Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Buổi chiều Dư Dung khăng khăng phải đi, ở trong phòng làm việc Ngụy Viễn Chi làm cho cậu cả người không thoải mái. Ngụy Viễn Chi ngăn cũng ngăn không được, mặc dù hắn muốn dùng vũ lực đem cậu bắt lại, nhưng trong công ty nhiều người nhìn như vậy, hắn trực tiếp đem người khiêng trở về phòng làm việc của mình thực sự không thích hợp.

Hắn vốn là gọi tài xế đưa Dư Dung trở về, chỉ là từ công ty đến nhà là một đoạn đường không ngắn, tài xế đưa Dư Dung còn phải quay lại, chạng vạng còn phải quay lại nhà trẻ đón Dư Ninh, thực giống đang làm khó người ta, Dư Dung liền không cho tài xế đưa, ở cửa công ty gọi xe trở về.

Ngụy Viễn Chi tự mình đem cậu đưa xuống dưới lầu, khiến cho rất nhiều người bao gồm cả thư ký đều mở rộng tầm mắt.

"Đãi ngộ" như vậy toàn thân Dư Dung đều đang từ chối, cậu hận không thể cùng người này phân rõ giới hạn, tám đời cũng đánh không tới.

Dư Dung trở lại Ngụy gia đã hơn ba giờ, Dư Ninh vẫn chưa tan học, cậu đi phòng ngủ đem quần áo mùa đông của Dư Ninh lấy ra, dự báo thời tiết nói hai ngày nữa có đợt khí lạnh, trẻ nhỏ dễ mắc bệnh nhất.

Làm xong này đó, liền đi trong sân tưới hoa, sửa sang lại chút tạp vật, dọn dẹp phòng, chờ tới khi rảnh rỗi, cũng chỉ mới năm giờ.

Sinh hoạt mỗi ngày của cậu chính là như vậy, thanh nhàn, vô vị. Cậu giống như một sủng vật bị nuôi dưỡng tại Ngụy gia, mỗi ngày chỉ có hai việc có sức sống, đón con trai tan học, cùng chờ Ngụy Viễn Chi về nhà.

Cái sau hoàn toàn không phải cậu tình nguyện, chỉ vì Ngụy Viễn Chi là chủ nhân trong nhà này, hắn khi chưa trở lại, Dư Dung liền không thể an tâm ngủ.

Huống chi hiện tại chăm sóc Ngụy Viễn Chi là công việc của cậu.

Cho dù Dư Dung không muốn thừa nhận, nhưng đây vẫn là sự thật.

Mùa đông trời tối rất nhanh, sáu giờ bên ngoài đã đen thùi, Dư Ninh vẫn chưa về, Dư Dung quấn thêm một cái áo khoác len dày bên ngoài áo sơmi chờ ở cửa.

Đứng không bao lâu đã thấy ánh sáng đèn xe, một chiếc quen xe thuộc dừng lại ngoài cửa biệt thự, Dư Dung nghĩ tài xế đón Dư Ninh trở về, không ngờ là Ngụy Viễn Chi.

Hắn xuống xe, đi ra sau ghế đem Dư Ninh ôm xuống dưới, Dư Ninh đang ngủ, chu miệng nhỏ, nằm nhoài trên bả vai Ngụy Viễn Chi ngủ gật.

Dư Dung không nghĩ tới hắn ngày hôm nay sẽ về sớm như vậy, khoảng thời gian này Ngụy Viễn Chi buổi tối nếu không đến mười một giờ là sẽ không trở về, sau khi trở lại liền đi thư phòng xem văn kiện, thông thường buổi tối hai, ba giờ mới có thể đi ngủ.

Ngụy Viễn Chi cũng không nghĩ đến bên ngoài trời lạnh như thế này, Dư Dung vậy mà đứng ở ngoài cửa chờ.

Hắn ôm Dư Ninh đi tới, bên trong thần sắc mệt mỏi lộ ra chút ý cười, cố ý nói, "Chờ tôi sao?"

Dư Dung cũng không bế Dư Ninh, quay người liền hướng trong phòng đi.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, ba món chính, thêm một món canh. Dư Ninh ngủ được hơn nửa, nghe thấy mùi thơm liền tỉnh, tỉnh rồi mới phát giác mình đã đến nhà, giương cánh tay muốn baba ôm: "Baba ôm..."

Ngụy Viễn Chi không chịu nổi bé dính Dư Dung như vậy, đem bé trực tiếp để xuống ghế trước bàn cơm, "Baba con làm cơm rất mệt, ôm con không nổi."

Dư Ninh nước mắt lưng tròng, tâm lý vừa oan ức vừa đau lòng baba, bé muốn nói chút chuyện để cho baba vui vẻ, vì vậy nói: "Baba, hôm nay là Ngụy thúc thúc đón con tan học, cô giáo còn nói Ninh Ninh và Ngụy thúc thúc rất giống nhau!"

Bé vốn muốn đùa cho Dư Dung vui vẻ, Dư Dung nghe xong lại ngây ngẩn cả người.

Kỳ thực chính cậu cũng phát hiện, Ninh Ninh ngũ quan dung mạo rất đoan chính, mặt mày bên trong mang theo quý khí, ngay cả cô giáo cũng đã nói như vậy, nói Ninh Ninh vừa nhìn bộ dạng là biết đứa nhỏ gia đình giàu có, có lần còn cho rằng mẹ Dư Ninh là tiểu thư nhà giàu.

Chỉ có trong lòng Dư Dung là rõ ràng, nhà bọn họ cũng không giàu có, thậm chí có thể dùng nghèo khó để hình dung, đến đại học cậu còn dựa vào học bổng, dùng học bổng để khỏi đóng học phí đắt đỏ, trên người cậu nơi nào có nửa điểm bộ dáng gia đình giàu có.

Về điểm này, Dư Ninh xác thực không có di truyền từ cậu nửa phần.

Ngụy Viễn Chi không phát hiện Dư Dung không đúng, chỉ xem như ngày hôm nay quá mệt mỏi, chỉ tự mình nghĩ thầm: Dư Ninh cái bánh trôi này nơi nào cùng mình giống nhau chứ? Không chỉ lớn lên trắng trắng mềm mềm, lời nói thốt lên cũng là tinh tế nhu nhu, Ngụy Viễn Chi khi còn nhỏ đã không phải như vậy, lúc hắn lớn như vậy đã học nhu đạo cùng kĩ thuật cưỡi ngựa.

Nghĩ tới đây, hắn hướng Dư Dung nói, "Cậu nên cho Ninh Ninh đi học mấy lớp học thêm."

Dư Dung gắp một con tôm đã lột vỏ bỏ vào trong bát Dư Ninh, "Nhà trẻ có lớp vẽ và lớp đàn dương cầm."

Vẽ cùng dương cầm...

Ngụy Viễn Chi cuối cùng cũng coi như biết được Dư Ninh tại sao trắng mịn như vậy, chỉ sợ bé ngoại trừ ở trong sân chạy một chút ở ngoài không có tham gia qua bất kỳ hoạt động ngoài trời nào, hắn cho là Dư Ninh cần phải thường xuyên ra bên ngoài vận động.

"Nó là bé trai, cần phải tham gia nhiều hoạt động như kĩ thuật cưỡi ngựa hoặc là đấu kiếm." Hắn đề nghị, "Dương cầm với vẽ cũng được, nhưng mà trọng điểm có chút không giống nhau, hai cái đó là bồi dưỡng khí chất..."

"Bé mới bốn tuổi!" Dư Dung đánh gãy lời hắn, cậu không phải là không có nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng Ninh Ninh còn nhỏ như thế, Dư Dung không muốn để cho trên người bé có áp lực quá lớn, huống hồ ba con hai người thời gian bên nhau cũng đã không nhiều.

Dư Ninh sững sờ mở to đôi mắt như nước trong veo nhìn hai người, bé không biết kĩ thuật cưỡi ngựa với đấu kiếm là cái gì, nhưng mà bé không muốn để cho baba cùng thúc thúc cãi nhau, "Không muốn cãi nhau... Ninh Ninh rất thích lớp dương cầm a..."

Dư Dung đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn làm gì cùng Ngụy Viễn Chi thảo luận cái vấn đề này, nghe giống như là hai vợ chồng cãi nhau bởi vì lót đường tương lai cho con cái.

Hai người tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này, vì vậy đồng thời im lặng không lên tiếng, ngừng chiến tranh.

Ăn cơm tối xong, Ngụy Viễn Chi lên thư phòng tầng ba, Dư Dung thu thập bát đũa, Dư Ninh ở trong phòng khách đâm ngón tay út lên đàn dương cầm. Cây dương cầm kia đã rất nhiều năm, là Ngụy Viễn Chi khi còn bé đã dùng qua, hôm nay hắn lần đầu tiên cho phép Dư Ninh đàn.

Dư Ninh đàn không thuần thục, chỉ có thể đàn bài ngôi sao nhỏ, giai điệu vẫn là loạn thành một đống, cũng may thư phòng cách âm không tồi, nếu không phỏng chừng Ngụy Viễn Chi sợ phiền lập tức gọi người đến đem bộ dương cầm này đi xử lý cho xong.

Dư Dung cũng rất có kiên trì, cậu không hiểu dương cầm, nhưng vì dạy con trai, như trước dùng video internet từng bước từng bước dạy bé, nhưng xu cà na là đến lúc Dư Ninh đi ngủ, bé vẫn như trước đàn không lưu loát.

Hết cách rồi, bé tay nhỏ như vậy, hai âm thanh nối liền đều rất khó khăn.

Dư Dung chẳng hề cầu Dư Ninh sau này có bao nhiêu thành tựu, cậu chỉ hy vọng con trai có thể vui vẻ là được rồi, không giống như cậu vậy.

Dư Dung dụ dỗ con trai ngủ, giúp bé nhét góc chăn cẩn thận mới rời khỏi. Thư phòng đèn vẫn sáng như trước, Ngụy Viễn Chi vẫn ở chỗ cũ bận rộn.

Cậu không dám đi quấy rối, cũng không tiếp tục chuẩn bị trà an thần cho Ngụy Viễn Chi làm gì, lần trước cậu nhịn rất lâu mới làm người tốt một lần, cuối cùng không phải là vẫn phải đổ đi sau.

Dư Dung trở về phòng của mình, tắm xong nằm xuống. Cậu gần đây không biết làm sao, rất dễ mệt, lại ăn không ngon, cũng biến thành càng ngày càng buồn ngủ, cơ hồ vừa dính vào gối đã có thể ngủ.

Ngày hôm nay cũng vậy.

Không biết ngủ bao lâu, cửa bị người từ bên ngoài mở ra, có gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, rất nhanh lại bị đóng lại. Dư Dung cảm giác được một thân hình cao lớn đặt ở trên người mình, cằm ở trên ngực hắn cọ a cọ, không nói một câu, chỉ là ôm cậu cọ loạn toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro