Chương18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Trên người Dư Dung dần dần bắt đầu toả nhiệt, thân thể trong lúc đêm không nhìn thấy giống như một viên trái cây mới vừa nhiễm phải sương.

Cậu nỗ lực đứng lên đi ra ngoài hóng gió một chút, nhưng bởi vì bị Ngụy Viễn Chi ôm thật chặt mà không có cách nào nhúc nhích.

Tiếp tục như thế không được.

Dư Dung có dự cảm, lần này tình triều tới so với dĩ vãng đều mãnh liệt hơn rất nhiều, chỉ qua mấy phút cậu liền cảm giác được toàn thân khô nóng, trong thân thể như là có con gì đang gặm cắn xương cốt mình, vừa tê vừa ngứa, sống sờ sờ muốn dằn vặt đến chết.

Làm sao sẽ vào thời điểm này?

Là mùi vị hay là cái gì khác...

A.

Dưới thân ma ngứa kéo tới làm cho cậu căn bản không có thời gian đi truy cứu tới cùng là vì sao mà động dục, tình dục tốc độ nhanh như vậy còn mãnh liệt kéo tới, lại như bị ép nuốt vào thúc giục viên thuốc kích dục.

Trong mộng cảnh tượng bắt đầu mơ hồ không rõ mà trong đầu Dư Dung cố tình bỏ qua, rất quen thuộc, cậu đã từng vô số lần mơ thấy qua.

Cái người kia đang ôm, hôn vành tai của mình, trong thanh âm tất cả đều là ôn nhu, tựa hồ cùng cái người cưỡng bách cậu mở ra chân tiếp nhận thao làm hoàn toàn không phải là một người.

Hắn hôn Dư Dung, tóc tai cọ vào cổ Dư Dung, như đứa trẻ lớn xác làm nũng, hắn nói, Dung Dung, không cho em rời đi.

Dư Dung nhìn thấy trong mộng trên mặt chính mình mang theo nụ cười nhợt nhạt, chính cậu đều chưa từng thấy chính mình cười chói mắt như vậy, trong đáy mắt tất cả đều là nhu tình. Trong mộng Dư Dung nói cái gì, nhưng mà một chữ cũng nghe không rõ.

Sau đó, hình ảnh như trong ống kính phim ảnh xa càng kéo càng xa, càng ngày càng mơ hồ, rốt cục biến thành trống rỗng.

"Dư Dung..."

Ngụy Viễn Chi giấc ngủ rất nông, đây là thói quen được hình thành từ rất nhiều năm. Trong giấc mơ hắn vẫn luôn cảm giác được người ở bên cạnh hướng trong lồng ngực của hắn mà chui vào, còn có uốn éo người với biên độ nhỏ, cọ cho hắn hơn nửa đêm cứng đến nỗi không nhịn được.

Dư Dung nhắm hai mắt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như có như không, rầm rì khiến người rất khó có thể không mơ tưởng viển vông.

Mà Ngụy Viễn Chi chính là người không đứng đắn cũng phát hiện Dư Dung không đúng, hắn mở đèn pin, Dư Dung biểu tình thống khổ, từ trong lỗ mũi âm thanh phát ra đều nhiễm phải tình dục, nhẹ nhàng kêu lên.

Như là khó chịu, càng giống như là làm nũng.

Dư Dung vô ý thức phát ra mấy âm tiết, Ngụy Viễn Chi cúi người nghe, "Ôm..."

Ngụy Viễn Chi quả thực hoài nghi lỗ tai của chính mình, "Cái gì?"

Đại khái là hắn thật sự nghe lầm, Dư Dung không nói nữa, chỉ là khó chịu uốn éo người hướng trên người Ngụy Viễn Chi cọ.

Ngụy Viễn Chi sao lại không thấy được Dư Dung là đang động dục, lúc này đầu óc hắn thật sự như một bãi bùn nhão.

Hắn không do dự nữa, hôn lên.

Dư Dung lại bởi vì cái hôn này mà tỉnh táo thêm một chút, mở mắt nhìn thấy mặt Ngụy Viễn Chi phóng đại gấp mấy lần, lập tức đẩy hắn ra.

Ngụy Viễn Chi không buồn cũng không nói, cứ như vậy nhìn Dư Dung.

Vẫn là Dư Dung là người không chịu được trước tiên, theo bản năng liếc nhìn Dư Ninh vẫn còn ngủ say, hạ thấp giọng xuống nói, "Anh chớ làm loạn."

Ngụy Viễn Chi nghĩ thầm, cũng không nhìn xem là ai trước câu dẫn trước.

Dư Dung nhẫn nhịn, đi ra lều bạt, "Tôi đi ra ngoài hóng gió một chút."

Hóng gió? Hắn đây là cái gì?

Ngụy Viễn Chi đi theo phía sau Dư Dung cũng đi ra ngoài, vừa ra lều bạt trực tiếp từ phía sau đem cậu khiêng lên, âm thanh khàn khàn, "Đi vào trong xe."

Dư Dung đấm lưng hắn giãy dụa, "Thả tôi xuống!"

Ngụy Viễn Chi tức giận, mò mẫm trong bóng tối hướng chiếc xe mà đi, "Thời điểm như thế này cậu còn hung dử cái gì? !"

Dư Dung muốn nói, cậu trước đây đều là như vây trải qua, mà cuối cùng chỉ là giật giật đôi môi, không hề nói gì.

Ngụy Viễn Chi động tác không tính thô lỗ, chỉ là có mấy phần sốt ruột, liên tiếp mấy tiếng hít thở dồn dập cũng không biết là của ai, trong đêm tối đen như màu mực dây dưa, như lúc này trong xe chỉ có hai người.

Dư Dung lần đầu tiên không có chống cự.

Hoặc là chính cậu bị tình dục nuốt chửng, hoặc là cùng Ngụy Viễn Chi đồng thời rơi vào địa ngục, hai bên đều là vực sâu, vậy cậu lại lựa chọn cái sau.

Ngụy Viễn Chi đem Dư Dung đặt ở chỗ ngồi phía sau, động tác ôn nhu trước nay chưa có, mà người trong ngực đã lần thứ hai khẩn trương run run nhắm hai mắt lại, giống như hiến tế.

Ngụy Viễn Chi cười khẽ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt Dư Dung.

Ngón tay của hắn ở trên lồng ngực Dư Dung trước xoay một vòng, cạch cạch liền đưa tay với vào bên trong, gỡ bỏ quần áo trên người Dư Dung, đôi môi từ trên mặt chuyển qua xương quai xanh, lại đến trước ngực.

Có lẽ là tình cảm thâm sâu, hoặc là đã hoàn toàn trầm luân trong biển tình, Dư Dung cũng không có như thường ngày mà ủy khuất chính mình. Hai tay của cậu cắm sâu ở trong tóc Ngụy Viễn Chi, hai chân cũng không tự chủ hướng trên eo hắn quấn lấy, hô hấp gấp gáp mà khó nhịn vang vọng ở trong xe nhỏ hẹp, dường như tất cả đều mất khống chế.

Ngụy Viễn Chi dựa vào trong xe nhìn người dưới thân yếu ớt, Dư Dung trong ngày thường cao ngạo thanh lãnh như vậy, lúc này lại mở rộng hai chân đợi hắn tiến vào. Cứ như hoa hồng trắng thuần khiết nhất trên thế giới này đang đợi bị người hái xuống, cứ như sợi lông chim sạch sẽ nhất thế gian rơi vào trong bóng tối.

Mà Ngụy Viễn Chi chính là bóng tối.

Hắn muốn cho Dư Dung ở trong ngực của hắn trầm mê, hắn muốn cho cậu vĩnh viễn nhớ kỹ chính mình.

Ngụy Viễn Chi hiếm thấy nhu tình một lần, nhưng mà Dư Dung không nhịn được trước, loại khó chịu kia người chưa từng trải qua sợ rằng mãi mãi cũng không thể cảm nhận được.

Trong những năm này Dư Dung gặp phải chuyện như vậy sẽ chọn nhẫn nại cho qua, trong quá khứ dùng hết tất cả phương pháp nhẫn nại, vậy mà bây giờ không nghĩ cứ như vậy lâm vào làm nô lệ dục vọng. Thế nhưng hắn đến cuối cùng vẫn là thất bại, có thể nói là dã tràng xe cát, bởi vì hắn gặp Ngụy Viễn Chi người này.

Chỉ cần là vừa nghe mùi vị trên người người này, Dư Dung cả người đều sẽ mất khống chế.

Ngụy Viễn Chi thâm tình hôn, Dư Dung toàn thân đã mềm oặt, hóa thành một vũng nước.

Ngụy Viễn Chi biết rõ ràng cậu hiện tại cần nhất không phải cái này, huống hồ, giữa bọn họ cũng không phải loại quan hệ đó, "Muốn làm thì làm nhanh một chút, không muốn làm thì từ trên người tôi cút xuống."

Ngụy Viễn Chi cười, "Bảo bối a, em sao lại gấp như vậy?"

Không ngoài dự đoán, bị Dư Dung đạp một đạp, "Câm miệng!"

Chỉ là cậu hiện tại toàn thân vô lực, một đạp kia nhìn như hung ác, kì thực mềm nhũn. Ngụy Viễn Chi thuận thế nắm chặt cổ chân, giống như biến thái mà hôn.

Chờ hắn hôn đủ, mới thuận theo tâm ý Dư Dung mà đến, tách ra hai chân của cậu quấn quanh trên eo chính mình, hắn đỡ eo mạnh mẽ đâm vào.

A ....

Dư Dung kêu thành tiếng.

Ngụy Viễn Chi hài lòng lộ ra một cái cười, sau đó tiếp tục mạnh mẽ đâm vào, Dư Dung ngày hôm nay đặc biệt mẫn cảm, hơn nữa còn chủ động.

Ngụy Viễn Chi chỉ là nhẹ nhàng xoa bóp eo, Dư Dung sẽ mẫn cảm mà cả người run lên.

Trong xe không gian vô cùng nhỏ hẹp, còn có chút oi bức, trên mặt của hai người đều là mồ hôi. Đặc biệt là Dư Dung, hắn bị tình dục hành hạ, hiện tại lại bị Ngụy Viễn Chi đặt ở dưới thân thao làm, sơmi đã ướt hơn nửa.

Trên người cũng nhiễm phải một tầng ửng hồng nhàn nhạt .

Tình dục giống như cũng sẽ lây truyền, từ Dư Dung lây cho Ngụy Viễn Chi. Hắn cũng giống như bị thuốc kích dục mãnh liệt nhất ngâm qua, mất đi lý trí.

Ngụy Viễn Chi nhấc chân Dư Dung dùng lực đỉnh vào, phía sau Dư Dung không có chút khoảng trống nào, một chút cơ hội để trốn đều không có, mạnh mẽ bị hắn thao vào, cái này tư thế có thể khiến cho cái đồ chơi kia của Ngụy Viễn Chi tiến vào độ sâu trước nay chưa có.

Dư Dung mặt sau đều là ẩm ướt, chảy ra dâm dịch, phát ra tiếng nước nhóp nhép, cùng tiếng rên rỉ chính cậu không áp chế  được phát ra, khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Thịt mềm bên trong như là có móc câu, mạnh mẽ hút lấy đồ chơi của Ngụy Viễn Chi, xoắn chặt hắn không cho rút ra. Ngụy Viễn Chi bị thịt mềm nóng ấm trong hậu huyệt khát khao của cậu lưu lại, hưởng thụ khoảnh khắc tiêu hồn thực cốt muốn thăng thiên.

Hắn đè lên Dư Dung làm một lần, hai người đều là đại nam nhân người cao chân dài chưa kể vóc dáng Ngụy Viễn Chi đã hơn mét tám, không gian trong xe nhỏ hẹp không thể mở rộng ra. Ngụy Viễn Chi liền ôm lấy Dư Dung làm cho hắn ngồi ở trên đùi của chính mình, dùng tư thế cưỡi lần thứ hai cắm vào đi.

Trong xe không thể so bên ngoài, Dư Dung hai chân không có chỗ để, chỉ có thể tạm thời gác ở hai bên thân Ngụy Viễn Chi, không dùng được chút lực nào.

"A... A a —— "

Ngụy Viễn Chi không hề có sự báo trước mà đỉnh đi vào, khiến cho Dư Dung ngẩn cổ kêu thành tiếng, "Vô liêm.... sĩ .... A a a..."

"Còn chờ cái gì?" Ngụy Viễn Chi gian trá giảo hoạt, nắm eo Dư Dung thủ sẵn chuẩn bị ấn xuống, dưới thân lại mạnh mẽ hướng lên đỉnh vào, côn thịt to lớn linh hoạt như rắn, chuyên hướng tận cùng bên trong thân thể Dư Dung mà xỏ xuyên.

Dư Dung rất nhanh lần thứ hai trầm luân bên trong tình dục, không có sức lực để giãy dụa.

Ngụy Viễn Chi ngày hôm nay đều chỉ nghĩ đến món điểm tâm nhỏ này, hiện tại rốt cục ăn vào trong miệng, rất rất rất hài lòng.

Hắn còn không có quên tư liệu sáng sớm trợ lý gởi tới, hắn hỏi Bác sĩ Trương, lưỡng tính dị dạng bình thường chính là bẩm sinh, người như thế thân thể sẽ có hai bộ phận sinh dục, nói cách khác, Dư Dung có thể mang thai.

Nghĩ đến điểm này, Ngụy Viễn Chi càng là nhiệt huyết sôi trào, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ, làm cho người này sinh bảo bảo cho mình.

Người thanh cao tự phụ như vậy, còn là một nam nhân, nếu như nâng lên cái bụng lớn, không biết sẽ là bộ dáng như thế nào.

Dư Dung không biết hắn đang suy nghĩ gì, càng không biết Ngụy Viễn Chi ngày hôm nay bị cái gì làm điên, bất chấp như thế. Hắn bị Ngụy Viễn Chi thao nước mắt chảy ròng ròng, trên gương mặt mang đầy nước mắt, nhỏ giọng hít khí, trong lỗ mũi phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Vốn nên thương hương tiếc ngọc Ngụy Viễn Chi lúc này không có chút lòng thương tiếc nào, hắn một bên đau lòng hôn nước mắt trên mặt Dư Dung, một bên càng thêm ra sức hướng bên trong thao, hắn muốn xác minh suy đoán chính mình.

Bàn tay to xoa nắn mông Dư Dung, mặt sau một mảnh ướt át, đột nhiên Ngụy Viễn Chi cảm giác chọt tới cái gì, càng thêm hung hăng, rút ra lần thứ hai đem toàn bộ  dương vật đỉnh đi vào, đỉnh vào bên trong cái kia một mảnh ẩm ướt nóng bỏng.

Dư Dung đầu tiên là một trận co giật, sau đó liền đau đến sảng khoái, ở trong lồng ngực Ngụy Viễn Chi run lên.

Lưng của cậu cong lên, ngón chân cuộn lại, âm thanh khóc thút thít khiến lòng người sinh thương xót.

"Anh... anh làm gì, a ....a!" Dư Dung vô lực nằm nhoài trên người Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi cố ý đánh lạc hướng Dư Dung hỏi chuyện khác, "Ninh Ninh rốt cuộc là con ai?"

Dư Dung quả nhiên nổi giận, chỉ là cậu bây giờ bị Ngụy Viễn Chi ôm trong lòng, ngoại trừ cắn hắn hai cái phát tiết căn bản không có biện pháp khác, vì vậy ở trên bả vai Ngụy Viễn Chi lưu lại hai cái dấu răng, đang muốn mở miệng, lại bị Ngụy Viễn Chi đâm đến nơi kia một chút, vốn là khí thế hùng hổ nói lại trở nên mềm mại nhu nhu rất nhiều, "Không... Không biết..."

Cậu không giống đang nói dối, Ngụy Viễn Chi liền không truy hỏi nữa, chuyên tâm thưởng thức mỹ vị trước mắt này.

Dư Dung cứ như vậy bị hắn thao bắn hai lần, thời điểm Ngụy Viễn Chi sắp bắn, Dư Dung đẩy hắn ra, "Đừng... đừng bắn bên trong..."

Bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài.

Lúc như thế này Ngụy Viễn Chi như thế nào sẽ nghe lời cậu, rút côn thịt ra một lần nữa đem Dư Dung đặt ở dưới thân đâm vào, đem tinh dịch chính mình toàn bộ bắn vào bên trong Dư Dung, bên trong mảnh đất mới vừa ẩm ướt vừa mềm mại mà hắn vừa khai phá ra.

Dư Dung thất thần, hai mắt vô hồn.

Cái này cũng chưa tính, Ngụy Viễn Chi rõ ràng đã bắn ra, vẫn như cũ nắm mắt cá chân Dư Dung, làm cho tiểu huyệt của cậu bị hắn ép đem tinh dịch toàn bộ nuốt xuống, một chút cũng không có chảy ra ngoài.

Dư Dung không rút ra được, tức giận đến đá vào cẳng chân, khóc thút thít mà lên án, "Ngụy Viễn Chi... anh lại nổi điên cái gì!"

Ngụy Viễn Chi hôn hôn cậu, gặm vành tai cậu, "Sinh bảo bảo cho anh."

Dư Dung sửng sốt, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, cậu trực tiếp cho Ngụy Viễn Chi một cái tát nhẹ hều, "Nói mê sảng cái gì!"

Ngụy Viễn Chi bị tát không chỉ không tức giận, còn da mặt dày cười rộ lên, "Sinh hay không?"

Dư Dung: "Cút!"

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Dung vừa mới cao trào, đuôi mày khoé mắt so với dĩ vãng nhiều hơn mấy phần phong tình, đôi mắt giống như câu mất hồn người, làm cho hắn không nhịn được muốn hôn.

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy rồi.

Hôn xong hắn liền hôn lên môi Dư Dung.

Đó đã không phải là hôn nhẹ, mà là như là dã thú cắn xé, vì muốn đem người này nuốt vào trong thân thể của mình.

Hắn liền hôn xương quai xanh, hôn ngực, hôn toàn thân lại đốt lên lửa dục. Dư Dung không cho hắn hôn, lại đẩy không ra, chỉ có thể ngoài miệng mắng, "Anh là chó, loạn gặm cái gì!"

Ngụy Viễn Chi cười ra tiếng, nhìn thẳng cậu liếc mắt một cái, liền nắm lấy cằm Dư Dung một lần nữa hôn lên, "Hôn một cái."

Dư Dung nha nha không tránh thoát, "Xuống..."

Ngụy Viễn Chi bá đạo hôn, dưới thân vậy mà cứng lên, thừa dịp Dư Dung bị hắn hôn thất thần, liền đỡ chính mình cắm vào.

Dư Dung: "! ! !"

Cũng không lâu lắm, chiếc xe việt dã màu đen bên cạnh lều bạt liền chấn động, bên trong truyền ra âm thanh tức giận rít gào xen lẫn vào đó vài tiếng rên rỉ.

Trong xe một đêm đều là cảnh "xuân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro