Chương14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngày hôm sau là thứ sáu, Dư Ninh không cần đi nhà trẻ.

Bé sau khi rời giường phòng của baba đã không còn người, Dư Ninh ở tầng ba chạy một vòng, mới chậm rãi xuống lầu.

Bé đi cầu thang không đàng hoàng, thích dùng sức xoay tròn trên cầu thang. Bé chưa từng thấy phòng ở xinh đẹp như vậy, cũng chưa từng thấy cầu thang đẹp như vậy.

Chỉ là ngày thường baba không cho bé chơi.

Dư Ninh cúi đầu cẩn thận từng li từng tí một xuống lầu, baba bé đang trong phòng bếp bận rộn, bóng lưng gầy yếu, Dư Ninh nghe thấy hương vị canh hầm, nghĩ thầm hôm nay phải khuyên Dư Dung uống nhiều chút mới được.

Ngụy Viễn Chi đồng dạng thứ sáu cũng là ngày nghỉ, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Dư Ninh đang xoay tròn trên thang lầu nhảy nhảy nhót nhót.

Thật là nguy hiểm.

"Lại đây." Ngụy Viễn Chi ôm lấy cánh tay gọi Dư Ninh.

Dư Ninh còn nhỏ lại hiểu chuyện, biết được bé và baba đều đang ở trong nhà vị Ngụy thúc thúc trước mắt này, trong lòng bé nghĩ, có thể cho bọn họ phòng ở tốt như vậy không giống như là người xấu.

Mặc dù có thời điểm thoạt nhìn hung dữ ... rất hung dữ.

Ngụy Viễn Chi không thích cùng đứa nhỏ thân cận, ngay cả anh họ chị họ trong nhà, hắn cũng là không vui một cái liền đi.

Nhưng hắn cũng không biết làm sao, đối với Dư Ninh chẳng hề bài xích.

Hắn uy nghiêm cao to, Dư Ninh tâm lý ít nhiều vẫn còn có chút sợ, sợ hãi gọi hắn, "Ngụy thúc thúc."

Ngụy Viễn Chi đã sớm cùng Dư Dung thảo luận qua cái vấn đề xưng hô này, bất quá là ở trên giường, hắn đem người làm cho thở dốc liên tục, tự nhiên cũng không thảo luận được ra cái gì tốt đẹp.

Tính ra hắn so với Dư Dung còn lớn hơn hai tuổi, Dư Ninh gọi hắn thúc thúc cũng không quá đáng.

"Con mấy tuổi?"

Dư Ninh bẻ ngón tay đếm xem, nãi thanh nãi khí nói, "Bốn tuổi."

Bốn tuổi chính là thời điểm bướng bỉnh nhất, bé ngược lại rất là ngoan ngoãn.

Ngụy Viễn Chi trong lòng phiền chán cũng ít mấy phần.

Hắn còn muốn nói gì nữa, Dư Dung đã từ trong phòng bếp đi ra, gọi Dư Ninh đi xuống ăn cơm.

Cậu dĩ nhiên cũng nhìn thấy Ngụy Viễn Chi, bất quá sắc mặt sẽ không tốt như vậy.

Dư Ninh chạy xuống ôm cậu, "Baba sớm."

Dư Dung sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, ngồi chồm hỗm xuống ở trên trán bé hôn một cái, "Ninh Ninh sớm."

Ở tầng hai Ngụy Viễn Chi đem tình cảnh này thu vào đáy mắt.

Ngụy Thiệu Nguyên hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra, đã được tài xế đón đi, dì Tôn buổi trưa mới đến, cho nên ngày hôm nay trên bàn cơm chỉ có Dư Dung cùng Ngụy Viễn Chi, còn có một cái tiểu Dư Ninh.

Dư Dung trong bầu không khí quỷ dị này cúi đầu ăn đồ ăn, động tác nuốt rơi vào trong mắt Ngụy Viễn Chi đều giống như là súng muốn cướp cò, hiển nhiên dưới cái nhìn của hắn người trước mắt so với điểm tâm ngon hơn nhiều lắm.

Tối hôm qua thưởng thức một đêm vẫn chưa hết hứng.

Ngày hôm nay Ngụy Thiệu Nguyên không ở, Dư Dung cũng không có như lúc thường câu nệ, cổ áo rốt cục không còn cài chặt chẽ, mà là mở ra hai cúc, ống tay áo cũng tùy ý kéo lên, hiện ra lười biếng mà tự tại.

Chỉ là chính cậu cũng không biết, trên xương quai xanh mơ hồ mang theo hai cái hồng ngân.

Đó là công lao của Ngụy Viễn Chi.

Cậu thu thập xong bát đũa ôm Dư Ninh đi trong sân chơi mới biết được chuyện này, Dư Ninh nằm nhoài trên bả vai của cậu, mềm mại nói, "Baba tối hôm qua cũng bị con muỗi cắn nè?"

Ngụy Viễn Chi ở bên cạnh phát ra một trận cười khẽ.

Dư Dung khe khẽ cắn răng, "Ừm."

Dư Dung thừa dịp bên ngoài khí trời tốt, cùng Dư Ninh ở trong sân chơi đùa, thuận tiện tưới nước cho hoa cỏ. Ngụy Viễn Chi không có việc gì liền ở trong phòng khách đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể đem trong sân tất cả thu hết vào đáy mắt.

Ba con hai người chơi rất vui vẻ.

Hắn chưa bao giờ thấy Dư Dung cười như vậy bao giờ.

Chỉ là không chờ hắn nhìn đủ, điện thoại trong tay vang lên.

Là trợ lý, "Ngụy tổng, tư liệu ngài bảo điều tra đã gửi đến hòm thư của ngài."

Ngụy Viễn Chi mở máy vi tính ra, tư liệu của Dư Dung hiện ngay trước mắt hắn.

"Ghi chép hôn nhân không có ? Vậy đứa bé kia của cậu ấy là như thế nào mà có?" Ngụy Viễn Chi trực tiếp tìm điều mà chính mình để ý nhất kia.

"Chuyện này..." Trợ lý có chút khó mà giải thích, "Có lẽ là nhận nuôi."

Ngụy Viễn Chi nheo mắt lại, "Có lẽ? Phía trên này không có ghi chép nhận nuôi."

Trợ lý toát ra mồ hôi lạnh, "Không dám giấu ngài, tư liệu Dư tiên sinh có ba năm là hoàn toàn trống không, cái gì đều không tra được."

Ngụy Viễn Chi cúp điện thoại.

Bất quá hắn rất nhanh phát hiện trên người Dư Dung điểm đáng ngờ không chỉ một, mà là khá nhiều.

Trước năm hai mươi là hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là so với người khác thảm chút, cha mẹ từ khi Dư Dung còn nhỏ đã ly hôn, liền từng người gây dựng gia đình mới, từ nhỏ cậu liền đi theo cô. Từ năm thứ tư đại học năm ấy, lý lịch của cậu liền bị người động chân động tay.

Sau lần đó ba năm bên trong trống rỗng.

Ngay cả Dư Ninh người này đều là bỗng dưng nhảy ra.

Hai năm trước bởi vì đuối nước thiếu chút nữa chết đi, bởi vì não bộ cung cấp không đủ oxy dẫn đến một phần ký ức bị thiếu hụt.

Lại không lâu sau đó liền bị Ngụy Thiệu Nguyên mang đi nước ngoài.

Này cùng suy nghĩ Ngụy Viễn Chi không giống nhau lắm. Cậu là một nam nhân xinh đẹp như vậy, đã từng là đồ chơi của giới thượng lưu. Mà Dư Dung sinh hoạt hiển nhiên quá bình thường, xóa điểm đáng ngờ này đi, quả thực chính là người bình thường, bình thường đến nổi đến đâu cũng có thể gặp được.

Ngụy Viễn Chi lại cẩn thận nhìn tư liệu trợ lý gửi tới một lần nữa.

Chờ đã... Cái này lưỡng tính dị dạng là có ý gì?

Ngụy Viễn Chi mở ra trang web tra cứu, lạnh lùng trên mặt chợt lóe một tia khó mà tin nổi.

Đây là ý gì? Lưỡng tính dị dạng thân thể bên trong có hai hệ thống sinh sản, nói cách khác... Dư Dung trong thân thể khả năng còn có một hệ thống sinh sản khác?
Bên ngoài ánh mặt trời rất tốt, Dư Dung còn ở trong sân cùng Dư Ninh nghịch nước, bọt nước dưới ánh mặt trời chiết xạ ra cầu vồng nho nhỏ, Dư Ninh hưng phấn nhảy lên.

Không biết có phải hay không là tác dụng tâm lý, Ngụy Viễn Chi càng ngày càng cảm thấy được cha con hai người có nhiều điểm đều rất giống nhau.

Đôi mắt giống nhau.

Đều giống nhau đá quý màu đen vừa đen vừa sáng, thập phần xinh đẹp.

Chỉ có điều Dư Dung rốt cuộc là người trưởng thành, trong đôi mắt nhiều tình cảm cất giấu bên trong hơn, không giống Dư Ninh hồn nhiên vô tà như vậy.

Mà nhiều hơn mấy phần phong tình.

Ngụy Viễn Chi nhất nhìn bọt nước kia đến ngẩn người.

Lát sau hắn gọi cho bác sĩ Trương một cuộc điện thoại, đem nghi ngờ trong lòng chính mình hỏi ra.

"Chuyện này... không phải chuyên khoa của tôi, hiểu không nhiều."Bác sĩ Trương nói đúng sự thật, "Bất quá nếu như trong cơ thể có hệ thống sinh lý đầy đủ, trên lý thuyết nói là có thể mang thai."

Ngụy Viễn Chi cúp điện thoại, nhớ lại trên bụng Dư Dung có một vết sẹo.

Dư Dung vóc người gầy gò, ngoại hình bảo dưỡng rất khá, thường thường làm cho Ngụy Viễn Chi ôm thân thể không nỡ buông tay, hận không thể nuốt chửng cậu khảm vào trong máu thịt mình.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là trên bụng có một vết sẹo nhợt nhạt.

Hiện hữu ở trên người, giống như một con rết xấu xí.

Dư Dung đương nhiên sẽ không chủ động nhắc tới vết sẹo kia là như thế nào mà có, Ngụy Viễn Chi chỉ xem đó là làm phẫu thuật lưu lại, làm sao sẽ nghĩ đến những phương diện khác.

Bây giờ nghĩ lại, Dư Ninh có thể là do Dư Dung chính mình sinh.

Bất quá, theo một ý nghĩa nào đó hắn cũng không có nói sai, Dư Ninh cho dù không phải Dư Dung cùng nữ nhân khác sinh, cũng không còn là tiểu dã chủng?
Nhưng vừa nghĩ tới thân thể Dư Dung đã từng bị người khác ngủ qua, còn sinh con cho người khác, Ngụy Viễn Chi liền tức giận đến siết chặt nắm đấm.

Chẳng trách thân thể sẽ mẫn cảm như vậy!

Ngụy Viễn Chi lần thứ hai gọi điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý nơm nớp lo sợ: "Ngụy... Ngụy tổng."

Ngụy Viễn Chi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn có hết thảy ghi chép tỉ mỉ bệnh án cùng phẫu thuật của Dư Dung, còn có tra một chút cậu ấy có làm DNA giám định hay không."

Tình huống như thế, Dư Dung rất có thể sẽ không phẫu thuật ở bệnh viện lớn, Ngụy Viễn Chi suy nghĩ một chút nói: "Coi như là phòng khám nhỏ cũng không thể qua loa mà bỏ qua."

Trợ lý lau vệt mồ hôi, một khắc đều không dám trễ nải.

Ngụy Viễn Chi đứng ở bên cửa sổ, bên trong cửa sổ xuyên thấu ánh nắng vào ôn hòa chiếu vào, một cơn gió thổi qua còn có hương hoa nhàn nhạt.

Hắn nghe thấy Dư Dung cùng Dư Ninh đang ở sân bên trong tán gẫu.

Tiểu Dư Ninh ngồi ở trên xích đu: "Ba ba, cô giáo nói thứ sáu tuần sau có hoạt động gia đình du lịch mùa thu, phụ huynh cũng phải đi."

Bé nói xong lén lút nâng mắt nhìn về phía Dư Dung, bé biết được baba bé không có thời gian cùng bé đi du lịch mùa thu, nhưng mà Dư Ninh trong lòng vẫn là tồn tại khát vọng nho nhỏ, cố ý nhấn mạnh hai lần.

Đi một lần cũng rất tốt, bé nghĩ.

Dư Dung tay đang cắt sửa chạc cây bên cạnh, con mắt buông xuống. Công việc của cậu thoạt nhìn thanh nhàn, lại hết sức hỗn tạp, ngoại trừ ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn cùng đưa đón Dư Ninh cơ hồ một khắc cũng không có thể rời đi nơi này.

Ngay cả Dư Ninh cũng vậy, sau khi tan học chỉ có thể ở trong sân chơi đùa, không thể giống như đứa trẻ nhà người khác đi chơi trong công viên, cậu là baba lại không thể dẫn bé đi.

"Baba sẽ cùng cô giáo thương lượng, xin nhờ cô giáo hỗ trợ chăm sóc Ninh Ninh." Dư Dung nói.

Ánh sáng mong đợi trong mắt Dư Ninh chợt tắt, "Vậy ba ba ngày hôm nay có thể mang Ninh Ninh đi công viên xem chim hải âu không? Ngày hôm nay Ngụy gia gia không ở, không cần ba ba chăm sóc."

Dư Dung dừng lại.

Không thể mang Dư Ninh ra ngoài chơi cậu so với bất luận người nào đều càng thêm hổ thẹn cùng khổ sở, ở độ tuổi này trẻ con chính là thích đi ra ngoài chạy loạn, cậu lại chỉ có thể bảo Ninh Ninh cùng cậu ở trong nhà.

Ngay cả yêu cầu nho nhỏ như đi công viên vậy mà cậu cũng không thể đáp ứng, "Xin lỗi Ninh Ninh..."

Dư Ninh mất mát cúi đầu.

Ngay cả xích đu cũng không thể làm cho bé vui vẻ.

Nhưng bé vẫn rất có lễ phép ngược lại ôm Dư Dung một cái, như là an ủi đối với baba, nằm trong ngực của cậu nói: "Không sao ba ba."

Ngụy Viễn Chi lần đầu tiên nhìn thấy một loại biểu tình gọi là vkhổ sở trên mặt Dư Dung.

Hắn đã nhìn thấy Dư Dung hận, Dư Dung xấu hổ, Dư Dung lúng túng cùng thống khổ, lại chưa từng thấy cậu khổ sở như thế.

Như một tiểu miêu thu hồi móng vuốt, lật lên cái bụng cho người xem.

Ngụy Viễn Chi nghĩ đến chính mình khi còn bé.

Cùng Dư Ninh giống nhau, Ngụy Thiệu Nguyên chưa từng cùng chính mình tham gia bất kỳ hoạt động nào có liên quan cùng con trai: Nhà trẻ du lịch mùa thu, hội thao tiểu học, thậm chí là họp phụ huynh...

Khi còn bé Ngụy Viễn Chi cũng không biết Ngụy Thiệu Nguyên là cái hạng người gì, hắn coi ông là anh hùng trong lòng mình, mỗi lần thi đều tranh thủ đưa cho ông xem đầu tiên, nhưng đáng tiếc Ngụy Thiệu Nguyên chưa từng nhìn đến bảng thành tích của hắn.

Bên trong tuổi ấu thơ Ngụy Viễn Chi chỉ có mẹ, cùng gia đình đơn thân không khác tí gì.

Hiện tại Dư Ninh cũng vậy, bé không biết mẹ mình là ai, hoặc là nói mình một người baba khác là ai.

Ngụy Viễn Chi nhìn dáng dấp nhỏ xíu tội nghiệp của bé, trong lúc hoảng hốt thậm chí có mấy phần giống như chính mình khi còn bé.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro