Chương12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Tư thế hiện tại làm cho Dư Dung vô cùng lúng túng, mà làm cho cậu lúng túng nhất là thân thể đang cùng tâm tư của cậu đi ngược lại, nghênh hợp Ngụy Viễn Chi tiến vào.

Ngụy Viễn Chi rất hài lòng phản ứng của thân thể này, đỡ eo Dư Dung dùng lực thẳng tiến.

"A." Dư Dung hơi dùng sức, cắn bể đôi môi.

Một hồi tình ái của hai người như là chiến tranh đến nổi binh hoang mã loạn, song phương đều chịu thương tổn, cũng đã không thể quay đầu.

Sau đó hoàn toàn sa vào, tia lý trí cuối cùng trong đầu Ngụy Viễn Chi triệt để cắt đứt, nắm chặt vòng eo Dư Dung đang muốn né tránh tầng tầng đâm xuyên, dùng lực mà thao làm.

Chiếc giường gỗ củ kỹ phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Dư Dung khó chịu tựa đầu vào để nơi tựa lưng, hàm răng cắn thật chặt tay áo của chính mình, vết máu trên môi cũng dính lên.

Cậu cứ xem như bị chó dữ cắn một cái.

Chó dữ ở trên người cậu chinh phục, bàn tay mang theo vết chai thô ráp xoa xoa mông Dư Dung, trên mông trắng như tuyết hiện ra mấy dấu hồng ấn đỏ tươi kiều diễm khiến người mơ tưởng viển vông.

Ngụy Viễn Chi hôn lên sống lưng run rẩy của người dưới thân, thật xinh đẹp, như một món đồ mỹ ngọc điêu khắc tốt nhất.

Thế nhưng mỹ ngọc này lại thuộc về hắn.

Hắn muốn tự tay để lại dấu ấn của chính mình.

Hạ thân hắn từ từ chậm lại, hai người sau mấy lần hoan ái hắn đã hoàn toàn quen thuộc thân thể Dư Dung, động tác tuy rằng không nhanh, nhưng mỗi một lần đều mài qua địa phương mẫn cảm nhất của Dư Dung. Hàm răng của hắn gặm cắn xương  hồ điệp Dư Dung, lực đạo không tính là nhẹ, nhưng mà mỹ ngọc hoàn mỹ như thế hắn không nỡ lòng làm hỏng, chỉ là chốc chốc lại lặp lại cắn xé, ý đồ lưu lại một dấu răng.

Không được mấy phút sau Dư Dung thực sự không chịu được, mắng hắn, "Ngài là chó sao !"

Ngụy Viễn Chi cười khẽ, "Vậy cậu là cái gì?"

Dư Dung chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận tình ái không đúng lúc này, Ninh Ninh bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, cửa chỉ là đóng lại, cũng không có khóa.

Nhưng mà Ngụy Viễn Chi biến thái như thế, dùng tốc độ như thế này định mài cậu đến bao lâu? Nói không chừng hơn một giờ đều có thể.

Năng lực phương diện kia của hắn Dư Dung trải nghiệm qua.

Cho nên Dư Dung nói, "Ngụy Viễn Chi, ngài làm cũng sắp một giờ rồi."

Ngụy Viễn Chi ở sau lưng nhìn thấy lỗ tai của cậu đỏ đến mức đều có thể nhỏ máu, thậm chí có mấy phần đáng yêu, Ngụy Viễn Chi ngậm một cái.

Hắn thanh âm có mấy phần mùi nguy hiểm, "Đây là cậu cầu tôi, một chốc cũng đừng xin tha."

Dứt lời, Ngụy Viễn Chi nắm chặt eo Dư Dung đột nhiên đĩnh động, tính khí thô to cơ hồ đi vào toàn bộ.

Dư Dung lập tức giật mình một cái, cảm thấy được lục phủ ngũ tạng của mình đều bị xuyên đến đảo lộn vị trí, cho dù cậu có chuẩn bị, cũng không chịu nổi sâu như vậy, kêu rên hô lên, lập tức liền ý thức được cái gì, vội vã cắn môi.

Mà cho dù là như vậy, vẫn có tiếng rên rỉ tinh tế từ khóe miệng của cậu thoát ra, "Ưm...ư....a....a...."

Ngụy Viễn Chi giống như là muốn tác thành cho cậu, mỗi một lần đều vừa nhanh vừa độc, cho dù không có bôi trơn, mà Dư Dung lại như thiên phú dị bẩm, bên trong vừa ẩm ướt vừa mềm, trong phòng vang lên tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước.

Dư Dung nằm úp sấp ở bên giường bị đỉnh đến một cái một cái đều hướng đầu giường lao đi, Ngụy Viễn Chi lực đạo vừa thâm sâu vừa mạnh, bàn tay to chặt chẽ cố định vòng eo của cậu, Dư Dung theo bản năng mà muốn chạy trốn, bị Ngụy Viễn Chi nắm mắt cá chân kéo trở về, liền một lần lại một lần tàn nhẫn mà thao làm.

Cậu nỗ lực thuyết phục chính mình, coi như đây chỉ như một cơn ác mộng.

Nhưng là một âm thanh lại đem cậu mang trở về hiện thực.

Dư Ninh từ trong sân chơi đùa trở về không thấy Dư Dung, vội vàng nghĩ muốn tìm cậu, ở trong phòng khách gọi baba.

Vừa vặn Ngụy Viễn Chi đâm xuyên một cái thật sâu, Dư Dung hỏng mất mà khóc lên, "Dừng, dừng một chút."

Ngụy Viễn Chi ác liệt mà nở nụ cười, ghé vào lỗ tai cậu động tình nói, "Cầu tôi."

Dư Ninh âm thanh đang ở trong phòng khách vang lên, cách vách tường truyền tới trong tai Dư Dung, còn theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, "Baba người ở đâu nha?"

Ngụy Viễn Chi phối hợp đối phương vừa gọi một tiếng sẽ đột nhiên đâm vào, phát ra tiếng nước "xì xì". Dư Dung vẫn cứ đem tiếng rên rỉ vô cùng sống động trong miệng nuốt xuống, "Ngụy Viễn Chi, cầu ngài, đừng, đừng để cho Ninh Ninh nghe được."
"Cậu muốn là, không để cho con trai mình nhìn thấy baba hắn là loại người cỡ nào  dâm đãng hắn còn có thể xem cậu thành anh hùng của hắn sao?"

Ngón tay Ngụy Viễn Chi mơn trớn tóc Dư Dung bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, trên mặt đối phương còn treo vệt nước mắt nhợt nhạt, khiến cho tâm lý bạo ngược của hắn muốn chà đạp mạnh hơn.

Biết được Ngụy Viễn Chi phát ra một chút chút âm thanh, Ninh Ninh sẽ tự mình chạy vào, cậu biết chuyện như vậy Ngụy Viễn Chi làm được. Dư Dung hỏng mất mà khóc lên, âm thanh nghẹn ngào, "Không thể như vậy..."

"Vậy cậu một lát chủ động một chút được không?" Ngụy Viễn Chi đột nhiên ôn nhu nói.

Dư Dung nhất thời thất thần, nhắm hai mắt tuyệt vọng gật đầu.

Tiếng bước chân dừng lại nơi cửa, âm thanh non nớt của Dư Ninh truyền tới, "Ba ba người có ở bên trong không?"

Dư Dung ngay cả hít thở cũng không dám.

Qua vài giây, Dư Ninh không nghe thấy âm thanh đáp lại, bạch bạch bạch chạy đi, nghe thanh âm là hướng trên lầu chạy rồi, bé đại khái cho là Dư Dung trở về phòng.

Chờ âm thanh của con trai xa, Dư Dung mới bằng lòng mở miệng lớn thở hổn hển, trừng Ngụy Viễn Chi.

Ánh mắt cậu hung ác nhưng trong mắt Ngụy Viễn Chi cùng lắm là giống như đang làm nũng, Ngụy Viễn Chi mở ra cà vạt trên tay cậu, ôm lên hai người bọn họ trao đổi vị trí. Hắn ngồi ở bên giường, Dư Dung ngồi ở trên người hắn.

Hắn bẻ cằm Dư Dung qua để đón nhận cái hôn, đem cự đại côn thịt một lần nữa cắm đi vào, "Muốn cho con trai cậu tìm bao lâu, đều dựa vào năng lực của cậu."

Dư Dung không được Ngụy Viễn Chi đỡ, cho nên bị gác ở trên đùi hắn, cả người không tìm được điểm tựa, đồ chơi kia một chút cũng không chừa lại mà cắm toàn bộ trong thân thể của cậu, xấu hổ đến cực điểm. Cậu điểm mũi chân hai chân chấm đất, dựa vào một chút khí lực chủ động xoay eo.

Ngụy Viễn Chi đem hai cánh tay của cậu khoát lên trên vai của mình, tay của chính hắn che ở trên lưng trần truồng của chính cậu, mới nhìn thật sự giống như một đôi tình nhân.

Dư Dung sợ Ninh Ninh không tìm được chính mình sẽ quay lại, có chút sốt ruột, điểm chân thoáng đứng lên liền cắn răng dùng sức ngồi xuống, chính mình không nắm giữ tốt cường độ khiến cho Ngụy Viễn Chi đi vào được sâu hơn, toàn thân run lên.

Ngụy Viễn Chi cười cậu, phối hợp động tác của cậu chập trùng lên xuống.

Cho dù là như vậy Ngụy Viễn Chi cũng không có nửa điểm ý tứ muốn bắn ra, Dư Dung trong lòng gấp, hắn quá sợ, đầu để tại ngực Ngụy Viễn Chi cọ cọ, không tiếng động mà lấy lòng, cái này hỏng người cực kỳ.

Quả nhiên không bao lâu, tiếng nói Dư Ninh cùng dì Tôn ở trên lầu truyền đến.
Ngụy Viễn Chi đột nhiên đem Dư Dung đè xuống giường nhấc chân của cậu lên hắn mạnh mẽ hướng bên trong va chạm, dùng thế tiến công trước nay chưa có rút cắm mấy chục lần, tiếp theo Dư Dung cảm giác được một luồng tinh dịch nóng bỏng bắn ở trong vách tường chính mình.

Dư Dung toàn thân một trận co giật, đồng tử thất thần, mồ hôi theo gò má chảy xuống.

Liên tiếp thở dốc ở trong phòng vang vọng, có của cậu, có của Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi áp ở trên người cậu, thừa dịp thời điểm Dư Dung thất thần cắn vào đôi môi cậu, cùng hắn nhận cái hôn lâu dài, phía dưới cũng từ trong thân thể Dư Dung rút ra.

Sức lực Dư Dung đều bị hút hết, ngay cả sức lực đem Ngụy Viễn Chi đạp xuống  đều không có.

"Tránh ra." Dư Dung phập phồng lồng ngực nói.

Ngụy Viễn Chi liền biến thái mà hôn cậu một hồi lâu mới bằng lòng đứng lên, theo đó từ trong ví tiền rút ra thứ gì, liền nhấc chân Dư Dung lên đem đồ vật nhét vào bên trong hậu huyệt của cậu.

Xúc cảm Lạnh lẽo cùng khó chịu trướng trướng khiến cho Dư Dung mở to hai mắt: "!"

Ngụy Viễn Chi cười lắc lắc điều khiển từ xa nho nhỏ trong tay mình, "Không cho tự mình lấy ra."

Tiện đà sửa sang xong quần áo mở cửa đi ra ngoài.

Hắn ngược lại là bớt việc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều chỉnh tề, buộc chặt thắt lưng liền đi. Dư Dung thì không giống như vậy, sơmi quần tây một thứ vứt một chỗ, trên quần cũng ướt loang lổ, quan trọng nhất là phía sau của cậu bị Ngụy Viễn Chi rót đầy tinh dịch Dư Dung hoài nghi mình vừa đứng lên sẽ thuận theo đùi mà chảy xuống.

Bất quá Ngụy Viễn Chi ở phía sau của cậu nhét đồ vật lúc này có thể tạo được một chút tác dụng, chất lỏng bị dị vật không có một kẻ hở chặn ở bên trong. Dư Dung vội vã mặc quần áo vào, cũng may trong gian phòng này có một cái áo khoác lâu rồi không ai mặc, Dư Dung cũng không lo được nhiều như vậy, mặc xong liền chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro