Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngụy Thiệu Nguyên ở nhà ở gần nửa tháng mới đi. Ngày ông đi Dư Dung muốn ra sân bay tiễn, Ngụy Thiệu Nguyên khoát khoát tay, không để cho cậu đi.

Ông cùng với Dư Dung không tính thân thiết, mà lại cùng Dư Ninh cực kì thân, thời điểm ông đi đem Dư Ninh ôm trên người mình, không nỡ buông ra.

Ông đối Dư Ninh tốt, Dư Ninh cũng không nỡ xa ông, chờ Ngụy Thiệu Nguyên đi, bé còn hỏi Dư Dung: "Ba ba, Ngụy gia gia tại sao phải đi?"

Dư Dung giương mắt nhìn Ngụy Viễn Chi một chút, hắn trước sau mặt lạnh, thời điểm Ngụy Thiệu Nguyên lên xe rời đi cũng không đi ra ngoài tiễn một chút.

Dư Dung nói: "Ngụy gia gia muốn ra nước ngoài dưỡng bệnh, chờ thân thể dưỡng tốt sẽ trở về."

Dư Ninh thanh âm vang lên còn vương giọng mũi, trẻ con không hiểu che giấu tâm tình, thoạt nhìn rất khó vượt qua, tha thiết mong chờ rơi lệ: "Ngụy gia gia bị bệnh nha..."

Ngụy Viễn Chi nhàn nhạt liếc Dư Ninh một cái, nhức đầu, trẻ con quả nhiên là líu ra líu ríu, phiền phức chết rồi.

Dư Dung thời gian dài ở Ngụy gia, đã học được nghe lời đoán ý, Ngụy Viễn Chi cùng Ngụy Thiệu Nguyên quan hệ vô cùng hỏng bét, chỉ cần ở trước mặt hắn nhắc đến người này, sắc mặt của hắn đều vô cùng doạ người.

Dư Dung hoài nghi hắn một giây sau sẽ nổi giận.

Mà Ngụy Viễn Chi chỉ là đứng lên, sắc mặt tuy rằng rất kém, mà cũng không có phát hỏa. Hắn sửa sang lại góc áo bị ngồi nhăn, quyết định không cùng trẻ con so đo.

Ngụy Thiệu Nguyên vừa đi, Dư Dung thành một nửa người không có việc gì làm. Tuy rằng cậu vẫn mỗi ngày làm cơm tưới hoa, quản lý chuyện trong nhà, nhưng dù sao công việc nguyên bản của cậu là chăm sóc Ngụy Thiệu Nguyên, bởi vậy hiện tại khoảng thời gian trống hơn phân nửa.

Cậu không biết tại sao Ngụy Thiệu Nguyên muốn cho cậu lưu lại Ngụy gia.

Là bởi vì hợp đồng chưa hết hạn sao?

Còn bảo cậu chăm sóc Ngụy Viễn Chi? Ngụy Viễn Chi nhìn xem bộ dáng không có nửa điểm cần người chiếu cố.

Mấy ngày nay Ngụy Viễn Chi trở về đến nhà rất muộn, thường là mười một mười hai giờ mới có thể nghe thấy tiếng xe của hắn.

Ban đêm rất yên tĩnh, thanh âm kia rơi vào trong tai Dư Dung như là đồng hồ báo thức, luôn có thể làm cho cậu từ trong mộng tỉnh lại.

Cậu như thường lệ khoác thêm áo, mang dép xuống lầu, đi phòng bếp chuẩn bị rót một chén trà an thần.

Ngụy Viễn Chi đã vào, thấy nhà bếp đèn vẫn còn sáng, liền biết là Dư Dung còn chưa ngủ. Có lẽ là đang chờ hắn, có lẽ là không phải.

Hắn đi tới từ phía sau lưng ôm lấy Dư Dung, mỏi mệt nhắm hai mắt dùng cằm vuốt ve hõm cổ mềm mại của đối phương. trên người Dư Dung tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, Ngụy Viễn Chi cảm giác giống như có hiệu quả an thần.

Ly trà trong tay Dư Dung run lên, suýt nữa đổ.

Cậu muốn di chuyển thân thể đi chỗ khác, lại bị Ngụy Viễn Chi ôm càng chặt hơn: "Đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một lát."

Dư Dung từ trong ánh sáng kim loại phòng bếp phản chiếu có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Viễn Chi mang theo nét uể oải, ngày thường là người tuyệt tình như vậy lúc này giống như nhiều hơn mấy phần ôn nhu.

Từ sau lần kia đi du lịch về, giữa bọn họ thật giống có cái gì không còn giống như lúc đầu, là nơi nào không giống nhau Dư Dung cũng nói không nói rõ ràng được.

Dư Dung thả tay xuống cầm chắc ly trà: "Rất mệt?"

Ngụy Viễn Chi tựa hồ ôm cậu cũng sắp ngủ, từ trong lỗ mũi hừ một cái "Ừ".

Mấy người chú bác Ngụy gia ở trong bóng tối phá hoại, Ngụy Viễn Chi vẫn luôn tín nhiệm trợ lý lại bán đứng cơ mật công ty bị lộ ra, tài chính ngay sau đó xảy ra vấn đề, thị trường chứng khoán Ngụy thị từ một tuần trước liền bắt đầu với biên độ nhỏ mà tụt xuống, nội bộ công ty nguy cơ trùng trùng.

Ngụy Viễn Chi nhất định phải tàn nhẫn quyết tâm dứt khoát hẳn hoi mà chỉnh đốn và cải cách, Ngụy thị mới có thể tiêu diệt mấy cái lão già, sau đó ổn định lại.

Dư Dung bị hắn ôm không có cách nào nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn nói: "Ngày mai tôi bảo bác sĩ Trương khám cho anh."

Ngụy Viễn Chi nhắm hai mắt: "Khám cái gì?"

"Trạng thái mấy ngày nay của anh đều rất kém." Dư Dung nói, "Hiện tại nhiều tin đột tử như vậy, tôi cũng không muốn..."

Ngụy Viễn Chi nghe xong nở nụ cười: "Biết rồi, sẽ không để cho cậu làm quả phụ."

Dư Dung dùng cùi chỏ mạnh mẽ chọt bụng của hắn: "Đừng nói bừa!"

Hiếm thấy ngày hôm nay Ngụy Viễn Chi không đáng ghét như vậy, quả nhiên là ảo giác.

Ngụy Viễn Chi ôm rất lâu mới thả Dư Dung ra, trà đều đã nguội, Dư Dung không thể làm gì khác hơn là pha một ly khác.

Ngụy Viễn Chi lên lầu trước tắm rửa, chờ Dư Dung bưng trà lên, lại trái phải cũng không thấy hắn đâu. Trong phòng ngủ không có, thư phòng cũng không có.

Chờ cậu trở về phòng, nhìn thấy Ngụy Viễn Chi đang ngồi ở trên giường của chính mình lau tóc.

"Tôi nghĩ anh đang ở thư phòng." Dư Dung để trà xuống, chỉ chỉ nói, "An thần."

Ngụy Viễn Chi đem khăn trong tay mình  mặt ném qua một bên, một tay nắm ở eo cậu kéo qua, "Tri kỷ như vậy?"

Dư Dung nghe tức đến nổ phổi: "Nhanh chóng uống!"

Ngụy Viễn Chi lại nằm xuống, bởi vì hắn ôm lấy Dư Dung, Dư Dung không phòng bị cũng bị hắn ôm đến trên giường, áo ngủ đều xô lệch đi hơn nửa.

Cậu lung tung sửa sang lại, cùng người ở trên giường nói: "Uống hết nhanh đi về nghỉ ngơi!"

Ngụy Viễn Chi không nghe, trái lại nhấc lên cánh tay đem người đang tức giận đặt ở dưới thân, tham lam mà ngửi mùi vị trên người cậu.

Dư Dung nghĩ thầm, quả nhiên là chó, không chỉ thích gặm loạn, còn thích ngửi loạn.

"Uống trà nhanh, để tôi còn thu dọn."

Ngụy Viễn Chi lắc đầu: "Không cần."

"Không cần cái gì?" Dư Dung nhíu mày lại.

Ngụy Viễn Chi nói: "Không cần uống, ôm cậu có thể ngủ ngon."

"..."

Dư Dung nghĩ muốn mở tay hắn ra, còn muốn dùng hai chân đá hắn, nhưng còn chưa có động tác, đã nghe thấy được người bên cạnh ngáy khe khẽ.

Bất quá mới qua mấy giây, Ngụy Viễn Chi liền ở bên cạnh ngủ như một đứa trẻ lớn xác.



Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro