Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại Dư Dung cả người bị Ngụy Viễn Chi ôm ở trong lồng ngực, Dư Dung rón rén từ trong lồng ngực của hắn đem chính mình lui ra, nhưng không ngờ Ngụy Viễn Chi đã sớm tỉnh rồi, là cố ý ôm cậu không tha, Dư Dung hướng bên giường nhích một chút hắn liền đi theo nhích một chút.

Dư Dung đạp hắn, mặc quần áo tử tế."Tẻ nhạt."

Tóc tai Ngụy Viễn Chi ngủ có chút bù xù, thần thái lười biếng, hắn từ phía sau lưng ôm lấy Dư Dung, hướng đoạn cổ trắng nõn lộ ra của cậu cắn một cái

Tối hôm qua Dư Dung đang ngủ mơ mơ màng màng, bị Ngụy Viễn Chi ôm làm một lần, cậu mệt đến không muốn nhúc nhích, bị ép đem hai chân quấn ở trên eo Ngụy Viễn Chi, nghênh hợp hắn đến một lần.

Ngụy Viễn Chi vẫn chưa hết hứng, còn muốn đến lần thứ hai, Dư Dung vừa buồn ngủ vừa mệt, hai chân vô lực run lẩy bẩy, ngay cả sức quấn lấy eo Ngụy Viễn Chi cũng không có, Ngụy Viễn Chi lúc này mới thu liễm một chút.

Chỉ là tối hôm qua chưa ăn đủ sáng sớm muốn đòi lại, Ngụy Viễn Chi đang hôn lên ở trên người Dư Dung quạt gió thổi lửa, Dư Dung thực sự sợ hắn lại muốn làm bừa, cuống quít né tránh.

"Trốn cái gì? Hôn cậu không thoải mái?"

Câu nói như thế này chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài da mặt dày như Ngụy Viễn Chi mới có thể hỏi ra, Dư Dung nói: "Tôi muốn đi chuẩn bị điểm tâm, không có thời gian cùng anh ban ngày tuyên dâm."

Ngụy Viễn Chi cười: "Vậy là buổi tối có thể?"

Vì vậy liền ôm lấy cằm Dư Dung hôn sâu một cái, mới xem đem chuyện "Ban ngày tuyên dâm" bỏ qua, "Tôi nhớ rồi, buổi tối sẽ."

Hắn thực hiện được ý đồ xấu cười rộ lên, bị Dư Dung trừng mắt một cái.

Dư Dung vốn là ăn nói vụng về, Ngụy Viễn Chi còn cãi chày cãi cối, cậu chỉ có thể không để ý tới hắn, xuống lầu chuẩn bị điểm tâm, lại đi gọi Ninh Ninh rời giường.

Cậu ôm Dư Ninh xuống lầu, vốn nghĩ rằng Ngụy Viễn Chi đã đi rồi, xuống lầu lại nhìn thấy hắn còn đang ung dung thong thả nhai bánh mì, thấy ba con hai người còn hướng bọn họ chào hỏi.

Dư Dung nhắc nhở hắn, "Anh đi làm nhanh sắp muộn rồi."

Ngụy Viễn Chi nhìn hắn, "Ngày hôm nay không đi công ty."

Dư Dung nhất thời có một loại dự cảm bất an, ở phương diện này trực giác của cậu luôn luôn rất chuẩn, cậu mới không cần cùng Ngụy Viễn Chi một chỗ một ngày đâu?

Ngụy Viễn Chi nhìn không thấu tâm tư của cậu, chỉ là thở phào nhẹ nhõm, "Hết bận ở nhà một ngày xem như ngày nghĩ."

Ngày hôm qua hắn cuối cùng cũng coi như bước đầu thanh trừ được từ mấy chú bác uy hiếp, tuy rằng tổn thất công ty cũng rất nặng, nhưng mà có thể diệt trừ hậu họa vĩnh viễn chuyện này vẫn làm cho Ngụy Viễn Chi vui sướng.

Hắn cho chính mình nghỉ phép, Dư Dung cũng không thể tùy tiện cho chính mình nghỉ phép, rất nhiều chuyện kinh doanh Dư Dung tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn có thể đoán được mấy phần. Khoảng thời gian gần đây Ngụy Viễn Chi đi sớm về trễ, ngoại trừ công ty có vấn đề không thể nói thì còn cái khác, Dư Dung mơ hồ nhớ tới tối hôm qua hắn đè lên người mình làm tình, nói cái gì mà chúc mừng một chút.

Chúc mừng thì có thể, ai lại có thể dùng làm tình để chúc mừng?

Bất quá là vì chính hắn đùa giỡn lưu manh kiếm cớ thôi.

Ngụy Viễn Chi tâm tình thật tốt, hỏi Dư Dung, "Ninh Ninh ngày hôm nay sẽ đi nhà trẻ sao?"

"Đương nhiên." Dư Dung trả lời: "Không phải mỗi người đều có thể giống như anh."

Hắn là nói việc Ngụy Viễn Chi tự mình nghỉ phép.

Ngụy Viễn Chi ôm lấy Dư Ninh, hắn vốn muốn cùng hảo bằng hữu đi trượt tuyết, mà bây giờ nhìn thấy ba con hai người liền đổi  chủ ý, để hai ba con này ở trong nhà hắn không yên lòng, thấy thế nào cũng giống như chồng đi ra ngoài phong lưu, để lại vợ con ở nhà.

Dư Ninh vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, kia ý chính là hướng Ngụy Viễn Chi cầu viện, Ngụy Viễn Chi thành công giải thích ám hiệu của bé: Ninh Ninh không muốn đi nhà trẻ.

"Ngày hôm nay liền không đi." Ngụy Viễn Chi lắc nửa ly rượu đỏ, hắn mỗi buổi sáng sớm đều phải uống một chút, "Mang hai người đi trượt tuyết."

"Oa!" Hắn vừa dứt lời, Dư Ninh đôi mắt sáng lên, lóe lên ngôi sao nhỏ nhìn phía Dư Dung, "Baba baba, trượt tuyết trượt tuyết!"

Bé còn nhỏ, đối với cái gì cũng đều ngạc nhiên, lòng chơi đùa rất lớn, nháy mắt, rất nhanh bị kiến nghị của Ngụy Viễn Chi hấp dẫn.

Dư Dung: "..."

Hắn thật sự là đối hoạt động này không có hứng thú, thêm vào ngày hôm qua bị Ngụy Viễn Chi dằn vặt thảm thương, ngày hôm nay có thể bò dậy đã là rất tốt rồi thân xương già này thật sự là không chơi nổi.

Nhưng hắn thấy Ninh Ninh hưng phấn mong đợi như vậy, liền không đành lòng, "Anh mang Ninh Ninh đi đi, tôi không có hứng thú."

"A... Baba cũng phải đi cùng nha..." Dư Ninh có chút mất mát, bé cho là có thể cùng baba đi trượt tuyết rồi, hoạt động tốt như vậy để chơi đùa bé đều chưa có tham gia qua, bé muốn cùng baba cùng nhau chơi.

Dư Dung mệt mỏi, nhìn thịt trong bữa sáng, chỉ cảm thấy mắc ói, che ngực.

"Không thoải mái?" Ngụy Viễn Chi đem lông mày nhíu thành chữ xuyên, "Tại sao không gọi điện thoại cho bác sĩ Trương?"

Việc nhỏ như vậy Dư Dung không muốn phải phiền phức người khác, "Khả năng đau dạ dày, uống thuốc là tốt rồi."

Ngụy Viễn Chi như trước nhíu mày, "Hay là đi bệnh viện đi, ăn xong cơm tôi đưa cậu đi."

"Không cần!" Dư Dung phản ứng có chút kịch liệt, cậu nói, "Không quan trọng lắm."

Ngụy Viễn Chi nghĩ tới cậu là lưỡng tính dị dạng, còn tưởng rằng Dư Dung là sợ Ngụy Viễn Chi biết đến cái này mới không cho bác sĩ Trương xem, nhưng mà vấn đề thế này cũng không phải ở bề ngoài có thể nhìn ra.

Không biết Dư Dung lại biệt nữu cái gì.

Cuối cùng vẫn là không gọi bác sĩ Trương đến, Dư Dung kiên trì nói không có gì đáng lo, cậu vốn muốn tìm mấy viên thuốc dạ dày uống, lại không tìm được, Ngụy Viễn Chi hỏi cũng nói dối là uống rồi.

Ngụy Viễn Chi vốn nghĩ hủy bỏ lần trượt tuyết này, nhưng Dư Ninh rất chờ mong, bé thật vất vả có cơ hội không cần đi nhà trẻ, còn có thể đi trượt tuyết chuyện vui như vậy, đặc biệt là có thể cùng baba cùng đi, điều này làm cho bé càng thêm hưng phấn, không ngừng nháy mắt khát vọng.

Dư Dung nấu chút nước ô mai để uống, bỏ thêm ít đường, chua chua ngọt ngọt, uống xong cảm giác buồn nôn không còn nhiều như vậy. Dư Ninh cũng đòi một chén nhỏ để uống, bị chua đến nhắm mắt.

Bé còn nhớ đến chuyện trượt tuyết, tay nhỏ cầm góc áo baba, ánh mắt đáng thương, khiến cho Dư Dung không đành lòng.

Bốn năm qua thời gian cậu ở cùng Ninh Ninh xác thực quá ít, bốn năm bên trong đã có hơn hai năm cậu đem Ninh Ninh gởi nuôi ở nhà cô, những lúc khác cậu cũng không có làm hết trách nhiệm một người ba, sẽ vì công việc mà quên bé.

Hiện tại trước mắt có cơ hội tốt như vậy cùng con trai ở chung, cậu không muốn bỏ qua.

Thân thể Dư Dung cũng không có khó chịu lắm, cảm giác buồn nôn theo một bát ô mai cũng đã biến mất, cậu chỉ muốn trốn tránh cùng Ngụy Viễn Chi ở chung.

Khiến cho cậu bất ngờ chính là, Ngụy Viễn Chi cũng không có ý tứ đem cậu một mình lưu ở trong nhà.

Dư Ninh nhìn baba bé, bé khao khát nhưng không dám biểu lộ quá mức trực tiếp, baba ngã bệnh, bé cần phải hiểu chuyện một chút, cùng baba ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng bé lại nhìn bên ngoài, thời tiết tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, vẫn là trượt tuyết chuyện vui như vậy...

Dư Dung ngồi chồm hỗm xuống, "Ninh Ninh muốn đi sao?"

Dư Ninh lập tức gật gật đầu.

"Cùng Ngụy thúc thúc đi được không?"

Dư Ninh đầu nhỏ lay động, "Không muốn, muốn baba..."

Dư Dung có chút khó khăn nhìn về phía Ngụy Viễn Chi, người phía sau cũng đang nhìn cậu, "Không thoải mái vậy để lần sau lại đi."

Dư Dung lắc đầu, "Đã tốt lắm rồi."

Hắn đem nước ô mai bỏ vào bình giữ nhiệt, lại bỏ vào hai cái chén, liền cầm áo khoác dày mặc vào cho Dư Ninh, chờ xuất phát.

Ngụy Viễn Chi nhìn hắn khí sắc so với vừa nãy khá hơn nhiều, không tiếp tục kiên trì, chỉ nói là trở về sẽ sẽ phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Dư Dung đáp ứng mà "ừm" một tiếng.

Bọn họ buổi chiều hai giờ mới đến trên núi trượt tuyết, nơi này là bãi trượt tuyết xếp hạng nhất cả nước, bất kể là chất lượng tuyết hay là an toàn đều đứng hàng đầu.

Dư Ninh rất hưng phấn, sau khi đổi quần áo trợt tuyết kiêu ngạo mà cho baba xem, một khắc kia, Dư Dung cảm thấy có lẽ Ngụy Viễn Chi đã dúng, Ninh Ninh nên  tham gia hoạt động bên ngoài nhiều chút, bé rất thích.

Dư Dung không có đi, đang ở bên trong phòng nghỉ chờ. Trong lúc đó cậu lấy điện thoại di động ra xem tin tức, mới nhìn đến tin tức bài báo nội bộ tập đoàn Ngụy thị, chỉ là trên tin tức cũng không thể xác định tin tức là thật hay giả, Dư Dung chỉ có thể chân thực mà biết được Ngụy Viễn Chi hai tháng này trải qua cái gì.

Ngụy Viễn Chi lần đầu tiên trước mặt Dư Dung buông xuống kiêu ngạo tự cao của chính mình, nằm ở trong ngực của cậu giống như đứa trẻ to xác.

Thời điểm hắn ôn nhu, quả thực làm cho Dư Dung không thể tin được mắt của chính mình, hoài nghi hắn đã bị đoạt xá.

Cũng không lâu lắm, Ngụy Viễn Chi liền trở lại, cầm trong tay một bình nước khoáng, hắn mở ra nắp bình, ngửa đầu uống hết, theo động tác nuốt hầu kết trượt lên xuống, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Mà chính hắn lại không có phát hiện, hướng Dư Dung đi tới, "Còn khó chịu không?"

Hắn đến gần Dư Dung mới nhìn rõ mồ hôi trên trán hắn, Ngụy Viễn Chi đổ mồ hôi, ở trong phòng nghỉ ngơi mở máy điều hòa  cởi áσ khoác, lộ ra áo lông cao cổ màu đen bên trong, tôn lên thân hình cao to cường tráng của hắn.

Dư Dung sau khi dời ánh mắt, hỏi hắn, "Ninh Ninh đâu?"

"Đang học cùng huấn luyện viên." Ngụy Viễn Chi ở bên cạnh hắn ngồi xuống, "Yên tâm, có thể bảo đảm Ninh Ninh an toàn."

Dư Dung gật gật đầu, nhưng thực trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng. Ngụy Viễn Chi ở bên cạnh cậu làm cho cậu đứng ngồi không yên, không quá hai phút, Dư Dung đứng lên, "Tôi đi xem bé một chút."

Một cái tay mạnh mẽ nắm chặt cậu, bên ngoài thật lạnh, Ngụy Viễn Chi lo lắng Dư Dung bị gió lạnh càng không thoải mái, vì vậy một lần nữa mặc vào áo khoác, mặc lại trang phục trượt tuyết, "Tôi đi."

Nhìn bóng lưng hắn biến mất ở chỗ rẽ, Dư Dung mới một lần nữa ngồi xuống, Ngụy Viễn Chi uống xong bình nước đặt ở chỗ cũ, Dư Dung đem nó đậy kín.

Cậu lướt điện thoại di động giải khuây, mới nhìn thấy hình ảnh vừa nãy tin tức chưa có đóng lại, phía dưới có mấy cái bài viết liên quan liên tiếp, phần lớn là liên quan tới Ngụy thị, có hai cái là liên quan với Ngụy Viễn Chi.

Dư Dung ngón tay dừng một chút, đem trang web đóng lại. Mà sau một chốc cậu liền hối hận rồi, liên quan tới Ngụy Viễn Chi cậu không biết rõ chút nào, có thể ở trên mạng tra được cái gì.

Ví như, thích gì, lại ghét cái gì.

Cậu không phải muốn hiểu Ngụy Viễn Chi thích cái gì sau đó làm hắn vui lòng, đó là chuyện chỉ tình nhân mới làm, không phải người hầu như cậu có thể làm. Cậu chỉ là muốn để cho mình ở Ngụy gia ngốc cũng được thoải mái một chút, không đến nỗi năm lần bảy lượt chạm đến vảy ngược Ngụy Viễn Chi còn không tự biết.

Nhưng cậu không có tiếp tục tìm trang web kia, Dư Dung thử nghiệm tại tìm tòi gõ ba chữ Ngụy Viễn Chi vào.

Rất nhanh liền nhảy ra rất nhiều tin tức liên quan, cũng có bát quái, Dư Dung lướt xem, lướt rất nhiều trang, mãi đến thời điểm nhìn thấy một cái chuyện cũ năm năm trước, cậu ngây ngẩn cả người, ngón tay khẽ run.

Ngụy Viễn Chi... Đã kết hôn?

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro