Chương17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Buổi trưa bọn họ ở nơi có bóng mát ăn cơm, trước khi tới công viên bọn họ ở ngoài siêu thị nhỏ mua sắm đồ ăn, Dư Dung sợ Dư Ninh chơi xong đói bụng tìm đồ ăn.

Dư Ninh bé ngoan tay rửa sạch sẽ, đưa tay trắng mịn nho nhỏ cho baba xem, âm thanh non nớt vương mùi sữa, "Baba, nhìn nè."

Ngụy Viễn Chi ở một bên chuẩn bị đồ ăn, Dư Ninh cũng cho hắn xem, "Thúc thúc, người xem."

Ngụy Viễn Chi xuyên thấu qua tiểu Dư Ninh tựa hồ thấy được Dư Dung khi còn bé, cũng là mềm mại như thế này, trắng trẻo non nớt, từ nhỏ đã là một mỹ nhân bại hoại.

Chỉ là không biết làm sao lớn rồi, liền trở nên vừa lạnh lùng vừa bướng bỉnh.

Dư Dung rửa một chút bùn cát dính trên đùi cho bé, một lần nữa thoa lên dung dịch phòng muỗi.

Ngụy Viễn Chi bưng một bàn hoa quả rửa sạch lại đây cho hai ba con, "Vừa nãy tài xế gọi điện thoại, nói Ngụy Thiệu Nguyên từ bệnh viện đi ra đi về nhà cũ Ngụy gia, ngày hôm nay không trở về."

Dư Dung đang xé giấy gói sô cô la ra cho Dư Ninh, thuận miệng "Ồ" một tiếng.

Chỉ là biểu tình của cậu cũng không có vui vẻ nhìn càng nhiều càng tức.

"Làm sao?" Ngụy Viễn Chi vừa nghĩ tới Dư Dung có thể là bởi vì Ngụy Thiệu Nguyên không trở lại mà khổ sở, liền không nhịn được chế nhạo, "Không cần phải để ý đến cái lão gia hoả kia còn không vui?"

Dư Dung giương mắt nhìn hắn, "Không cần nói như vậy, chăm sóc Ngụy lão tiên sinh là công việc của tôi."

Ngụy Viễn Chi liền không thích, chỉ cần Dư Dung nhắc tới Ngụy Thiệu Nguyên hắn liền muốn trào phúng, tức giận đến nghiến răng, "Vậy cũng phải nhìn xem chăm sóc đến loại trình độ nào."

Dư Dung vừa bắt đầu còn không rõ ràng, qua vài giây mới phản ứng được ý tứ trong lời nói này Ngụy Viễn Chi, hắn cả ngày trong đầu toàn những cái ý nghĩ không đâu, cũng không biết tổng tài Ngụy thị này   là thế nào làm được!

Dư Dung không tiếp tục để ý hắn, lấy cái nĩa ghim hoa quả đút cho Dư Ninh.

Ngụy Viễn Chi nhìn hồi lâu, hơn nửa cái đĩa hoa quả, tất cả đều là Dư Ninh ăn, ăn đến ngoài miệng nhỏ dính tèm lem, nhưng không thấy Dư Dung ăn một miếng.

Ngụy Viễn Chi nói, "Nó đã bốn tuổi, nên để tự mình ăn đồ ăn."

Dư Dung thương yêu Dư Ninh, tự nhiên không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ lo cho không đủ, có thể ở trong mắt người ngoài Dư Ninh đã là một nam tử hán nho nhỏ, làm sao ăn đồ ăn còn muốn baba đút cho?

Đặc biệt là Ngụy Viễn Chi, hắn hai tuổi đã tự mình dùng đũa, ba tuổi có thể tự pha sữa bột cho chính mình, năm tuổi đã biết đạp xe đạp.

Cho nên dưới cái nhìn của hắn, đã coi như Dư Ninh là đứa bé đã lớn sao có thể dính baba như vậy!

Huống hồ Dư Ninh cũng không phải sẽ không thể tự mình ăn, hắn chỉ là làm nũng muốn ba baba đút cho.

Dư Dung tâm lý kỳ thực cảm thấy được Ngụy Viễn Chi nói có đạo lý, cậu vẫn muốn để cho Ninh Ninh có thể càng độc lập, đặc biệt là thời điểm chính mình không ở bên cạnh bé, mà Dư Dung rốt cuộc là đau lòng con trai, không nỡ.

Lần này cậu đứng ở bên phía Ngụy Viễn Chi, đem cái nĩa cho Dư Ninh, "Ninh Ninh tự mình ăn."

Dư Ninh lập tức nước mắt lưng tròng ôm cánh tay của cậu làm nũng, "Baba..."

Ngươi xem ngươi xem, bé đáng thương như vậy, Dư Dung lập tức liền mềm lòng.

Ngụy Viễn Chi ở một bên phụ họa Dư Dung, "Ninh Ninh đã lớn, phải tự mình ăn cơm."

Dư Ninh ngược lại là rất nghe Ngụy Viễn Chi nói, khả năng bên trong cũng có một chút yếu tố sợ hãi, bé cùng với Ngụy Viễn Chi không giống cùng Dư Dung thân thiết như vậy, không dám làm nũng.

Bé cong lên miệng nhỏ, "Dạ."

Như vậy Dư Dung mới có khoảng trống mà ăn hai miếng. Ngụy Viễn Chi cầm trong tay một khối xoài, chính mình cũng không ăn, lén lút quan sát Dư Dung.

Dư Dung từ trước đến giờ không tham ăn, đồ vật mỹ vị đến đâu cũng chỉ ăn lướt qua liền thôi. Cậu một người lớn, ăn đồ vật cũng là há miệng nhỏ ăn ngụm nhỏ, Ngụy Viễn Chi có thể một lần nuốt năm sáu trái dâu tây cậu còn phải cắn một nửa ăn, tinh tế nuốt.

Lúc thường lúc ăn cơm cũng là như thế này, dạ dày so với con mèo nhỏ còn nhỏ hơn, ăn hai miếng liền buông đũa xuống.

Chẳng trách nuôi không mập.

Không biết còn tưởng rằng Ngụy gia hắn ngược đãi hạ nhân đây.

Tình cờ nước trong hoa quả từ bên mép Dư Dung từ giữa răng môi hướng bên ngoài chảy ra, cậu theo bản năng duỗi ra đầu lưỡi để liếm.

Ngụy Viễn Chi nhìn đầu lưỡi phấn nộn mà ướt át của cậu, nước dâu tây lưu luyến giữa răng môi Dư Dung trở nên xinh đẹp hơn, làm cho hắn ngứa ngáy trong lòng.

Nếm thử nhất định rất ngọt.

Dư Dung ăn hai trái dâu tây liền không động nữa, thấy miếng xoài trong tay Ngụy Viễn Chi nửa ngày không nhúc nhích, "Làm sao vậy?"

Ngụy Viễn Chi lắc đầu, nhìn Dư Dung.

Hắn muốn ăn đồ vật so với xoài mỹ vị gấp trăm lần kia.

Trước mắt chính là...

"Anh không ăn tôi thu dọn a?" Dư Dung thấy hắn bất động, không biết Ngụy Viễn Chi đang suy nghĩ gì.

Ăn, Ngụy Viễn Chi híp đôi mắt nguy hiểm, đương nhiên muốn ăn.

Ba người luôn luôn ở cạnh biển ngốc đến chạng vạng, Ninh Ninh không nỡ lòng bỏ đi, ở cạnh biển lượm một túi đá cùng vỏ sò, có thật nhiều màu sắc rực rỡ, giống như nâng bảo bối mà cho xem Dư Dung.

Ngụy Viễn Chi liền ôm bé đi chỗ cao xem mặt trời lặn, mặt trời cùng mặt biển chạm vào nhau sau đó hạ xuống, nhiễm đỏ hơn nửa mặt biển, làm cho bên trong mặt biển màu lam hiện ra nhàn nhạt phấn hồng, nhìn đẹp cực kỳ.

Xem xong mặt trời lặn rồi Dư Dung bắt đầu thu lều bạt.

Cậu tuy rằng không biết dựng lên, mà tháo gỡ đi thì vẫn biết.

Sắc trời đã tối sầm, Ngụy Viễn Chi không biết mang theo Ninh Ninh lại chạy đi nơi nào, qua hồi lâu mới trở về, bọn họ đến gần Dư Dung mới nhìn rõ, Ngụy Viễn Chi trong tay cầm theo hai cái túi lớn.

Hắn nhìn thấy lều bạt đã bị thu, hỏi Dư Dung, "Làm sao thu lại rồi?"

Dư Dung nhìn túi trong tay hắn, bên trong hình như là cơm tối, "Đây là cái gì?"

Hai người gần như cùng lúc đó mở miệng.

Ngụy Viễn Chi nói, "Cơm tối."

Dư Dung nói, "Trở về."

"..."

Hai người đồng thời sửng sốt vài giây, Ngụy Viễn Chi nói, "Không phải là buổi tối sẽ cắm trại sao?"

"Ai nói ?" Dư Dung hỏi ngược lại.

"Ninh Ninh nói ngươi muốn nhìn mặt trời mọc." Ngụy Viễn Chi trả lời.

"...."

Hắn chính là thuận miệng nói.

Vừa nãy mặt trời lặn đẹp như vậy, khiến cho Dư Dung không khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước, vẫn là thời điểm cậu đang học đại học, xem qua một lần mặt trời mọc rất đẹp rất đẹp.

Cũng là cạnh biển, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biển, cũng là lần đầu tiên xem mặt trời mọc.

Bây giờ nhớ tới, ấn tượng đã mông lung mơ hồ, trở nên trừu tượng lại xa xôi, nhưng trong ký ức đó là hmột ngày cậu trải qua vui vẻ nhất.

Bởi vì từ đầu đến cuối cậu đều chỉ có một mình hắn.

Dư Dung chỉ là như vậy thuận miệng nhắc đến, không nghĩ tới bị Dư Ninh nghe được, còn nói cho Ngụy Viễn Chi, hiện tại thì tốt rồi, Ngụy Viễn Chi cho là bọn họ buổi tối muốn lưu lại cắm trại, còn mang đi Dư Ninh mua cơm tối.

"Không muốn xem." Dư Dung nói, "Trời sắp tối thui rồi, nhanh chóng quay về nhà thôi."

Ngụy Viễn Chi thấy hắn nói một đằng làm một nẻo, liền không muốn vạch trần, "Đến đều đã đến, một buổi tối mà thôi."

Dư Dung kiên trì, "Trở về!"

Chỉ có một lều bạt, tuy rằng không nhỏ, nhưng hai đại nam nhân thêm một đứa bé khó tránh khỏi chen chúc, hơn nữa vừa nghĩ tới sẽ cùng Ngụy Viễn Chi cùng chen chúc một phòng một buổi tối, Dư Dung tâm lý liền có chút bài xích.

Cũng không phải chán ghét loại bài xích kia, mà là sợ sệt.

Cho dù có Dư Ninh ở đây, bọn họ sẽ không phát sinh cái gì, mà khí tràng mạnh mẽ Ngụy Viễn Chi tại mọi thời khắc đều đang đè ép Dư Dung, làm cho cậu dựa vào gần một chút liền ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Hai người trong vấn đề này tranh chấp không ngừng, mà Dư Ninh bé nhỏ, đã ở trong lều ngủ ngây ngủ ngất.

Bé chơi đùa một ngày, thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, lượng điện tiêu hao hết, ngay cả cơm tối đều không ăn, nằm một cái liền ngủ luôn.

Bé ngủ rất say, ngáy nho nhỏ, đang trong mộng đẹp vui vẻ, khóe miệng đều đang nhếch lên.

Dư Dung nhìn thấy màn này cũng không nhẫn quấy rầy mộng đẹp của bé.

Nhưng cậu vẫn không có cúi đầu, hướng Ngụy Viễn Chi nói, "Anh ôm nó vào trong xe, tôi tiếp tục thu dọn cái liều bạt còn lại này."

Ngụy Viễn Chi vậy mà cũng lười biếng nằm xuống, giống như một kẻ vô lại làm sao gọi cũng không động đậy, ngáp một cái, "Tôi cũng buồn ngủ, dưới tình huống này lái xe rất nguy hiểm."

Dư Dung làm sao có khả năng không biết hắn đây là cố ý, mà Ngụy Viễn Chi xác thực cùng với Ninh Ninh chơi đùa một ngày, tính ra so với thời gian chính mình chơi đùa Ninh Ninh còn nhiều hơn, nhìn hắn xác thực uể oải, liếc nhìn mắt đồng hồ đeo tay, "Vậy anh ngủ một hồi, tám giờ lại đi."

"..."

Đến tám giờ, Ngụy Viễn Chi không đứng lên, ngủ so với Dư Ninh còn thơm ngọt hơn.

Dư Dung gọi hắn hai tiếng, Ngụy Viễn Chi cũng không lên tiếng, cũng không biết là thật không nghe thấy hay vẫn đang giả vờ, nói chung là không có nửa điểm đáp lại.

Một lớn một nhỏ đều đang ngáy nho nhỏ, bước đi cực kỳ nhất trí.

Dư Dung nhấc chân đá Ngụy Viễn Chi mấy lần, hắn mới có chút phản ứng, chỉ là thoạt nhìn vẫn còn rất buồn ngủ.

Ngụy Viễn Chi cau mày nhìn Dư Dung, hướng hắn đưa tay ra, ý kia thật giống như là muốn Dư Dung đem hắn kéo lên.

Dư Dung cũng là hiểu như vậy, miễn cưỡng giơ tay, hai bàn tay chạm nhau một khắc, Ngụy Viễn Chi bỗng nhiên dùng sức nắm chặt đem cậu kéo xuống. Dư Dung không phòng bị, liền dễ dàng như vậy bị hắn kéo ngã.

Cậu ngã xuống nằm trên người Ngụy Viễn Chi.

Dư Dung đang muốn mở miệng mắng hắn, Ngụy Viễn Chi một cái vươn mình đem cậu buông ra, chỉ là cánh tay như trước ôm chặt eo cậu, Dư Dung một chút cũng không thể thoát ra.

Hắn liền nhắm mắt lại, tiện tay tắt đèn, "Đừng nghịch, bé ngoan ngủ."

Trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Dư Dung mở to mắt, không dám thở mạnh.

Mà không qua bao lâu, Ngụy Viễn Chi thật giống lại lần nữa tiếp tục ngủ, khí lực đặt ở trên eo Dư Dung biến mất.

Dư Dung nhẹ nhàng lấy tay hắn ra, dự định nhích đến bên cạnh Dư Ninh ngủ.

Có thể do Dư Ninh ngủ không thành thật, mấy phút đã lăn tới bên kia lều.

Dư Dung không thể làm gì khác hơn là rón rén hướng con trai bên kia nhích nhích, tận lực rời xa Ngụy Viễn Chi.

Rốt cục rốt cuộc sau một hồi di chuyển, Dư Dung mới ôm con trai ngủ.

Dư Dung cũng không thể ngủ an ổn, lông mi luôn luôn rung động, giống như đang gặp ác mộng. Dần dần, không chỉ là lông mi, ngay cả thân thể cũng run rẩy, trong đêm đen khứu giác cùng thính giác bị phóng đại mấy lần.

Cậu được một cái ấm áp ôm ấp bao quanh, kia mùi vị quen thuộc hướng về phía mình kéo tới, ban đêm yên tĩnh đến cây kim rơi đều có thể nghe thấy, Dư Dung nghe thấy được tiếng thở dốc dồn dập của chính mình.

Cậu bỗng nhiên mở mắt ra.

Dư Dung không biết làm sao, vậy mà ngủ trong lồng ngực Ngụy Viễn Chi.

Bên mũi là tiếng hít thở của Ngụy Viễn Chi, bốn phía đều là mùi vị Ngụy Viễn Chi, mùi vị kia giống như thuốc kích dục mãnh liệt nhất, đem Dư Dung hướng đến bên bờ động dục.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro