Chương16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Ninh rất nhanh liền cõng theo cặp sách nhỏ đi xuống.

Bên trong chứa đầy đồ chơi của bé, một bình nước, còn có đồ ăn vặt mấy ngày trước baba mua cho bé.

Bé chạy xuống lầu, ôm lấy đùi Dư Dung, "Ba ba, có thể đi rồi sao?"

Dư Dung bất quá mới vừa đi tới phòng khách, làm gì nhanh như vậy. Thấy baba không đáp, Dư Ninh liền nháy hai mắt đi hỏi người đi phía sau cậu Ngụy Viễn Chi, "Ngụy thúc thúc, chúng ta có thể đi rồi sao?"

Ngụy Viễn Chi ôm lấy bé, nặn nặn khuôn mặt nhỏ non mịn của bé, quả nhiên cùng Dư Dung là ba con, khuôn mặt nhỏ đều giống nhau mềm như vậy, "Có thể, nhưng mà phải đợi baba con lấy lều bạt."

Hắn nói chuyện thật sự rất thân mật, không biết còn lầm tưởng đây là người một nhà.

Trong đôi mắt Dư Ninh tràn đầy mong đợi, bé dù sao còn nhỏ, đối với thứ gì đều cảm thấy mới mẻ, "Oa, lều bạt!"

Toàn bộ mong đợi như vậy tự nhiên rơi vào đáy mắt Dư Dung, cậu tuy rằng không muốn đi cùng Ngụy Viễn Chi, nhưng lại không muốn để cho con trai thất vọng, vì vậy đi trong nhà kho lấy ra hai cái lều bạt, một lớn một nhỏ, suy nghĩ chốc lát cầm thêm đèn pin.

Nói đến đây Dư Dung cũng là lần đầu tiên đi cùng Ngụy Viễn Chi.

Trong xe rõ ràng rất rộng rãi, Dư Dung lại cảm thấy rất chật chội.

Giống như Ngụy Viễn Chi chủ nhân của chiếc xe này vậy, chỉ cần dựa gần vào một chút sẽ bị khí tràng mạnh mẽ áp bức.

Ngụy Viễn Chi lái xe, dư quang khoé mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía sau, Dư Ninh khéo léo ngồi ở bên người baba bé, vô cùng ỷ lại Dư Dung. Dư Dung thì đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Đi công viên hay là đi lên núi ?" Ngụy Viễn Chi đưa ra hai điểm du lịch mùa thu tốt nhất.

Dư Dung đối với hai địa phương này cũng chỉ là nghe qua, cũng không rõ ràng ở nơi nào, "Đi gần chút là được."

Ngụy Viễn Chi: "Nếu đi ra ngoài, đương nhiên phải chơi cho tận hứng."

Đối với Dư Ninh mà nói, có thể đi ra ngoài chơi đã là vô cùng vui vẻ, không quản nơi nào bé cũng có thể vui vẻ thật nhiều thật nhiều ngày, cho nên bé ôm cánh tay baba không có hé răng.

Dư Dung kiên trì, "Đi gần."

Ngụy Viễn Chi có chút bất đắc dĩ, Dư Dung thoạt nhìn mềm mại, chạm vào cũng mười phần non mềm, ăn vào... cũng là mịn màng ngọt ngào, làm sao tính tình cứ bướng bỉnh như vậy?

Nghĩ đến Dư Ninh nói qua muốn đi xem chim hải âu, Ngụy Viễn Chi lựa chọn xa hơn một chút.

Cuối tuần, người nhiều.

Cũng may công viên lớn, lại gần biển, Ngụy Viễn Chi liền đem xe hướng bên trong chạy thêm một đoạn đường.

Dư Dung thấy trên đường phong cảnh càng ngày càng đẹp, gặp người qua lại càng ngày càng ít, lập tức cảnh giác lên, "Đi xa như vậy làm cái gì?"

Ngụy Viễn Chi không nhịn được cười, Dư Dung còn sợ hắn bán hai ba con hay sao?

Hắn nói: "Cậu cũng quá đa nghi."

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn giống như mèo.

Vuốt vuốt lông sẽ tín nhiệm ngươi, uy hϊếp một chút liền bé ngoan chạy đến trong lồng ngực lấy lòng, thoáng chạm thử liền xù lông lên.

Hiện tại cũng như vậy, còn đa nghi như vậy.

Ngay cả nhíu mày đều mang theo vài phần xinh đẹp.

Dư Ninh nghe không hiểu người lớn nói chuyện gì, chỉ có thể trừng mắt to nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua, Ngụy Viễn Chi lái rất chậm, thỏa mãn đầy đủ lòng hiếu kỳ của bé.

"Baba, có thật nhiều chim hải âu oa!" Dư Ninh đột nhiên kích động nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đập dập đầu.

Dư Dung không tiếp tục cùng Ngụy Viễn Chi tranh luận, bắt đầu cùng Dư Ninh chuyên tâm ngắm phong cảnh.

Cậu không am hiểu cùng người khác giao tiếp, vẫn luôn không có bạn bè, tự mình một người tự nhiên sẽ rất ít ra ngoài du dịch. Nhưng cậu cũng không phải là nơi nào cũng chưa đi qua, cậu trong ba năm trí nhớ biến mất kia, cậu dường như đi qua rất nhiều nơi, những địa phương kia hiện tại hồi tưởng lại như cách một tầng sương, mơ hồ mà xa xôi.

Cái người kia, cũng mơ hồ mà xa xôi.

Xe tiếp tục hướng bên trong chạy không bao lâu liền ngừng, Dư Dung ôm Dư Ninh xuống dưới, Dư Ninh tâm tâm niệm niệm du lịch mùa thu đã lâu rốt cục thành sự thật, mừng rỡ hướng cạnh biển chạy, Dư Dung đành phải một tấc cũng không rời theo sát bé.

Vì vậy toàn bộ gánh nặng dựng lều bạt   đều rơi vào trên người Ngụy Viễn Chi.

Hắn ở trên bãi cỏ dựng lều bạt, tình cờ thoáng nhìn qua cạnh biển hai ba con vừa chạy vừa cười, khó giải thích được cảm thấy an lòng.

Nói như thế nào đây, Dư Dung người này hắn cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói rằng ấn tượng đầu tiên cho hắn không tồi, mỹ nhân mà, có ai không thích đâu. Chỉ là bởi vì cậu là người của cha mình, Ngụy Viễn Chi như một cách tự nhiên đem cạu thành người đối địch chính mình.

Nhưng hắn dần dần phát hiện, quan hệ Ngụy Thiệu Nguyên cùng Dư Dung cũng không có như hắn tưởng tượng thân mật đến vậy. Sau hắn bảo trợ lý đi thăm dò quan hệ hai người, mới biết sự tình cũng không phải hắn vừa bắt đầu đã tưởng tượng ra. Tuy rằng ở trong mắt người ngoài quan hệ của bọn họ trước sau ám muội không rõ, tuy rằng Ngụy Viễn Chi cũng cũng không biết Ngụy Thiệu Nguyên đem Dư Dung nuôi ở bên người mục đích là cái gì, mà trải qua mấy ngày nay ở chung, Ngụy Viễn Chi đã phát hiện Ngụy Thiệu Nguyên cùng Dư Dung quan hệ cũng không có thân mật như vậy.

Tuyệt đối không phải tiểu tình nhân, Ngụy Thiệu Nguyên đối xử tiểu tình nhân không phải như thế.

Chỉ là cái miệng đó của Dư Dung luôn luôn giúp đỡ Ngụy Thiệu Nguyên nói tốt làm cho hắn thập phần khó chịu.

Thời điểm Dư Ninh chạy tới Ngụy Viễn Chi đã dựng lều bạt xong hơn nửa, chỉ còn dư lại một chút công việc gia cố. Dư Ninh người còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy việc mới mẻ như vậy, kích động liền nhảy nhót.

Bé la hét cũng phải thử một chút, "Ngụy thúc thúc, cái này là làm như nào ?"

Dư Dung từ phía sau đuổi theo tới, thở hồng hộc, ôm bé, "Không cho quấy rối."

Dư Ninh rất hiểu chuyện mà cho cậu ôm.

Ngụy Viễn Chi vỗ vỗ bụi đất trên người, áo khoác sạch sẽ của hắn đã có mấy chỗ dính bẩn, không thể làm gì khác hơn là cởi ra.

Hắn ôm lấy Dư Ninh, "Không có chuyện gì."

Ngụy Viễn Chi ôn nhu như vậy Dư Ninh không sợ chút nào, cùng hắn thân cận. Ngụy Viễn Chi nhìn về phía Dư Dung, hiện tại khuôn mặt nhỏ của hai ba con đều bẩn thỉu giống như con mèo mướp nhỏ, hắn thực sự không nhịn được cười ra tiếng.

Dư Dung nhăn lại mày, không hiểu nhìn hai bên một chút, "Anh cười cái gì?"

Ngụy Viễn Chi dùng ngón tay của chính mình nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Dư Ninh, Dư Ninh còn có mấy phần phì phì của trẻ con, thịt đô đô, "Ninh Ninh là con mèo mướp nhỏ."

Dư Ninh cười khanh khách, chỉ vào Dư Dung cũng là mặt mày sọc dưa "Vậy ba ba là mèo mướp lớn."

Dư Dung lúc này mới phản ứng được Ngụy Viễn Chi đang cười mình.

Vì vậy giận đùng đùng quay người đi.

Lều bạt rất nhanh đã dựng xong, là Dư Ninh cùng Ngụy Viễn Chi cùng nhau hoàn thành.

Tuy rằng Dư Ninh chỉ giúp đóng một cái đinh, sau đó bé thấy lều bạt rất lớn hoàn thành rất là có cảm giác thành công, "Ba ba, là Ninh Ninh cùng thúc thúc đồng thời dựng lên, cho ba ba ở."

Ngụy Viễn Chi nhìn vạt áo trước của Dư Dung đã ướt đẫm nói, "Cậu trước đi vào bên trong nghỉ ngơi một hồi đi, tôi cùng Ninh Ninh chơi."

Trẻ con tinh lực dồi dào, lại lâu thật lâu chưa hề được đi ra ngoài chơi, một khắc cũng không chịu nghỉ ngơi. Dư Dung thể lực theo không kịp bé, không nhìn lại sợ có cái gì ngoài ý muốn.

Dư Dung thật ra có chút mệt mỏi, không cùng hắn tranh, "Đừng để cho nó nghịch nước."

Cạnh biển mặc dù chơi vui, dù sao cũng nguy hiểm, đặc biệt là trẻ con, điểm nhỏ ấy Ngụy Viễn Chi vẫn biết, "Đã biết."

Dư Dung ở trong lều ngủ một hồi, lại nằm mơ một giấc mộng rất dài.

Cùng giấc mộng trước đây giống nhau, vẫn là tình tiết như vậy, cái người kia ở sau lưng ôm cậu, cắn thùy tai của cậu gọi cậu Dung Dung.

Nhưng lần này Dư Dung quay đầu lại, nhìn thấy vậy mà là mặt Ngụy Viễn Chi.
Cậu tỉnh lại đã một thân mồ hôi lạnh.

Uống hai ngụm nước cho tỉnh táo một chút Dư Dung mới đi ra ngoài, Dư Ninh thấy được baba từ đàng xa hướng bé vẫy tay. Dư Dung như vậy xa xa nhìn lại, Ngụy Viễn Chi thân ảnh cao lớn vậy mà cùng Dư Ninh có mấy phần giống nhau.

Dư Dung sửng sốt hai giây, cảm thấy được chính mình nhất định là bị giấc mộng mới vừa rồi ảnh hưởng tới.

Cái người kia, tại sao có thể là Ngụy Viễn Chi!

Liên quan đến đoạn ký ức ba năm trước kia, Dư Dung không phải không nhớ tới là không được, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt nửa đời sau của mình, nhưng nó lại trở thành vết sẹo ở trong lòng Dư Dung, nhớ không xong cũng không quên được.

Đến cùng phát sinh cái gì, sau đó là tại sao cái người kia trong thế giới của cậu hoàn toàn biến mất.

Còn có, Ninh Ninh đến cùng cùng hắn có quan hệ hay không.

Hết thảy đều như một bí mật lớn.

Dư Dung mỗi ngày đều đuổi theo chân tướng gần trong gang tấc kia, giống như một con mèo trước sau đuổi theo một quả cầu lông.

Cậu đến gần, mới nhìn rõ ràng Dư Ninh cùng Ngụy Viễn Chi đang chơi trên bờ cát trước mặt thế nhưng nổi lên một cái thành lũy nho nhỏ.

Dư Dung đang muốn nói cảm ơn, giương mắt trùng hợp đối mặt ánh mắt Ngụy Viễn Chi.

Không còn trào phúng cùng xem thường như trước đây, mà là mang theo nhu tình cùng chân tình không nói ra được.

Tựa như tia chớp nháy mắt liền qua, lại nhấc lên đến trận mưa gió cuồn cuộn.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro