Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung ngồi tại chỗ sửng sốt hồi lâu, rõ ràng là chuyện này không có quan hệ gì với cậu, tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy đau lòng.

Ngụy Viễn Chi có kết hôn hay không? cùng ai kết hôn, hoặc là... nhưng mà cho dù có kết hôn, cũng có liên quan gì đến cậu đâu.

Giống như Ngụy Viễn Chi không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của cậu và Ninh Ninh, cậu cũng không có quyền can thiệp nhiều vào chuyện của Ngụy Viễn Chi.

Dư Dung như không có chuyện gì xảy ra mà tắt điện thoại di động, kéo chặt áo khoác trên người, cậu có chút lạnh, cũng có chút run, không có lý do. Chuyện này là chuyện lớn, nó quấy nhiễu Dư Dung, giống như chuyện lớn bí ẩn trên người mình quấy nhiễu cậu rất nhiều năm vậy.

Mãi đến khi Ngụy Viễn Chi nắm tay Ninh Ninh trở lại, Dư Dung còn đang sững sờ, Ninh Ninh chạy tới nhào vào trong lồng ngực của cậu cậu cũng không để ý, suýt nữa làm cho Dư Ninh ngã sấp xuống.

Khuôn mặt nhỏ của bé lạnh đến đỏ bừng bừng, trên quần áo còn dính tuyết, bé nâng lên cho Dư Dung xem, "Ba ba, là tuyết nha."

Lông mi bé chớp chớp, như búp bê sứ cực đẹp, tuyết ở trong lòng bàn tay của bé tan ra, bé lập tức nắm chặt, cũng không biết như vậy sẽ làm cho nó tan chảy càng nhanh, hơn "Ơ, mất tiu..."

Dư Dung bị bé chọc phát cười, vỗ vỗ tuyết trên người cho bé, ủ ấm đôi bàn tay nho nhỏ hồng hồng cho bé.

Cậu hỏi con trai, "Chơi vui không?"

Dư Ninh rất hưng phấn, trong đôi mắt đều là ánh sao lấp lánh, "Ninh Ninh không có té lộn mèo nha, là Ngụy thúc thúc bảo vệ Ninh Ninh. Ngụy thúc thúc thật là lợi hại! Có thể từ nơi cao thật cao kia —— trượt xuống dưới."

Bé khoa tay múa chân, nói tới chỗ này, liền có chút tiếc nuối, "Baba có thể cùng đi là tốt rồi..."

Dư Dung sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, "Lần sau baba sẽ chơi cùng Ninh Ninh."

"Vậy Ngụy thúc thúc thì sao?" Dư Ninh nhìn về Ngụy Viễn Chi ở phía sau, trong mắt là mong đợi, còn có mấy phần sùng bái, "Chúng ta cùng Ngụy thúc thúc cùng nhau được không?"

Dư Dung không lên tiếng, lần sau trở lại phải chờ tới mùa đông sang năm đi, sang năm... cậu còn không biết sẽ mang theo Dư Ninh đi nơi nào, càng không biết sẽ có một công việc ra sao, còn Ngụy Viễn Chi, hắn chẳng qua trở thành một người chủ cũ của mình, bên trong rất nhiều chủ cũ, chỉ đến thế mà thôi.

Cậu trầm mặc, bên tai lại truyền đến âm thanh Ngụy Viễn Chi, "Được, chờ baba con khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ đi."

"Có thật không?" Dư Ninh ôm lấy cái đùi của Ngụy Viễn Chi, "Muốn kéo ngón tay nhỏ ngoắc ngoắc."

Ngụy Viễn Chi một đầu hắc tuyến, đây là cái trò chơi ấu trĩ gì, còn muốn ngoéo tay? Quả nhiên là trẻ con.

Dư Ninh đã giơ ngón tay đang chờ hắn, Ngụy Viễn Chi không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hỗm xuống, cùng bé ngoéo tay, xem như là cam kết.

Bãi trượt tuyết là nơi giáp ranh giữa hai thành phố, lúc bọn họ trở về trời đã tối, lúc này trời còn đổ tuyết.

Đây là lần đầu tiên Dư Dung nhìn thấy tuyết rơi.

Cậu có thể cảm giác được chính mình vào một ngày tuyết rơi mất đi một người rất quan trọng trong sinh mệnh, nơi đó rất tối, rất lạnh, có mùi hoa mai, có ánh đèn, nhưng cậu cũng không nhớ ra được nơi đó là nơi nào, cũng không nhớ ra được sự kiện kia là cái gì.

Cứ nghĩ rằng việc ngày đó mất đi ký ức không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của Dư Dung, nhưng trước sau lại giống như xương mắc kẹt trong cổ họng cậu.

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, đường núi uốn lượn, lại là buổi tối, Ngụy Viễn Chi không dám lái quá nhanh, năm năm trước tai nạn xe cộ làm cho lòng hắn vẫn còn sợ hãi, mặc dù hắn đối với tình huống hỗn loạn lúc đó chính mình đã không nhớ rõ, nhưng sau khi tỉnh lại mẹ nói cho hắn biết, hắn thiếu chút nữa không thể cứu được.

Cảnh tượng vụn vặt chợt loé trong đầu Ngụy Viễn Chi, hắn ngày thường rất ít suy nghĩ những điều này, vừa nghĩ thì đầu sẽ đau như sắp nứt, mà vào giờ phút này có quá nhiều hình ảnh, cảm giác, làm cho hắn không nhịn được nhớ lại lần tai nạn xe cộ kia.

"Anh không sao chứ?" Dư Dung thấy trạng thái hắn không đúng lắm.

Ngụy Viễn Chi lắc đầu một cái, "Đường không dễ đi, tôi lái chậm một chút."

Dư Dung không nói thêm nữa, sợ làm phân tán lực chú ý Ngụy Viễn Chi. Dư Ninh chơi từ lúc trưa, lúc này đã mệt vô cùng nằm trên đùi của cậu ngủ say, ngón tay Dư Dung  xoa lấy mái tóc mềm mại của bé, ôn nhu đến cực điểm.

Sau khi lái xe xuống núi sau lại hướng nội thành mà đi, Dư Dung vừa nãy trên đường núi không dám ngủ, chỉ lo có chuyện, lúc này cũng có chút mệt mỏi, không bao lâu liền dựa vào trên cửa sổ xe ngủ.

Ngụy Viễn Chi tình cờ quay đầu nhìn vài lần chỗ ngồi phía sau hai ba con đều đã ngủ say, khó giải thích được mà giương lên khóe miệng.

Xe không chạy về hướng biệt thự, mà là hướng về phía phố xá sầm uất. Dư Dung lúc tỉnh lại Ngụy Viễn Chi mới vừa dừng xe trong gara, quanh thân là hoàn cảnh xa lạ, "Đây là nơi nào?"

Ngụy Viễn Chi nói, "Mấy năm trước mua căn hộ này, ngày hôm nay trước tiên ở đây tạm một đêm."

Tuyết rơi quá lớn, muốn tìm chỗ ở tạm thời. căn hộ ở khu chung cư, hơn 200 mét vuông, mua đã bảy, tám năm, cách công ty hắn không xa, Ngụy Viễn Chi trước khi chuyển về nhà chính là ở nơi này.

Dư Dung ôm lấy Dư Ninh đang ngủ say, đem bé quấn ở bên trong áo khoác của mình, Ngụy Viễn Chi nhớ tới thân thể cậu không thoải mái, không muốn cậu mệt mỏi, đem Dư Ninh bế qua.

Hắn săn sóc cùng ôn nhu sẽ làm cho Dư Dung sinh ra một loại ảo giác, cũng như khiến người ta hiểu lầm cho rằng bọn họ yêu nhau đã lâu.

Nhưng trên thực tế, hắn và Ngụy Viễn Chi, ngoại trừ phát sinh qua vài đoạn quan hệ lúng túng, thì không có quan hệ khác.

Muộn lắm rồi, trong thang máy chỉ có ba người bọn họ, đã chung sống lâu như vậy, mà Dư Dung cùng Ngụy Viễn Chi ở chung một chỗ như trước sẽ cảm thấy không dễ chịu, hai tay ngoại trừ đặt ở trong túi không biết nên đặt nơi nào.

Ngụy Viễn Chi nhập mật mã, âm thanh lách cách làm cho tâm tư Dư Dung nhẹ nhàng bay xa, tại sao... nơi này cũng có một loại cảm giác quen thuộc, giống như lúc ở công ty Ngụy Viễn Chi.

Cậu rõ ràng chưa từng đến đây, mà vừa nãy trong thang máy Ngụy Viễn Chi cùng cậu đứng song song hình ảnh giống như đã từng quen biết.

Dư Dung biết con người có lúc cũng sẽ sản sinh một loại ảo giác, sẽ đột nhiên cảm thấy một cảnh tượng nào đó chính mình đã từng trải qua, hoặc là chuyện nào đó đã từng phát sinh qua, hiện tượng này bây giờ còn chưa thể dùng khoa học giải thích, có người nói đây là hiện tượng cực kỳ tự nhiên. Mà chuyện này nhiều lần phát sinh ở trên người mình, Dư Dung đã không tin cái gọi là trùng hợp.

Ngụy Viễn Chi mở cửa, ôm Dư Ninh đi vào, không nhận ra được Dư Dung dị thường, "Tôi trước tiên đem Ninh Ninh ôm đến phòng ngủ, phòng khách không có quét dọn, ba người ngủ một gian, trước tạm một đêm như vậy."

Đợi nửa ngày cũng không thấy Dư Dung đáp lại, Ngụy Viễn Chi cho là cậu không đồng ý an bài như thế, nhướn mày, "Cậu để ý?"

Dư Dung tâm tư đã không biết bay tới chỗ nào, từ đầu tới cuối không có nghe Ngụy Viễn Chi đang nói như đọc diễn văn, thuận miệng trả lời hắn, "A?... Cũng được."

Cậu đi vào gian phòng, không giống nhau, có rất nhiều nơi đều không giống nhau. Ghế sô pha thay đổi vị trí, trên bàn này có để lọ hoa cũng không thấy, huyền quan lại ít đi mấy đôi giày, trên tường tranh nghệ thuật cũng không có...

Nhưng Dư Dung vẫn nhận ra nơi này.

Cậu thật giống ở đây sống rất lâu, lâu đến nỗi cậu nhắm mắt lại đều có thể ở trong bóng tối tìm được đồ vật mình muốn lấy.

Tầng sương mù kia tựa hồ bắt đầu càng ngày càng rõ ràng, Dư Dung giơ tay, sắp có thể chạm tới chân tướng.

Chỉ là nơi này là phòng của Ngụy Viễn Chi, cậu làm sao đã đến chứ?

Cho dù là năm, sáu năm trước, cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ngay cả tiền đóng học phí đều rất khó khăn, làm sao có khả năng sẽ quen biết người như Ngụy Viễn Chi, càng không thể tới căn hộ của hắn.

Bọn họ là người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn đều không có khả năng sẽ có giao điểm.

Dư Dung từ đầu tới cuối đều cho là như thế.

Thế nhưng thời điểm cậu đẩy ra cánh cửa phòng ngủ kia hết thảy đều thay đổi. Cậu không biết tại sao chính mình sẽ hướng gian phòng này đi vào, giống như là có cái gì đó lôi kéo cậu, đem cậu kéo về hướng chân tướng, kéo hướng căn phòng này.

Đó là phòng ngủ Ngụy Viễn Chi, Dư Ninh nho nhỏ đang nằm trên giường lớn ngáy khe khẽ, bé ngủ say sưa, Ngụy Viễn Chi đang đắp chăn bông cho bé.

Nhưng trong mắt Dư Dung bây giờ lại không phải như vậy, cậu nhìn thấy mình và cái người kia trên chiếc giường này triền miên, lôi kéo, cái người kia đem hai tay của cậu trói lại, đem hai chân của cậu tạo thành tư thế khuất nhục chen vào. Hắn gọi tên của chính mình, gọi cậu Dung Dung, hắn hôn nước mắt chảy xuống của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói một ít lời tâm tình xấu hổ.

"Dung Dung, nghe lời..."

"Dung Dung, mãi mãi cũng không cho em rời xa anh."

"Dung Dung, anh thao em có sướng hay không?"

"Dung Dung, sinh bảo bảo cho anh có được không?"

"Dung Dung, thật muốn đem em nuốt vào trong bụng."

"Dung Dung... Dung Dung..."

Cậu lại thấy chính mình, chính mình đang liều mạng nghênh hợp cái người kia, thấp kém mà xin hắn hôn chính mình, thậm chí chủ động nâng lên vòng eo để cho đối phương dễ dàng tiến vào hơn.

Chính mình dâm đãng mà ở trên giường thở dốc, một lát cầu người kia chậm một chút nhẹ một chút, một lát liền vong tình muốn hắn nhanh một chút sâu một chút. Cậu khó chịu chảy nước mắt, lại ôm thật chặt sống lưng người kia, cắn bả vai của đối phương, trên người đối phương lưu lại dấu ấn của mình.

Cậu cầu xin đối phương bắn bên trong, trong miệng mơ hồ không rõ mà bảo muốn đối phương ôm mình một cái, không biết xấu hổ mà gọi ra xưng hô chỉ có tình nhân mới có thể gọi nhỏ giọng nói thích...

Cái người kia đau lòng hôn cậu, sưởi ấm lẫn nhau, nói: "Anh cũng yêu em Dung Dung, yêu đến nỗi hận không thể nuốt em vào bụng..."

Cái người kia gặm xương quai xanh, gặm hầu kết của cậu, hắn cắn da thịt đến nỗi hồng hồng như trái cây, tựa như thật sự phải đem cậu nuốt vào bụng.

Chờ tất cả kết thúc, Dư Dung rốt cục xoá tan một chút mơ hồ cuối cùng, thấy rõ dáng dấp cái người kia.

Là Ngụy Viễn Chi.

Vậy mà là Ngụy Viễn Chi.

Nước mắt của cậu không tiếng động mà chảy, Dư Dung che mặt của mình ngồi chồm hỗm xuống, nước mắt trong suốt từ trong khe hở chảy ra, rơi trên mặt đất. Cậu nỗ lực ngăn cản chính mình nhớ lại những hình ảnh này, nhưng cậu không làm được, ký ức lại như mở cửa trở về ùn ùn kéo đến, nhấn chìm cậu.

Dư Dung không ngờ rằng, từng trăm phương ngàn kế muốn nhớ lại ký ức bây giờ lại như vậy.

Cậu muốn trốn, nhưng trong nhà này mỗi một góc đều tràn đầy hồi ức, đủ để khiến cậu nghẹt thở. Phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm, phòng khách, thư phòng, thậm chí là ban công. Bọn họ từng ở nơi này điên cuồng làm tình, ôm hôn lẫn nhau, dây dưa lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, điên cuồng yêu lẫn nhau.

Dư Dung run rẩy đôi môi, không thể tin được chính mình đã nhớ lại tất cả.

Bọn họ đã từng... yêu nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro