Chương19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ba người là ngày hôm sau mới vội trở về, đến Ngụy gia cũng chỉ mới bảy giờ.

Sự tình cũng không giống như Ngụy Viễn Chi nói, Ngụy Thiệu Nguyên sẽ trở về nhà cũ Ngụy gia, mà đêm hôm qua đã trở lại.

Lúc này đang ở nhà chính chờ dì Tôn chuẩn bị điểm tâm.

Dư Dung ôm Dư Ninh bé còn đang ngủ trên bả vai hướng phòng khách đi, thấy ông thì sững sờ, sau đó thoáng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Ngụy Viễn Chi, phút chốc liền hiểu rõ.

Cậu tức giận đến nghiến răng.

Ngụy Thiệu Nguyên tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, "Tôn di, lại lấy thêm hai bộ bát đũa."

"Ai."Dì Tôn tất nhiên là cái gì cũng sẽ không nói, có đại gia tộc nào mà không loạn đâu?

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bà thấy được chuyện của Ngụy thiếu gia cùng Dư Dung tiên sinh.

Chuyện như vậy, bà là hạ nhân nghe một chút nhìn một chút liền thôi, cũng không thể nói lung tung khắp nơi. Lại nói, bà nhìn Ngụy lão tiên sinh đối với quan hệ hai người trong lòng cũng rõ ràng như gương sáng, chỉ là không nói mà thôi.

Bà liền đi múc hai bát cháo hoa lại đây.

Dư Ninh còn ngủ rất say, Dư Dung muốn ôm bé lên tầng ba bỏ vào trong phòng. Tối hôm qua cậu bị Ngụy Viễn Chi ở trong xe quấn lấy một buổi tối, lúc này mặt sau còn ngậm lấy tinh dịch của nam nhân, đi đường chân không dám bước nhanh, thoạt nhìn có chút không tự nhiên.

Một buổi tối hắn không biết bị Ngụy Viễn Chi đè lên làm bao nhiêu lần, cuối cùng cơ hồ bị làm ngất đi, chính là như vậy nam nhân mới chịu buông tha cậu, một lần cuối cùng cọ đùi non của Dư Dung mới chịu bắn ra.

Ngụy Viễn Chi ra tay tàn nhẫn, nên khi làm loại chuyện đó càng không nhẹ không nặng, đại khái là cọ rách da, Dư Dung lúc này đùi đều đau rát, đi lên thang lầu mà giống như đi trên mũi đao.

Tư thế kia thật sự là quái dị, Ngụy Viễn Chi nín cười, mà ngược lại là hắn mới phải kẻ cầm đầu, nhìn Dư Dung khó chịu như vậy cũng không đành lòng, "Dì Tôn, người ôm Ninh Ninh lên đi."

Ngụy Thiệu Nguyên lúc này mới nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Ông chân què, chứ mắt còn không có mù. Dư Dung đến cùng vẫn là người của Ngụy Thiệu Nguyên ông, Ngụy Viễn Chi cứ như vậy can đảm gan dạ dưới mi mắt ông đem người bắt đi, còn khiêu khích ông như vậy, quả thật có điểm kỳ cục.

Dì Tôn ôm Dư Ninh lên lầu, Dư Dung vốn định đi lên tắm trước lại xuống sau, lại bị Ngụy Thiệu Nguyên gọi lại.

"Tiểu Dư, tới đây." Ông lấy giấy ăn lau khô miệng, trừng Dư Dung nói.

Dư Dung chột dạ, bé ngoan đi tới, còn không quên trong bóng tối cho Ngụy Viễn Chi một ánh mắt sắt như dao.

Hắn cung cung kính kính hướng Ngụy Thiệu Nguyên chào hỏi.

Ngụy Thiệu Nguyên lại không hề hỏi đến chuyện hai người một đêm không về, đối hồng ấn trên cổ Dư Dung càng làm như không thấy: "Ăn cơm."

Dư Dung có chút bất ngờ, nhưng vẫn nghe lời mà ngồi xuống, chỉ là phía sau hắn không dọn dẹp sạch sẽ, động tác có chút gian nan.

Ngụy Viễn Chi thấy Dư Dung kinh sợ như thỏ mà kẹp chặt cái mông một khắc cũng không dám thả lỏng, tâm lý liền không nhịn được cười.

Hắn rất hưởng thụ loại lạc thú vụng trộm này.

Đặc biệt là đối phương là một mỹ nhân.

Còn là mỹ nhân ngày thường cấm dục vừa đến trên giường liền phát tao.

Ngụy Viễn Chi nếm trải một miệng nhỏ cháo hoa, quá nhạt, uống nhiều cũng sẽ ngán, hắn vẫn là thích có mùi vị.

Ăn xong điểm tâm, Ngụy Thiệu Nguyên muốn đi trong sân ngồi một chút, bảo Dư Dung đỡ qua.

Sân sau trên tường bò đầy hoa tường vi, trong gió bay tới từng trận mùi thơm.

Ngụy Thiệu Nguyên tựa hồ rất yêu thích hoa này, mỗi ngày đều phải đến trong sân nhìn, phần lớn thời gian là không cho Dư Dung ở bên cạnh, thường bên cạnh ông chính là một con vẹt.

Kia con vẹt lanh lợi lại thông minh, cái gì cũng biết nói.

Dư Dung thế mới biết Ngụy Thiệu Nguyên phải ra nước ngoài dưỡng bệnh.

"Bác sĩ chữa trị nói tình huống không phải rất lạc quan, có khả năng tái phát." Ngụy Thiệu Nguyên tuổi đã gần sáu mươi, không còn cao lớn như ngày xưa, âm thanh cũng mang theo tang thương, "Vẫn là Australia bên kia hoàn cảnh tốt, ở cũng thư thái."

Dư Dung suy đoán ông một phần không thư thái đến từ cái chân nửa tàn phế kia, một phần đến từ Ngụy Viễn Chi, cha con bọn họ bất hòa đã lâu là chuyện mọi người đều biết.

Dư Dung cúi đầu không lên tiếng, nếu như Ngụy Thiệu Nguyên phải xuất ngoại, như vậy thì có nghĩa là cậu nhất định phải lần thứ hai đem Ninh Ninh bỏ lại ở thành phố này.

Bé nhỏ như vậy, vừa mới cùng baba sống chung mấy tháng.

Cậu cụp mắt.

Ngụy Thiệu Nguyên biết Dư Dung bị làm khó dễ: "Lần này cậu không cần đi cùng ta, ta nghĩ sẽ cho cậu lưu lại Ngụy gia chăm sóc Viễn Chi."

Dư Dung ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có mấy phần khó mà tin nổi: "Ngụy... thiếu gia?"

Cậu thiếu chút nữa gọi thẳng tên Ngụy Viễn Chi, nhưng còn không quên đây là đang ở trước mặt Ngụy Thiệu Nguyên.

Ngụy Thiệu Nguyên gật gật đầu, tựa như có tâm sự, chậm rãi thở dài nói: "Đây là ta cùng mẹ hắn có lỗi với hắn."

Dư Dung không rõ.

Mà Ngụy Thiệu Nguyên lại không có giải thích quá nhiều, chỉ nói là: "Hắn là con trai của ta, ta lo lắng cho hắn. Ngụy thị hiện tại vừa mới ổn định, nhiều chuyện, trong sinh hoạt hắn cần thiết có một người chăm sóc."

"Dì Tôn..." Dư Dung tâm lý xoắn xuýt, cậu vừa không muốn đi vừa không muốn ở lại.

Ngụy Thiệu Nguyên đánh gãy lời cậu, hướng về phía con vẹt kia nói: "Tôn di bận ôm cháu ngoại, không làm."

Con vẹt nhốt ở trong lồng líu ra líu ríu lặp lại: "Không làm! Không làm!"

Dư Dung: "..."

Ngụy Thiệu Nguyên sửa chữa trọng điểm cho nó, con vẹt kia lại gọi ầm lên: "Cháu ngoại! cháu ngoại!"

Ngụy Thiệu Nguyên hài lòng gật gật đầu, thưởng thức trà suy tư, tựa hồ là đang ước chính mình được ôm cháu.

Tình cảnh này đều bị Ngụy Viễn Chi trong thư phòng tầng ba thu vào đáy mắt.

Hắn không nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy con vẹt đáng ghét kia líu ra líu ríu gọi 'Cháu ngoại'. Ngụy Thiệu Nguyên những năm này đều không làm tròn trách nhiệm một người ba, hiện tại lại nhớ tới muốn ôm cháu?

Thực sự là nằm mơ.

Ngụy Viễn Chi đóng lại cửa sổ, quay người lại chỉ thấy ở cửa có một cái đầu nhỏ bông xù đang thăm dò ngó nghiêng lại đây.

Đôi mắt nước mắt lưng tròng, tay nhỏ trắng mập lau nước mắt, thật là đáng thương.

Tiểu Dư Ninh chắc là vừa tỉnh ngủ không tìm được baba.

Trải qua qua một đoạn thời gian ở chung, bé đã không sợ Ngụy Viễn Chi, thời điểm không tìm được baba liền sẽ tìm đến Ngụy Viễn Chi.

Tựa hồ cái người thúc thúc này có thể tin được.

Không chỉ có cho bé cùng baba đến ở trong căn phòng lớn, còn có thể dẫn bọn họ đi du lịch.

Bé xoa xoa mắt: "Thúc thúc, người có nhìn thấy baba không?"

Ngụy Viễn Chi bảo bé đi vào, mới nhìn rõ trên chân bé ngay cả giày đều không có mang, bàn chân nhỏ bại lộ ở trong không khí. Trên đất không biết lạnh lẽo như thế nào đâu, Ngụy Viễn Chi không thể làm gì khác hơn là đem bé bế lên, "Ba ba con ở phía dưới trong sân."

Dư Ninh nước mắt lưng tròng mà tha thiết mong chờ nhìn hắn, chỉ chỉ chân mình không có mang giày.

Ý kia là muốn Ngụy Viễn Chi ôm bé đi tìm baba.

Ngụy Viễn Chi cau mày, "Con không thể tự mình mang giày?"

Lông mày tiểu Dư Ninh đều sắp nhăn lại thành con sâu róm, đầu nhỏ lay động thành trống bỏi.

Trời ạ, hắn đã bốn tuổi rồi!

Cũng không phải con gái, sao lại nuôi đến yếu ớt như vậy.

Ngụy Viễn Chi hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là trước tiên ôm bé đi mang giày.

Giày mang được một nửa, Dư Dung đã trở lại.

Nhìn thấy Ngụy Viễn Chi tay chân vụng về mà giúp con trai mang giày, hắn nhíu mày.

"Cậu đây là cái biểu tình gì?" Ngụy Viễn Chi tâm lý một trận khó chịu, hắn rõ ràng ghét nhất trẻ con, hiện tại không chỉ trong nhà nuôi một cái, còn phải hầu hạ giống như tiểu thiếu gia còn phải đi giày cho nó hắn đời nào làm qua chuyện như vậy!

Dư Dung đi tới, "Chỉ là thật bất ngờ."
Ngụy Viễn Chi hừ cười một tiếng.

Chính hắn còn bất ngờ đây.

Dư Ninh mang xong giày nhỏ đẹp đẽ nhảy tới trong lồng ngực Dư Dung, "Baba!"

Mà Ngụy Viễn Chi cũng không có để cho bé ở trong lồng ngực Dư Dung ngốc quá lâu, gọi dì Tôn đem Dư Ninh ôm xuống ăn điểm tâm, Dư Ninh tuy rằng rất muốn ba ba, nhưng mà bụng nhỏ đói đến vang lên tiếng ùng ục ùng ục, sau đó bị dì Tôn ôm đi xuống.

Chờ kỳ đà cản mũi nhỏ đi, Ngụy Viễn Chi mới hỏi Dư Dung, "Cậu cùng lão gia hoả kia ở phía dưới nói cái gì?"

Dư Dung đem tình huống Ngụy Thiệu Nguyên hướng hắn kể đúng sự thật, mà cũng không có nói chuyện Ngụy Thiệu Nguyên để cho cậu lưu lại chăm sóc Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi đã biết khi còn ở nước ngoài, tình huống của Ngụy Thiệu Nguyên  bác sĩ đã gọi điện thoại báo cho hắn biết.

Dư Dung đối với chuyện này cũng không biết, nghĩ Ngụy Viễn Chi lạnh nhạt: "Anh nên quan tâm Ngụy lão tiên sinh nhiều hơn một chút."

Ngụy Viễn Chi không lên tiếng.

Dư Dung nói: "Ngụy lão tiên sinh thân thể không tốt, cho dù cha con hai người bất hòa, nhưng ông dù sao cũng là ba anh."

Ngụy Viễn Chi nở nụ cười: "Cho nên? Các người hơn nửa ngày là nói cái này?"

Hắn còn băn khoăn con vẹt kia, một ngày nào đó Ngụy Viễn Chi đi sẽ đem con vẹt  kia đem đi hầm.

Dư Dung liếc nhìn Ngụy Viễn Chi, không biết dũng khí từ đâu tới: "Ngụy lão tiên sinh muốn ôm cháu."

"Vậy thì tốt." Ngụy Viễn Chi đem Dư Dung ấn cậu lên trên tường, bàn tay đặt ở trên bụng cậu, vuốt ve vết sẹo kia, "Cậu đến sinh a?"

Dư Dung khó có thể tin nhìn hắn, không biết Ngụy Viễn Chi lại lên cơn điên gì.
Ngụy Viễn Chi ôm hắn, cố ý khiêu khích: "Phía dưới ăn nhiều đồ vật của tôi như vậy, nếu là nữ nhân đã sớm mang thai?"

Dư Dung vừa tức vừa xấu hổ, cái cổ đều hồng.

Cậu mạnh mẽ đạp Ngụy Viễn Chi một cước, Ngụy Viễn Chi bị đau rên lên một tiếng. Dư Dung phản ứng lại chính mình ra tay quá ác, nhưng vẫn không chịu thua, nỗ lực cùng Ngụy Viễn Chi tên khốn kiếp này giảng đạo lý, "Anh nên tìm người kết hôn."

Như vậy cậu cũng có thể giải thoát rồi.

Ngụy Viễn Chi nắm cằm nhìn cậu, "Cậu muốn tôi kết hôn?"

Dư Dung: "Anh sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ sinh con... A!"

Ngụy Viễn Chi cắn xuống đôi môi cậu, bá đạo lại không nói lý, cắn đến đôi môi Dư Dung rách da.

Ngụy Viễn Chi nói: "Sinh một thứ trói buộc? Hay là sinh một cái đáng ghét?"

Dư Dung không biết nên nói cái gì.

Cậu biết Ngụy Viễn Chi không thích trẻ con, nhưng cậu thấy Ngụy Viễn Chi cùng Ninh Ninh ở chung coi như tốt đẹp, cho là...

"Tôi ghét nhất trẻ con."

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro