Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngụy Viễn Chi này ngủ một giấc này đúng là ngon vô cùng.

Hắn lấy Dư Dung làm gối ôm, nghe mùi thơm ngát nhàn nhạt như hương an thần, cánh tay khoát lên trên người của đối phương, trong mơ còn không quên chiếm tiện nghi.

Chỉ là đáng thương cho Dư Dung, một buổi tối động cũng không dám động một chút, dùng tư thế cứng ngắc chịu đựng một đêm, ngày hôm sau eo đã mỏi nhừ.

Ngụy Viễn Chi ngủ ngon giấc, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, quét sạch mấy ngày uể oải chán chường trước đây. Lúc hắn tỉnh lại Dư Dung còn đang ngủ, trên người đắp một cái chăn mỏng, lỗ tai có chút hồng. Ngụy Viễn Chi cho là cậu đêm qua bị nhiễm lạnh phát sốt, lấy tay sờ sờ trán, nhiệt độ vẫn bình thường.

Ngụy Viễn Chi đầu chếch xuống gối ở trên cánh tay, đánh giá nam nhân xinh đẹp trước mắt này. Dư Dung da dẻ trắng vô cùng, cũng không phải là loại trắng bệnh trạng, trong trắng nhưng vẫn lộ ra huyết sắc, khiến người nhìn thoạt như là phủ một tầng lụa đào.

Rõ ràng thoạt nhìn cùng người bình thường không có gì khác nhau, ai có thể nghĩ đến trong xương cậu vậy lại tao*(damdang) đến thế.

Ngụy Viễn Chi không khỏi cười rộ lên, nghĩ đến đêm cắm trại cạnh biển đó, hắn muốn Dư Dung nhiều lần, mỗi lần đều đem đồ vật rót vào thật sâu, thậm chí xuyên đến địa phương khiến cho Dư Dung meo meo khóc lên.

Nơi đó là nơi tiêu hồn thực cốt, Ngụy Viễn Chi vốn muốn hưởng thụ thêm một phen, nhưng bởi vì Dư Dung mỗi lần đều vô cùng đau đớn, làm cho Ngụy Viễn Chi không dám tùy tiện thâm nhập.

Hắn theo bản năng nhìn về phía bụng dưới Dư Dung, vị trí vết sẹo kia cùng thông tin Ngụy Viễn Chi ở trên mạng tìm hiểu vị trí sinh mổ (c-section) cơ bản là giống nhau, hắn cũng hỏi qua bác sĩ Trương, vị trí kia không thể làm cái phẫu thuật nào khác hơn.

Cho nên Dư Ninh, khả năng thật sự là Dư Dung sinh.

Mà Ngụy Viễn Chi điều tra không được bất kỳ bệnh án nào, cho dù là phòng khám nhỏ hắn cũng cho người đi thăm dò, nhưng thật đáng tiếc, đều không có bệnh án của Dư Dung.

Ngẫm lại cái này cũng là hợp tình hợp lý, một đại nam nhân có thai, làm sao có khả năng quang minh chính đại đi bệnh viện hoặc phòng khám?

Như vậy Dư Ninh là thế nào sinh ra. Ngụy Viễn Chi không dám tưởng tượng.

Càng làm cho Ngụy Viễn Chi gấp gáp muốn biết chính là, Dư Ninh rốt cuộc là con trai của Dư Dung cùng người đàn ông nào?

Hắn không tự chủ tựa đầu chuyển qua bụng Dư Dung, lỗ tai cách chăn mỏng dán vào vết sẹo kia của cậu. Ngụy Viễn Chi không thể tin được nơi này đã từng thai nghén qua một sinh mệnh.

Lý thuyết sinh lý lưỡng tính dị dạng cũng không dễ dàng thụ thai, mà không dễ dàng cũng không có nghĩa là không thể, làm thêm mấy lần chắc sẽ có, huống chi hắn mỗi lần đều sẽ bức bách Dư Dung để cho miệng nhỏ mặt sau đem đồ vật của hắn toàn bộ ăn vào.

Chỉ là hiện tại, bụng dưới Dư Dung bằng phẳng, tựa hồ cũng không có dấu hiệu có thai.

"Anh đang làm gì?"

Ngụy Viễn Chi còn muốn đưa bàn tay đặt lên sờ một cái, lại không phát hiện Dư Dung đã tỉnh rồi, khẽ nhíu lông mày lại, nhìn trong ánh mắt của cậu có mấy phần nghi hoặc, còn có mấy phần quái dị.

Ngụy Viễn Chi cười cười, tựa đầu từ trên người cậu nhích sang, nhìn Dư Dung mới vừa tỉnh ngủ còn có chút ngốc ngốc, hỏi cậu, "Vết sẹo trên bụng làm sao mà có?"

Dư Dung sững sờ, không biết mới sáng sớm Ngụy Viễn Chi hỏi vấn đề thế này làm cái gì, tùy ý nói qua loa quá khứ: "Làm phẫu thuật lưu lại."

Ngụy Viễn Chi truy hỏi, thần tình nghiêm túc, "Phẫu thuật gì?"

Dư Dung hạ mắt xuống, kỳ thực chính cậu cũng không biết, vết sẹo kia đã rất nhạt, nhợt nhạt lại dữ tợn mà bò ngang trên bụng của cậu, nhìn bộ dạng khẳng định thời gian đã bốn, năm năm.

Sau trận đuối nước lần trước, trong đầu cậu đã không còn nhớ rõ, quên mất rất nhiều chuyện, ngay cả làm phẫu thuật gì cũng không nhớ rõ.

"Không nhớ rõ, anh xuống nhanh đi!"

Cùng Ngụy Viễn Chi cùng giường cùng gối một đêm đúng là hoang đường, vừa mở mắt ra còn nhìn thấy nam nhân quái dị mà kề sát ở trên bụng mình, Dư Dung quả thực cảm thấy thế giới này điên rồi.

Mà Ngụy Viễn Chi cũng không có bé ngoan lăn xuống giường, vạt áo tắm trước ngực hắn tản ra, lộ ra mảng lớn lồng ngực màu lúa mạch, vừa cứng rắn lại mạnh mẽ. Dư Dung theo bản năng mở to mắt nhìn.

Ngụy Viễn Chi nhìn thấy bên tai cậu hiện ra màu hồng khả nghi, rõ ràng dưới thân hắn dâm đãng như vậy, bây giờ lại dễ dàng xấu hổ, không tránh khỏi có chút buồn cười.

Dư Dung không thèm để ý hắn, chính mình nắm chặt áo ngủ.

Ngụy Viễn Chi nhích qua ôm cậu, Dư Dung còn đang cúi đầu cột lại dây lưng bên hông, không phòng bị, theo bản năng "A" một tiếng, rơi vào trong tai Ngụy Viễn Chi  giống như bùng lên dục hỏa.

"Tôi lúc nãy nghĩ..." Ngụy Viễn Chi ôm lấy cậu, lại đi liếm vành tai cậu, "Có muốn làm vận động buổi sáng không."

Sửng sốt vài giây Dư Dung mới hiểu được vận động buổi sáng mà hắn nói là chỉ cái gì, cậu liền biết Ngụy Viễn Chi không có một phút nào mang theo ý tốt, ngượng ngùng mà nhấc chân lên đem hắn từ trên giường đạp xuống, "Cút ra ngoài!"

Dư Dung tuy rằng một buổi tối cứng đơ không dám lộn xộn, mà ban đêm trước sau không tỉnh, ngủ cũng xem như an ổn.

Nếu như bên cạnh không có lời của người kia, cậu tin tưởng còn có thể mơ một giấc mơ đẹp.

Hắn xuống lầu chuẩn bị sớm một chút, mới nhớ tới trong phòng bếp còn có trà an thần đêm qua còn lại, đáng tiếc mà đổ đi. Lần sau sẽ không bao giờ chuẩn bị, người kia cũng không uống, lãng phí lòng tốt của cậu một cách vô ích.

Cậu nướng bánh mì, hâm nóng sữa bò, cắt hoa quả, vừa đem ba phần bữa sáng chuẩn bị xong, liền nghe âm thanh Dư Ninh bạch bạch bạch xuống lầu, ở trên cầu thang gọi baba.

Dư Ninh mặc áo ngủ lông xù xù như mèo nhỏ, trên đầu còn có quả cầu lông đáng yêu nho nhỏ rung động, tỉnh tỉnh mê mê mà dụi mắt, đưa tay ra muốn Dư Dung ôm.

Dư Dung dẫn bé trước về phòng đổi quần áo, mới nắm tay bé dắt xuống lầu. Ngụy Viễn Chi đã ngồi ở trên bàn ăn, miệng lớn cắn bánh mì.

Dư Ninh dụi mắt, khéo léo gọi hắn Ngụy thúc thúc chào buổi sáng.

Ngụy Viễn Chi mơ hồ không rõ đáp một tiếng.

Dư Dung ngồi xuống, lấy đồ ăn cho Dư Ninh, bàn tay nhỏ bé thịt đô đô của Dư Ninh hợp lại, ở trong lòng yên lặng cầu khẩn mang theo tha thiết mong chờ, nhưng baba vẫn là đem hai trái anh đào đặt ở trong khay của mình.

Dư Ninh dẹt dẹt miệng, tội nghiệp nhìn Dư Dung: "Không ăn anh đào."

Dư Dung biết bé rất kén ăn, mà trẻ nhỏ rất dễ bị dinh dưỡng không cân đối, "Không thể kiêng ăn."

Dư Ninh nắm bánh mì trong tay, đầu lắc như trống bỏi, "Ninh Ninh không thích ăn."

Dư Dung không nghĩ quá mức dung túng bé: "Chỉ ăn một cái."

Dư Ninh cò kè mặc cả, bày tay nhỏ lắc lắc ra vẻ từ chối, "Ninh Ninh một cái cũng không cần, anh đào đáng yêu như thế, không muốn ăn nó, có được hay không ba ba..."

Dư Dung vừa tức vừa thấy buồn cười.

Ngụy Viễn Chi nhìn anh đào trong khay mình, tiếp tục nghe cha con hai người nói chuyện, cười rộ lên, "Trẻ con kén ăn rất bình thường, lại nói tôi cũng không thích ăn anh đào, lần sau mua một phần cậu ăn là đủ rồi."

Dư Ninh lập tức tán đồng gật gật đầu, trong thanh âm lộ ra tính trẻ con, "Được nha."

Dư Dung: "..."

Ăn xong điểm tâm, Ngụy Viễn Chi đi công ty, tiện đường đem Dư Ninh dẫn tới nhà trẻ, miễn cho Dư Dung lại phải đi một chuyến.

Dư Ninh đã rất quen với hắn, rất nghe lời của hắn.

Dư Dung cơ bản nhàn rỗi, nhưng hắn hiện tại vẫn là người hầu Ngụy gia, không có cách nào lại đi tìm công việc khác nữa, thời gian trống chỉ có thể ổ ở trong sân đọc sách giết thời gian.

Sắp trưa, điện thoại di động ở một bên vang lên, là Ngụy Viễn Chi.

Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ uể oải, có thể là buổi sáng dự hội nghị, cổ họng có chút khàn, "Ăn cơm chưa?"

Dư Dung nhíu mày, Ngụy Viễn Chi rất ít khi gọi điện thoại cho cậu như thế này, "Không có."

Hiện tại dì Tôn cùng Ngụy Thiệu Nguyên đều đi, Ngụy Viễn Chi cùng Dư Ninh buổi trưa đều không ở nhà, Dư Dung một người liền lười làm cơm, đói bụng liền tìm trong tủ lạnh một ít thứ lấp đầy bụng.

Ngụy Viễn Chi nói, "Vậy cậu chuẩn bị hai phần cơm trưa, một lát tôi bảo tài xế đi đón cậu."

Dư Dung không rõ, "Làm cái gì?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận cười, "Đương nhiên là cùng tôi ăn cơm a."

"..."

Dư Dung tức giận đến muốn cúp điện thoại, công ty Ngụy Viễn Chi cũng không tính gần, vì cái gì bữa trưa còn muốn cho tài xế cố ý đi một chuyến? Cậu nhớ không lầm, xung quanh Ngụy thị chính là quảng trường, không có gì là không mua được.

Hắn đang muốn mở miệng, Ngụy Viễn Chi liền cúp điện thoại.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro