viễn Chi không bao giờ tìm được cậu nữa, bà chính là có thể làm được.

Uy hiếp như vậy khiến cho Ngụy Viễn Chi hoảng hốt, hắn mang Dư Dung còn có bảo bảo của bọn họ rời đi nơi này, lại để cho bọn họ tạm thời ở trong một ngôi biệt thự khác, cũng cam kết sẽ trở lại đón ba con bọn họ.

Mà Ngụy Viễn Chi sau rời đi cũng chưa từng trở về, Dư Dung đợi rất nhiều ngày, chờ đến thời điểm Dư Ninh bảy tháng, chỉ chờ được tin tức Ngụy Viễn Chi đính hôn.

Bọn họ vẫy tay đứng ở trước màn ảnh, không khác gì một đôi thần tiên quyến lữ, làm mắt Dư Dung đau nhói.

Dư Dung mang theo hành lý của mình rời đi, khi đi bảo bảo không ngừng đá bụng của cậu, tựa hồ giữ baba lại. Mà Dư Dung không quay đầu lại, đi đến một thành phố khác.

Sinh ra Dư Ninh là một đêm mùa đông, tuyết rơi rất lớn, rất lạnh, đêm rất tối. Dư Dung không thể đi bệnh viện lớn, cậu chỉ có thể tìm bệnh viện nhỏ không chính quy, trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo tản ra mùi mốc, âm u khủng bố. Dư Dung cho bác sĩ toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, nên không có ai xem cậu như quái vật mà đối xử.

Cậu nằm ở dưới ánh đèn trắng xóa, lòng đã sớm như tro tàn.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro