Chương13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung chưa đi được hai bước dì Tôn liền dẫn Dư Ninh xuống lầu. Dư Ninh thấy cậu thẳng hướng nhào vào trong ngực, "Ba ba người đi đâu vậy nha? Ninh Ninh tìm đã lâu."

Dư Dung cố nén thân thể không khỏe ôm lấy bé, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, không lên tiếng.

Dư Ninh ôm cổ hắn, nhìn một hồi lâu, "Ba ba mắt baba đỏ ngầu."

Đối mặt với con trai hiểu chuyện ngoan ngoãn, tiếng nói Dư Dung đều chặn ở trong lòng, chỉ có thể nói dối, "Vừa nãy bụi nhỏ bay vào."

"Vậy Ninh Ninh giúp baba thổi một chút."

Nói xong Dư Ninh ngoác miệng ra nhẹ nhàng thổi thổi.

Dư Dung nhất thời lại muốn rơi lệ.

Vịt già nấu măng tươi cuối cùng là không nấu được, vịt già đã sớm hầm xong, Dư Dung bị Ngụy Viễn Chi giằng co sắp một giờ làm sao có thể hầm kịp, chỉ có thể đem măng tươi xào ăn.

Dư Dung cuối cùng vẫn là đem nhiệm vụ làm cơm tối giao cho dì Tôn. Dì Tôn đem tất cả những điều này đều nhìn ở trong mắt, bà ở Ngụy gia nhiều năm như vậy, chút chuyện này vẫn có thể nhìn ra.

Bất quá là cho dù có loạn cũng không thể nhiều lời.

Dư Dung ôm Ninh Ninh trở về phòng, cậu cũng phải tắm rửa cho mình một chút, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Dư Ninh ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà nằm lỳ ở trên giường xem sách truyện cổ tích của chính mình, câu có câu không mà nói với Dư Dung.

Dư Dung đem mình ngâm trong bồn tắm, hơi nước ấm áp mịt mờ, hun đến trên người cậu nhiễm phải một tầng đỏ ửng. Ngụy Viễn Chi bỏ vào đồ vật mỗi một bước đi đều nghiền ép trong vách cậu một chút, Dư Dung thử tự mình lấy ra, mà vật kia thật giống như đã nhận chủ, thêm vào có nước rất trượt, Dư Dung càng kéo nó ra bên ngoài nó vậy mà càng hướng vào bên trong.

Sau mấy lần thử nghiệm, cậu liền không dám động tiếp.

Nếu như cuối cùng bởi vì loại sự tình như thế này mà phải đi bệnh viện lấy ra, vậy còn không bằng để cho cậu đi chết.

Dư Dung chỉ vội vã đem mặt sau tẩy rửa một chút liền đi ra, nhưng bởi vì bên trong bị nhét đồ vật, cũng không phải tẩy rửa rất sạch sẽ.

Hắn ở trên lầu cùng Ninh Ninh xem sách một lúc, cậu ngồi ở đầu giường, Ninh Ninh nằm nhoài trong lồng ngực của cậu, hai cha con hưởng thụ thời gian an ổn trong chốc lát.

Hai năm trước Từ khi Dư Dung đi nước ngoài liền rất ít có thể cùng Ninh Ninh chung sống như vậy. Cho dù là một lần trở về, cũng không phải thường có thể sống chung một chỗ, hắn hi vọng Ninh Ninh có thể độc lập một chút, cho nên nhẫn tâm để cho Ninh Ninh sợ tối ngủ một mình, nhưng lại thường xuyên cảm thấy được bé còn nhỏ, nhẫn không quyết tâm.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu cũng không tính là người ba tốt.

Cậu ngay cả mẹ Ninh Ninh là ai cũng không biết.

Chẳng được bao lâu dì Tôn tới gọi hai người đi xuống ăn cơm, Dư Ninh cùng dì Tôn đồng thời xuống. Dư Dung ở phía sau thu thập chuyện cổ tích nên chậm nửa phút, ra cửa vừa vặn đụng phải Ngụy Viễn Chi từ thư phòng đi ra.

Dư Dung chỉ làm như không nhìn thấy hắn, lướt qua hắn đi xuống lầu.

Ngụy Thiệu Nguyên đã ngồi xuống, ông ngược lại là rất thích Ninh Ninh, đại khái là trẻ con trời sinh liền cùng người già dễ dàng thân cận.

Chờ Dư Dung cùng Ngụy Viễn Chi đều vào chỗ, ông chậm rãi mở miệng, "Đều đến đông đủ, ăn cơm đi."

Ông ở Ngụy gia ngoại trừ chuyện này, cũng không quản được những thứ khác.

Cơm tối ăn ăn Dư Ninh buồn ngủ, ngậm miệng mở miệng ngáp. Dư Dung vội vã ăn hai miếng liền để dì Tôn thu dọn, ôm bé lên lầu ngủ.

Dư Ninh treo ở trên cổ Dư Dung, vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ. Bé mặc dù đã hơn bốn tuổi, vậy mà vẫn như trước vô cùng dính baba.

Dư Dung vỗ lưng bé dụ dỗ bé ngủ, Dư Ninh đang ngủ cũng hai tay ôm ở trên người câu không cam lòng buông tha, cùng cái cây nhỏ lười biếng giống nhau, Dư Dung vừa rời đi bé liền ở trong mộng khóc lên.

"Baba không cần đi..."

Bé đáng thương như vậy, Dư Dung làm sao có thể l nhẫn tâm được, không thể làm gì khác hơn là nằm ở bên cạnh vỗ về bé. Chờ Dư Ninh ngủ say, mới rón rén kéo chăn mỏng lên đắp cho bé.

Đang muốn xuống giường, bỗng nhiên dưới thân một trận nhiệt lưu tê dại thoáng qua.

Cái vật kia đặt ở trong thân thể cậu chấn động.

Dư Dung hai chân run lên, không đứng vững ngồi ở bên giường.

Vật kia âm thanh rất nhỏ, nghe giống như là tiếng ong ong của muỗi, nhưng cường độ chấn động cùng tần suất lại lớn đến doạ người, Dư Dung run chân cơ hồ không đứng lên nổi.

Cậu ở trong lòng đem Ngụy Viễn Chi ngàn đao bầm thây, trên tay cũng không tăng nhanh động tác.

Dư Dung hai chân run lẩy bẩy, cố nén hướng gian phòng của mình mà đi.

Vừa vào cửa còn chưa mở đèn, liền đụng vào trong ngực một người.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Dư Dung dùng sức đẩy hắn, chỉ là trên tay cũng nhuyễn đến không có sức, giống như một bãi nước. Đẩy chẳng qua để cho có động tác kháng cự.

Cậu không có tiếp tục đi bật đèn, mạnh mẽ trừng Ngụy Viễn Chi một cái, ngã trái đụng phải hướng đầu giường đi đến. Nếu không phải mặc quần dài, e là lúc này trên hai chân đã chảy ra chất lỏng trong suốt làm người lúng túng.

Ngụy Viễn Chi đến gần, một luồng khí tức quen thuộc nam tính ùa tới, Dư Dung sợ hắn lại muốn làm bừa, trốn về sau vài bước, "Đi ra ngoài!"

Ngụy Viễn Chi dùng điều khiển từ xa mở đèn, liếm liếm đôi môi, nhìn sắc mặt ửng đỏ Dư Dung, lần thứ hai áp sát, nâng lên cằm của cậu, "Không tự mình lấy ra, thật ngoan."

"Nên thưởng cho cậu cái gì mới tốt đây?"

Bên miệng hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia ở trong mắt Dư Dung cũng không dễ nhìn, thậm chí có chút nguy hiểm.

Dư Dung chính là muốn nói chuyện, rung động trong thân thể ngừng lại, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm giác được một trận rung động càng thêm mãnh liệt, tình triều tới so với lúc trước mãnh liệt hơn, trừng Ngụy Viễn Chi mặt mày trong nháy mắt mềm mại thành nước.

Cậu không phòng bị chân trực tiếp mềm nhũn, bị Ngụy Viễn Chi nhân cơ hội vững vàng ôm lấy.

"A..."

Ngụy Viễn Chi đắc ý cười, "Nhanh như vậy đã tự mình đưa đến cửa ?"

Dư Dung lạnh lùng nói, "Cút."

Đáng tiếc cậu phẫn nộ cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cậu bây giờ là cá trên trên thớt mặc người hiếp đáp, chỉ có thể mặc người xâm lược.

Ngụy Viễn Chi nắm lấy vòng eo cậu, dễ dàng đem người đẩy ngã xuống giường.

"Tôi hiện tại cút, vậy ai tới thỏa mãn cậu?" Nói hắn xong liền ở trên đôi môi mơ ước đã lâu cắn một cái.

Dư Dung xoay đầu sang hướng khác, oán hận nói, "Anh là cầm thú, cả ngày nghĩ loại chuyện đó!"

Ngụy Viễn Chi xoay đầu Dư Dung về, cưỡng bách cậu nhìn mình, cố ý hỏi ngược lại, "Loại việc nào?"

Dư Dung giơ tay cho hắn một cái tát, "Vô liêm sỉ!"

Một cái tát này của cậu xuống tay độc ác, tát đến không nhẹ, Ngụy Viễn Chi bị đau nheo mắt lại.

Dư Dung trong mắt ngậm lấy nước mắt ướt át quật cường nhìn hắn, hai má ửng hồng, cổ cũng nhiễm phải màu sắc tình dục, Ngụy Viễn Chi đem điều khiển trong tay bật lên đến mức to nhất, trong phòng yên tĩnh chỉ còn dư lại tiếng ong ong rất nhỏ.

Người dưới thân Ngụy Viễn Chi nguyên bản ngoan cường không kiên trì vài giây liền mềm nhũn ra, như con nhím thu hồi khôi giáp đầy người của chính mình, trong miệng ức chế không được hừ hừ, "A... Ân...."

"Lấy... ra...đi....."

Ngụy Viễn Chi cười cười không nhúc nhích, ở bên tai Dư Dung thổi khí, "Là muốn càng lớn hơn sao?"

Dư Dung tức giận đến muốn nhấc chân đạp hắn, bị Ngụy Viễn Chi cầm mắt cá chân.

Dư Dung ở dưới thân hắn bị chính hắn tự tay đẩy mạnh trứng rung hành hạ đến khó nhịn rên rỉ, Ngụy Viễn Chi thích nhất dáng vẻ ấy của cậu, thường ngày có kiêu ngạo  lanh nhạt cỡ nào, lúc này liền dâm đãng bất kham như vậy.

Ngụy Viễn Chi cúi người đặt môi lên môi mỏng kia.

Đã bị đồ vật trong cơ thể hành hạ đến không chịu nổi hai chân Dư Dung bị mở ra, ngón tay dài nhỏ của Ngụy Viễn Chi với đi vào càng quấy, mặt sau Dư Dung đã bị chơi đùa đến ẩm ướt mềm một mảnh, lúc này dục vọng thân thể lại bởi vì không chiếm được thỏa mãn mà gắt gao hút chặt ngón tayNgụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi hừ cười, mang theo vài phần miệt thị, lại đùa bỡn một lúc mới dùng điều khiển từ xa đem đồ vật chấn động trong cơ thể Dư Dung lấy ra.

Dư Dung đã bị hắn lấy ngón tay cùng trứng rung chơi đến cao trào một lần.

Lúc này hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Đáng thương mà bất lực.

Còn chưa có lấy lại tinh thần, thậm chí thân thể còn đang nhẹ nhàng lay động run rẩy, cậu lại bị mở hai chân, cởi ra quần áo lần thứ hai bị Ngụy Viễn Chi chen vào.

Lần này không phải ngón tay, là đao thật thương thật.

Thời điểm tận hứng, Ngụy Viễn Chi gục ở trên người cậu muốn hôn cậu, Dư Dung quay đầu đi.

Giữa bọn họ bất quá là tình dục, cần gì phải hôn như tình nhân như vậy?

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro