Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Sau một tiếng rưỡi, tài xế dừng xe ở dưới lầu tập đoàn Ngụy thị. Dư Dung xuống xe, trong tay cầm theo hộp giữ nhiệt.

Cậu định là cho tài xế đem hộp cơm mang vào, nhưng đối phương kiên trì bảo cậu tự mình đưa đến. Dư Dung biết rõ hắn khó xử, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Cậu ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt, rõ ràng chưa có tới, lại cảm thấy nhìn rất quen mắt, Dư Dung không nhớ ra được, đại khái là từng thấy ở trên áp phích quảng cáo đi.

Phòng làm việc Ngụy Viễn Chi ở tầng hai mươi bốn, có tầm nhìn vô cùng tốt, đứng ở bên cửa sổ sát đất có thể nhìn được hơn một nửa trung tâm thành phố.

Tài xế lại lái xe trở về nhà để xe dưới hầm, Dư Dung từ trong thang máy đi ra, trong công ty không ai nhận ra cậu, đúng như dự đoán bị ngăn lại trước quầy lễ tân.

Trong nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn là từ chối người bên ngoài ngàn dặm: "Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?"

"Không có." Dư Dung đối đối phương liếc mắt một cái, không cho cậu đi vào chính là hợp ý cậu, vì vậy đem hộp giữ nhiệt trong tay đặt lên bàn, "Bữa của trưa Ngụy tổng, nhờ cô đưa lên."

Cô gái lễ tân sững sờ mà nhìn nam nhân trước mắt, tiểu soái ca giao thức ăn tuấn mỹ như thế là có thật sao?

Bất quá rất nhanh cô loại bỏ ý nghĩ này của mình, người trước mắt trắng trắng gầy gầy, bên trong áo khoác là cổ áo sơ mi gài chặt chẽ, bên trong tùy ý nhưng không mất ôn nhu, làm sao có thể là nhân viên giao thức ăn mỗi ngày phơi nắng phơi gió bên ngoài.

Cô làm ở bộ phận lễ tân Ngụy thị hai năm qua, gặp qua rất nhiều rất nhiều người tìm đến Ngụy tổng, bất luận nam nữ, thanh thuần xinh đẹp, bất quá chỉ cần không có hẹn trước đều sẽ bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

"Ngài là tìm đến Ngụy tổng sao?" Cô gái lễ tân lớn gan suy đoán, "Có hẹn trước mới có thể đi vào."

Dư Dung tùy ý kéo ống tay áo, "Tôi không đi vào, tôi chỉ là tới đưa cơm."

Dứt lời, cậu liền quay người ý tứ phải đi.

Trực giác cô gái lễ tân rất chuẩn, người trước mắt không giống như  bình thường, nhanh chóng giữ cậu lại, lại một bên vội vàng mà gọi điện thoại cho văn phòng tổng tài.

Điện thoại là thư ký nhận, nói Ngụy Viễn Chi đang họp. Cô gái lễ tân nói đúng sự thật cho Dư Dung, cũng nói rằng: "Ngài có thể ở bên này ngồi chờ mấy phút."

Chờ cái gì? Chờ Ngụy Viễn Chi họp xong cùng nhau ăn cơm sao? Cậu cũng không muốn.

"Không cần, tôi đây liền đi."

Dư Dung lấy điện thoại di động nhắn cho Ngụy Viễn Chi một tin, nói mình đem bữa trưa để ở quầy lễ tân, đang muốn quay người, bên kia cơ hồ là giây sau liền hồi âm, chỉ có hai chữ: Lên đây.

Dư Dung không biết mình uống lộn thuốc gì mới có thể nhắn cái tin kia cho Ngụy Viễn Chi, cậu cảm thấy chính mình một giây vừa nãy có thể là bị ngốc đi. Đi bây giờ phỏng chừng ra cửa bảo an sẽ lập tức đem cậu ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động đưa ra cho cô gái lễ tân xem.

Tâm lý cô gái lễ tân âm thầm khen ngợi chính mình mắt sáng như sao, đồng thời vui vẻ cho đi.

Lần này Dư Dung đi vào không ai dám cản, thời điểm đến cửa phòng làm việc Ngụy Viễn Chi, một nữ nhân đạp giày cao gót đi tới, khuôn mặt tươi cười đón tiếp, "Ngụy tổng vẫn còn đang họp, bảo ngài đến phòng làm việc chờ."

Dư Dung liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ rưỡi, có chút ngạc nhiên, "Công ty của các cô đều mở họp giữa trưa sao?"

Ngữ khí của cậu rất bình thản, thêm vào làm người tương đối lạnh lùng, cũng không thích cười, lúc này cũng không có ý không vui, nhưng thư ký nghe ra có mấy phần ý tứ oán giận.

Người trước mắt nhìn có chút quen mắt, làm cho cô cho rằng đứng ở trước mặt mình chính là đại minh tinh nào đó. Cô nỗ lực lục lại trong đầu, nhưng cô ở Ngụy thị này sáu năm gặp quá nhiều quá nhiều người, trong đó không thiếu xinh đẹp như vậy, này khiến cô nhất thời rất khó nhớ ra được.

Cô không cùng Dư Dung giải thích đây là hội nghị khẩn cấp, cùng với tình cảnh Ngụy thị bây giờ rất gian nan, đi theo Ngụy Viễn Chi bên người nhiều năm như vậy, cô đã rõ ràng lời nào nên nói lời nào không nên nói.

Dư Dung không nói gì nữa, chỉ đi văn phòng ngồi chờ. Phòng làm việc Ngụy Viễn Chi rất lớn, bên trong văn phòng ngoại trừ bàn làm việc còn có hai cái ghế sô pha, mặt trên còn có một cái áo khoác của Ngụy Viễn Chi.

Dư Dung đứng bên ngoài hồi lâu, không khách khí trực tiếp ngồi xuống. Cậu đánh giá trang trí bốn phía, còn có cửa sổ sát đất vô cùng lớn, ở trong ký ức của cậu, đi ra khỏi tòa nhà này đi qua hai con đường ở đó một quảng trường, mà chẳng biết vì sao, cậu lại đối với nơi này hết sức quen thuộc.

Giống như lúc trước đã từng đến.

Vừa nãy không cần bất cứ người nào chỉ đường, cũng không có bất kỳ sự phân vân tìm kiếm nào, cậu theo bản năng đi hướng phòng làm việc Ngụy Viễn Chi. Giống như đã biết phòng làm việc của hắn là ở chỗ nào.

Rất kỳ quái.

Cậu nghĩ đến nhập thần, ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy. Ngụy Viễn Chi vừa bước vào liền thấy Dư Dung ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người, sững sờ, cau mày, còn có mấy phần đáng yêu lúc thường không có.

Ngụy Viễn Chi đến gần, đem cậu kéo qua ôm ôm lấy hướng trên mặt hôn một cái, "Nhập thần như thế? Nghĩ gì thế."

Dư Dung sợ hết hồn, vội vã đẩy hắn, tránh đi rất xa ghét bỏ mà lau mặt tẩy đi dấu vết ngụm nước bọt, ngữ khí hung dữ, "Tránh xa một chút!"

Ngụy Viễn Chi Không nghe, lại nhích gần thêm khoảng chừng còn mười centi thì ngừng lại, mới mỏi mệt dựa cả người vào trên ghế sô pha, xoa mi tâm.

Dư Dung thấy hắn mệt như vậy, liền cảm thấy ngữ khí mình vừa nãy hơi nặng, nhưng cậu không thể hạ mặt xuống xin lỗi Ngụy Viễn Chi, chỉ có thể cứng rắn nói sang chuyện khác, đứng lên chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn, "Nhanh ăn đi."

Ngụy Viễn Chi cười cười, bận rộn một buổi sáng, đúng là đói bụng thật, mở ra hộp cơm bay ra mùi thơm, càng làm cho người muốn ăn thèm hơn.

Chỉ là hắn nhìn một chút, liền nhíu mày, "Làm sao chỉ có một phần?"

Dư Dung mấy ngày nay không thấy ngon miệng, ăn rất ít, nói dối: "Tôi ăn rồi."

Ngụy Viễn Chi không tin, nắm eo cậu đem người kéo về sau, Dư Dung không phòng bị đặt mông ngồi ở trên đùi hắn. Ngụy Viễn Chi bàn tay to ở trên eo cậu trượt lên xuống thăm dò. Bụng Dư Dung như trước xẹp lép, Ngụy Viễn Chi dán vào lỗ tai của cậu nói, "Gạt tôi?"

Dư Dung vốn là không biết nói dối, nói một lần nói dối đã là việc khó, bây giờ còn bị người trước mắt vạch trần càng lúng túng không thôi, tức giận đến muốn đứng bật dậy, "Không muốn ăn không được sao?"

Cậu muốn đứng lên, Ngụy Viễn Chi lại ôm không tha, Dư Dung bị ép ngồi ở trên đùi hắn, cái tư thế này cho dù nhìn từ góc độ nào đều khiến cho người ta suy nghĩ viển vông.

"Anh có thể buông tôi ra không... ?"

Ngụy Viễn Chi lưu manh giống như chơi xấu, "Không thể."

"..."

Vẫn là thư ký tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí lúng túng này, cô đến cùng Ngụy Viễn Chi xác nhận lịch trình buổi chiều, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dư Dung hoảng loạn mà từ trên người Ngụy Viễn Chi đứng lên, áo sơmi còn có chút nhăn nhúm không chỉnh tề, ý niệm cầu sinh làm cho cô vội vã dời đi ánh mắt.

"Ngụy, Ngụy tổng... có muốn thay đổi lịch trình không?"

Mắt Ngụy Viễn Chi từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người Dư Dung, hắn thích nhìn thấy cậu quẫn bách, mặt đỏ, ngượng ngùng, thậm chí là tức giận.

Hắn biết tính tình Dư Dung như vậy là người vĩnh viễn không thể thật sự nổi nóng, cho nên hắn mới có thể được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, Dư Dung nhiều nhất là tức giận sẽ mắng hắn hai câu.

Mắng hắn hắn mới không thèm để ý đến.
Đơn giản chính là bị hắn nhấc lên hai chân mạnh mẽ đỉnh vào thời điểm đó chỉ có thể ngậm lấy nước mắt cắn răng mắng hắn hai câu khốn nạn, Dư Dung vĩnh viễn cũng không biết càng như vậy càng có thể kích thích dục vọng của hắn.

Thư ký nơm nớp lo sợ, "Ngụy tổng?"

"Không có gì muốn thay đổi." Ngụy Viễn Chi nhàn nhạt nói.

Nghe xong câu này, thư ký nhanh chóng chuồn.

Một phần bữa trưa cuối cùng vẫn là hai người cùng ăn, Dư Dung không ăn Ngụy Viễn Chi liền uy hiếp cậu, nói không ăn liền mỗi ngày đều bảo Dư Dung đến đưa cơm.

Dư Dung cũng không muốn mỗi ngày hướng công ty hắn thật xa đi một chuyến, ở trong ánh mắt khác thường của mọi người đi tới phòng làm việc Ngụy Viễn Chi, sau đó sẽ ở bên trong bị Ngụy Viễn Chi hiếp đáp.

Ăn cơm xong, Dư Dung cho là hắn muốn nghỉ trưa một chút, lại thấy Ngụy Viễn Chi liền ngồi ở trước bàn làm việc, nắm mi tâm, "Đi dưới lầu mua cho tôi ly cà phê."

Đưa cơm cũng là cậu, mua cà phê cũng là cậu, ít đi hắn thì bên người Ngụy Viễn Chi sẽ không có người sao?

Dư Dung: "Anh không có trợ lý sao?"

Nói tới đây, Ngụy Viễn Chi sắc mặt hơi đổi một chút, bất quá ngữ khí như trước bình tĩnh, ấn nút gọi trợ lý "Vào đây."

Hắn nhìn lên thư ký vừa nãy thuận tiện đưa văn kiện tới, thời kì đặc thù mỗi một người đều không thể thả lỏng, những lão gia hỏa kia đang muốn tìm nhược điểm của hắn, Ngụy Viễn Chi chỉ có thể cẩn thận lại càng cẩn thận, không thể cho bất luận người nào có cơ hội xuống tay.

Dư Dung thấy hắn vậy mà sắc mặt đen thùi, còn không chịu nghỉ ngơi, phải dựa vào cà phê nâng cao tinh thần, "Giấc ngủ trưa mười phút đều so với uống một chén cà phê hữu hiệu nhiều lắm."

Ngụy Viễn Chi giương mắt nhìn cậu, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Không có thời gian."

Vậy mà có thời gian bỏ ra cùng cậu ăn cơm trưa.

Dư Dung không hiểu, dưới cái nhìn của cậu Ngụy Viễn Chi hoàn toàn đanh lẫn lộn đầu đuôi, "Xuống lầu mua ly cà phê cũng phải mười mấy phút, anh cũng có thể ngủ một giấc ngủ ngắn?"

"Dư Dung?" Ngụy Viễn Chi cười đánh giá cậu, "Cậu đang quan tâm tôi."

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Dư Dung sau đó liếc mắt không nhìn hắn, phản ứng có chút kích động, "Đừng nói lung tung!"

Ngụy Viễn Chi đứng lên, đi tới trước mặt cậu, "Có cái gì không dám thừa nhận, hả?"

Dư Dung không lên tiếng.

Ngụy Viễn Chi tự mình ở trên ghế sô pha ngồi xuống, ôm lấy cánh tay, hướng Dư Dung nói, "Lại đây ngồi."

Dư Dung quỷ thần xui khiến đi tới, ở trên ghế sô pha ngồi xuống.

Ngụy Viễn Chi hài lòng ngáp một cái, hướng bên cạnh nằm xuống, gối lên trên đùi Dư Dung, cứ như vậy nhắm hai mắt lại ngủ.

Dư Dung nhìn hắn nhíu chặt mi tâm, ngón tay nhịn không được áp lên, nhẹ nhàng xoa ấn. Cậu trước đây học qua một ít thủ pháp xoa bóp, không nghĩ tới lần đầu tiên dùng vậy mà là trên người Ngụy Viễn Chi.

Thủ pháp mềm nhẹ ung dung mà xoa mi tâm, lại tới huyệt thái dương, Ngụy Viễn Chi buông lỏng không ít, lúc này nhắm hai mắt ở trong mơ cười trộm.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro