Chương15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Bên ngoài tòa nhà mấy cây bạch quả đang thay lá, lá cây rơi xuống một chỗ, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ. Hôm nay mặc dù là trời nắng, lại không có một chút nóng bức nào, cuối thu khí trời sảng khoái chính là thời điểm tốt.

Du lịch mùa thu, là một ý kiến không tồi.

Sau khi cha mẹ Ngụy Viễn Chi ly hôn, Ngụy Viễn Chi cả người quái gở rất nhiều. Hắn vốn dĩ tưởng rằng gia đình mỹ mãn bất quá ba hắn là gặp dịp thì chơi, làm người thừa kế tập đoàn Ngụy thị, Ngụy Thiệu Nguyên đối với hắn dạy dỗ càng hà khắc.

Cho nên Ngụy Viễn Chi bây giờ nghiêm túc thận trọng, không có ai dám đến gần, sinh hoạt càng không có một chút nào hứng thú đáng để nói.

Giống như bây giờ là cuối tuần, hắn không phải tự giam mình ở thư phòng xử lý công vụ chính là tự mình lái xe đi vùng ngoại ô leo núi.

Chỉ có lâu thật lâu mới hẹn với mấy con cháu thế gia đi đánh tennis uống chút rượu.

Gần đây nhất trong công ty công việc bận rộn, trước đây Ngụy Thiệu Nguyên là người ỷ vào công lao lập công ty không biết bao nhiêu năm trước của trưởng bối chỉ ăn chơi không làm việc, đến khi cho Ngụy Viễn Chi tiếp quản cũng rất đau đầu, gần đây mấy chú bác của hắn trong bóng tối rục rà rục rịch.

Ngụy Viễn Chi một phần cũng không được sống yên ổn.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai ba con, còn có tiếng cười. Ngụy Viễn Chi từ bên trong cửa sổ nhìn ra, hai ba con đang đá bóng.

Trên sân cỏ đắt giá của hắn.

Ngụy Viễn Chi hẳn là phải nổi giận, nhưng thời điểm nhìn thấy ba con hai người cười đến vui vẻ như vậy, hắn giận cũng không nổi giận được.

Mà Ngụy Viễn Chi vẫn giả bộ rất phẫn nộ đi xuống lầu.

Hắn nhanh chân đi đến trong sân, Dư Dung đứng đưa lưng về phía hắn, vẫn chưa nhìn thấy Ngụy Viễn Chi, nhìn thấy hắn trước tiên chính là Dư Ninh.

"Ngụy thúc thúc." Dư Ninh ôm bóng, trên mặt đều là bùn đất bẩn thỉu, "Thúc cũng muốn cùng đá bóng sao?"

Ngụy Viễn Chi sắc mặt tối sầm lại, "Không đá."

Dư Dung thấy Ngụy Viễn Chi cũng cúi đầu, cậu vốn nên ngăn cản Ninh Ninh ở đây đá bóng, nhưng cậu không chỉ không ngăn cản trái lại dung túng. Khi thấy con trai với ánh mắt khát vọng, Dư Dung lời cự tuyệt đến miệng rồi cũng không nói ra được.

Không thể đi du lịch mùa thu, không thể đi công viên, hiện tại nếu như vẫn không thể đá bóng ...

Là cậu không tốt.

Cho dù bọn họ là người nhà bình thường, khả năng so với hiện tại còn tự do hơn chút. Ít nhất Dư Ninh không cần cùng hắn chịu loại oan ức này.

Còn có hơn nửa năm.

Lúc đó cậu cùng Ngụy Thiệu Nguyên ký hợp đồng ba năm, cậu đem mình bán cho Ngụy gia, Ngụy Thiệu Nguyên giải quyết vấn đề hộ khẩu cùng đi học cho Ninh Ninh, đồng thời dựa theo giá thị trường mà trả gấp đôi lương cho cậu.

Nhìn thấy là biết điều kiện vô cùng khoan dung, lại không có ai biết là Dư Dung dùng  tự do đổi lấy.

Dư Dung thu hồi suy nghĩ hướng Ngụy Viễn Chi xin lỗi: "Xin lỗi, tiền sửa sang lại thảm cỏ tôi sẽ chi trả toàn bộ."

Vốn là sắc mặt Ngụy Viễn Chi đã không dễ nhìn trong nháy mắt đen hơn, Ngụy gia bọn họ giống như là thiếu mấy phân tiền kia sao?

Hắn lạnh lùng nói: "Muốn chơi liền ra ngoài chơi, ở trong sân đá bóng như vậy thì nói cái gì."

Dư Ninh cái đầu tương đối thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ lời này, lôi kéo góc áo Dư Dung, "Baba baba, Ngụy thúc thúc đồng ý, chúng ta có thể đi ra ngoài sao?"

Dư Dung có chút bất ngờ mà liếc nhìn Ngụy Viễn Chi, bất quá chỉ xem là hắn sợ Ninh Ninh lại làm hỏng thảm cỏ, "Cảm ơn, nhưng mà..."

Trên mặt hắn có chút khó khăn, cuối cùng nhẫn tâm nói: "Không cần."

Dư Ninh khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại, "Tại sao vậy baba..."

Dư Dung kiên trì hướng bé giải thích, "Tài xế lái xe đưa Ngụy lão tiên sinh đi bệnh viện, công viên không ở gần đây, baba cũng không biết lái xe, cho nên..."

Dư Ninh còn không nghe xong liền nhỏ giọng khóc lên.

Bé tuy rằng đáng yêu, nhưng mà người rất quật cường, trước sau cúi đầu không nói lời nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Ninh vô cùng đáng thương, dường như lần thứ hai thấy được còn bé khi chính mình.

Dư Dung cho hắn là trang trí sao?

Hắn nói: "Cho các ngươi thời gian nửa giờ  chuẩn bị, tập hợp phòng khách, quá hạn không chờ."

Dư Ninh ngước mặt lên trong nháy mắt hiểu rõ chuyện, chạy đến trong phòng của mình thu dọn đồ đạc.

Dư Dung dùng vòi nước tưới hoa rửa sạch tay, quay người lại Ngụy Viễn Chi còn đứng ở nơi đó.

Cậu đành phải kiên trì đi tới, đối với hắn cái người từng sỉ nhục cưỡng bách cậu nói tiếng cám ơn.

Ngụy Viễn Chi vui vẻ nhận lấy, "Phòng tạp vật có lều bạt, nhớ mang tới."

"Ồ." Dư Dung run lên rất lâu, trong đầu lóe lên cái gì, nhưng quá nhanh, cậu bắt giữ không kịp, "Lều bạt cũng không cần đâu, chúng ta trước khi Ngụy lão tiên sinh trở về   sẽ trở lại."

Ngụy Viễn Chi thật vất vả tâm tình mới khá hơn đều bị một câu 'Ngụy lão tiên sinh' đâm thủng, "Cậu cứ nhớ Ngụy Thiệu Nguyên như vậy?"

Dư Dung: "Chăm sóc Ngụy lão tiên sinh là công việc của tôi. Còn có... Tôi cho rằng anh cần phải đối ba mình tôn trọng chút."

Ngụy Viễn Chi lôi kéo cổ áo của cậu, đột nhiên tới gần, cực kỳ nghiêm túc ở bên tai Dư Dung nhẹ giọng nói, "Dư Dung, không phải mỗi một người ba đều đáng giá để tôn trọng."

Dư Dung bỗng dưng mở to hai mắt.

Qua đủ chừng mười giây cậu mới lấy lại tinh thần, lời vừa mới kia, vì sao lại quen tai như vậy, tựa như đã từng ở nơi nào nghe qua...

Nhưng lại cảm thấy thật xa xôi, mịt mờ, như là cực kỳ lâu trước đây hay hoặc giả là ở trong mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro